Cựu Vực Quái Đản
Hồ Vĩ Bút
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01:

Chương 036: Người Già

0 Bình luận - Độ dài: 1,775 từ - Cập nhật:

Tiếng nước “ào ào” vang lên, Trương Văn Đạt với vẻ mặt căng thẳng dẫn Tống Kiến Quốc nhanh chóng lùi lại.

“Sao thế? Mày thấy cái gì? Mày nói đi chứ.” Tống Kiến Quốc xách cây thương, chạy theo sau. “Người già là sao?”

Trương Văn Đạt mím chặt môi, không đáp gì, chỉ một mực rút về phía lối ra.

“Ầm ầm ầm.” Tiếng rung chấn kỳ lạ lại vang lên. Khi Tống Kiến Quốc nghe thấy động tĩnh, theo phản xạ ngoảnh đầu nhìn lại, cuối cùng cũng thấy một sinh vật khổng lồ đang hướng về phía này.

Đó là một sinh vật hình người khổng lồ cao ít nhất phải hơn mười mét, khoác trên mình một chiếc áo bông rách nát. Mặt nó lấm tấm đốm đen, các khớp xương vặn vẹo. Cái miệng không răng và hốc mắt không tròng của nó hơi hé mở, treo trên mặt như ba hố đen.

Ngoài ra, cây gậy cũng khổng lồ không kém trong tay nó, dường như là nguyên nhân chính khiến Trương Văn Đạt ban nãy cho rằng nó là một người già.

Rất hiển nhiên, nó đã phát hiện ra hai người từ xa.

Cùng với tiếng rung động lại vang lên, nó giơ chiếc gậy mục nát trong tay, nhấc bàn chân phủ đầy vảy đen dưới nước lên, đuổi theo đám Trương Văn Đạt.

Nhìn thấy cảnh này, Tống Kiến Quốc lập tức rợn hết da đầu, vội vã theo sát Trương Văn Đạt chạy về phía trước.

“Thứ đó là cái gì! Tại sao nó lại đuổi theo chúng ta!” Tống Kiến Quốc vừa chạy vừa ra lệnh cho những con mèo khác nhanh chóng tản ra.

“Tao cũng không biết!” Trương Văn Đạt hét lớn.

Ngay khoảnh khắc thấy thứ này, cái tên “người già” đã theo bản năng hiện lên trong đầu Trương Văn Đạt. Cậu không biết thứ này là gì, nhưng chỉ cần nhìn bề ngoài cũng có thể phán đoán ra nó tuyệt đối rất nguy hiểm.

May mắn là nó trông rất cao lớn, nhưng khả năng di chuyển lại ở mức trung bình.

Con quái vật mục nát khổng lồ thấy Trương Văn Đạt và Tống Kiến Quốc càng lúc càng đi xa, từ cái miệng không răng phát ra những tiếng lẩm bẩm không rõ.

Sau đó, nó cúi người, đưa tay phải kéo mạnh mặt nước một cái. Cả mặt nước trong thư viện như một tấm thảm, bị nó kéo cho nhăn nhúm lại.

Biến cố này gần như nằm ngoài dự đoán của Trương Văn Đạt. Cậu không bao giờ ngờ được, đối phương lại còn có năng lực này.

Nhất thời, cả hai bị những nếp gấp của mặt nước làm cho vấp ngã, loạng choạng ngã vật xuống sàn.

Dưới lực kéo của con quái vật, Tống Kiến Quốc và Trương Văn Đạt ngã dưới nước bị kéo lùi lại một cách chóng vánh.

Ngay khi họ vừa đứng vững, một cây gậy với những đốt tre cong queo đã vung thẳng xuống từ trên đỉnh đầu.

Cùng với vệt đỏ trên cánh tay Trương Văn Đạt khẽ lóe lên, cậu gần như ngay lập tức nhảy ra khỏi mặt nước, tránh khỏi phạm vi tấn công của con quái vật.

Song, Tống Kiến Quốc lại không có số mệnh tốt như vậy. Cô bé vừa định né khỏi phạm vi tấn công thì đã bị những cành cây mọc ra từ cây gậy quấn chặt lấy.

Ngay sau đó, con quái vật đó giơ bàn tay phải có 8 ngón lên, kẹp lấy một cuốn sách từ giá sách bên cạnh, rồi mở ra trước mặt Tống Kiến Quốc đang không thể cử động.

Mà Tống Kiến Quốc như bị khống chế, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào cuốn sách đó.

Chứng kiến cảnh này, Trương Văn Đạt lập tức sởn hết gai gốc. Cậu không bao giờ ngờ được mục đích của lão già này lại là vậy!

Tay phải nắm lấy mấy đồng xu mấy hào trong túi, cậu trực tiếp kích hoạt vệt đỏ, dùng sức ném về phía Tống Kiến Quốc.

Những đồng xu nhẹ tênh, dưới lực tác động, lao đi cực nhanh và đập vào người Tống Kiến Quốc, khiến cô bé đau điếng.

“Nhắm mắt lại! Nhất định phải nhắm mắt lại! Tuyệt đối không được xem! Nếu xem nhiều mày sẽ biến thành quái vật đấy!”

Tựa như tức giận vì Trương Văn Đạt phá hỏng chuyện tốt của mình, con quái vật được gọi là “người già” kia vặn vẹo người, lầm bầm chửi rủa gì đó không rõ về phía Trương Văn Đạt, rồi đuổi theo cậu.

Trương Văn Đạt lúc này dường như đã tìm ra được bí quyết. Cậu dùng sức ở hai chân, thoăn thoắt nhảy qua lại giữa các giá sách và tủ sách, dốc hết sức để né tránh sự truy sát của đối phương.

Song, cậu cũng hiểu rằng cứ chạy mãi thế này không phải là cách. Mỗi lần nhảy, vệt đỏ của cậu đều sẽ tiêu hao một ít. Theo tốc độ hiện tại, nhanh nhất là 3 phút sẽ tiêu hao hết. Đến khi đó, cậu sẽ thực sự xong đời!

Và đúng lúc này, bầy mèo của Kiến Quốc đã lặng lẽ men theo giá sách, vây quanh con quái vật cao lớn.

Với một tiếng mèo kêu chói tai, lũ mèo đen lộ ra móng vuốt sắc bén, nhảy lên người con quái vật.

Hành động của lũ mèo đen đã cho Trương Văn Đạt một chút thời gian để thở.

Nhìn con quái vật đang vụng về vung vẩy thân thể ở đằng xa, cùng với Tống Kiến Quốc đang bị nó tóm chặt trong tay, cậu tức thì nóng ruột như lửa đốt.

Cậu muốn đi cứu Kiến Quốc, nhưng chỉ dựa vào thực lực hiện tại của mình mà muốn đối phó với sinh vật khổng lồ này gần như là bất khả thi! Dù sức cậu có lớn đến đâu, trước mặt thứ đó cũng vô dụng.

“Làm sao đây? Làm sao đây?” Trương Văn Đạt điên cuồng suy nghĩ.

Đúng lúc này, con quái vật đó vùng vẫy cả người, làm sập một ngọn núi sách. Những trang giấy trắng như một đàn hải âu bay lượn trên mặt nước.

Trương Văn Đạt nhìn những trang giấy đó, lập tức thoáng ngẩn người. Cậu dường như đã tìm ra cách để giải quyết đối phương.

Nếu đã cả thư viện này lẫn con quái vật già nua kia dường như đều muốn bọn họ nhanh chóng trưởng thành, vậy thì cách thoát thân của mình chính là lợi dụng bọn chúng!

“Không phải muốn cho ta tri thức sao? Không phải muốn ta lớn lên sao?”

Trương Văn Đạt ngẩng đầu hét lớn về phía các giá sách xung quanh: “Cho ta đi! Cho ta kiến thức đi! Bây giờ ta cần kiến thức có thể tăng cường thực lực! Dù cho có khiến ta đẩy nhanh tiến độ trở thành người lớn cũng chẳng sao!”

Trương Văn Đạt vừa dứt lời, một cơn gió thổi đến, mang theo một ít tro đen, tụ lại trước mặt cậu.

Ngay sau đó, dưới sự chứng kiến của Trương Văn Đạt, đám tro đen đó như thể thời gian quay ngược, dưới ngọn lửa bùng cháy cuối cùng hóa thành một cuốn sách to bằng hai bàn tay.

“507: Ứng Dụng Sơ Cấp của Hồng Hạch.”

“Hồng Hạch?” Trương Văn Đạt cúi đầu nhìn vết sẹo đỏ trên cánh tay mình. Cuối cùng, cậu đã biết thứ trên người mình là gì rồi.

Cậu biết đọc sách của thư viện này có rủi ro, song trong tình huống hiện tại, đã không thể quan tâm nhiều như vậy nữa. Cậu bắt đầu nhanh chóng lật sách, đọc lướt như gió.

Ngay khi con quái vật đó thoát khỏi bầy mèo đen của Tống Kiến Quốc, đứng sừng sững từ trên cao nhìn xuống Trương Văn Đạt, tay cậu buông lỏng, cuốn sách trong tay lại hóa thành tro bụi theo gió tan biến.

Giờ phút này, cậu từ từ ngẩng đầu nhìn con quái vật trước mặt, trong mắt không còn vẻ sợ hãi nữa.

Trương Văn Đạt tay phải lấy từ trong ba lô sau lưng ra một chiếc đèn pin, dùng chuôi đèn pin gõ nhẹ lên vết sẹo đỏ của mình. Cùng với việc vệt đỏ nhanh chóng cạn kiệt, một luồng sáng đỏ chói mắt tức thì bắn ra từ đèn pin.

Theo cú vặn người của Trương Văn Đạt, một vùng sáng đỏ rực rỡ nhanh chóng ngưng tụ, cuối cùng hình thành một cột sáng dài một mét, hay nói chính xác hơn là một thanh kiếm ánh sáng.

“Hóa ra, chiếc đèn pin này còn có thể dùng như vậy à?” Trương Văn Đạt nhìn vũ khí mới trong tay mình và nói.

Giây tiếp theo, trên đỉnh đầu tối sầm lại. Đợi đến khi Trương Văn Đạt ngẩng đầu lên, cậu thấy cây gậy tre khổng lồ đó như núi Thái Sơn đổ ập xuống mình.

“Xoẹt” một tiếng, như tiếng dao sắc rạch giấy vang lên, cây gậy to bằng hai vòng eo của Trương Văn Đạt cộng lại dễ dàng bị chém thành hai nửa.

Cùng với việc hai chân Trương Văn Đạt bất ngờ bộc phát ra một lực cực mạnh, cậu tức thì đạp sập giá sách, cơ thể như một bóng mờ đâm vào lòng con quái vật đó.

Trương Văn Đạt dồn sức một tay, dùng hết lực đâm vũ khí trong tay vào trong. Cùng với tiếng da thịt bị xé toạc, con quái vật này lập tức bị Trương Văn Đạt phá tan tành, mổ bụng phanh thây.

Đợi Trương Văn Đạt hai chân đạp một cái, nhảy vọt trở lại, cậu liền thấy con quái vật đó từ từ ngã ngửa ra sau.

Cậu xách thanh kiếm, kéo Tống Kiến Quốc đang rơi xuống nước lên. “Không sao chứ?”

Tống Kiến Quốc với sắc mặt vô cùng tệ lắc đầu, nhìn con quái vật đang ngã xuống nước. “Mày xem, bên trong nó hình như có thứ gì đó.”

“Cái gì?” Trương Văn Đạt đạp lên một giá sách bên cạnh, cảnh giác tiến lại gần.

Sau đó, cậu liền thấy thứ bên trong cơ thể của con quái vật người già. Đó là một đứa trẻ đã hoàn toàn thối rữa và chết. Nó dường như đang khóc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận