Tập 01: Trẻ Thơ

Chương 017: Tiền

Chương 017: Tiền

“Thật á?”

Trương Văn Đạt thoáng ngạc nhiên nhìn gã thỏ trước mặt, không ngờ lại vớ được thu hoạch bất ngờ.

Nhưng ngẫm lại cũng phải. Dẫu sao thì, nếu nhiều đứa trẻ như vậy gặp chuyện, thằng cha này kiểu gì cũng dính chưởng. Mình coi như đã giúp gã giữ được cái bát cơm, cảm ơn cũng là lẽ thường tình.

“Gã sẽ thưởng mình gì nhỉ?” Trương Văn Đạt không khỏi tò mò phỏng đoán. Trong cái thế giới quái dị này, dù có xuất hiện thứ gì đó hoang đường hơn nữa cũng chẳng có gì lạ.

Hiển nhiên, gã thỏ nào hay được tâm tư của Trương Văn Đạt, tiếp lời: “Nhưng giờ muộn rồi. Thầy phải đi thu lại đồ của các bạn khác đã, để các bạn còn về ngủ. Phần thưởng của trò, lát thầy đưa riêng, kẻo các bạn khác lại tị nạnh.”

Nói rồi, gã thỏ xoay người bước đi, chẳng buồn đợi Trương Văn Đạt trả lời.

“Đồ?” Sau đó, Trương Văn Đạt thấy các bạn học khác đang lục tung cặp, lôi ra đủ thứ chúng thu thập được trong Cung Thiếu Nhi, đựng trong đủ loại chai lọ. Trong số đó, có cả những quân cờ trắng lấy từ phòng Cờ Vây.

Gã thỏ lấy một hộp giày từ đống đồ lộn xộn bên cạnh, rồi bắt tay vào đi nhận đồ từ tay từng đứa một.

Thấy vậy, Trương Văn Đạt mới sực nhớ ra, chuyến đi Cung Thiếu nhi này của cả bọn là có nhiệm vụ.

“Nói mới nhớ, mình hình như cũng có một ít.” Trương Văn Đạt vừa nói vừa đặt cặp sách xuống đất, móc ra một túi ni lông đầy ắp quân cờ trắng.

So với những bạn khác, số cờ trắng của cậu rõ ràng là nhiều nhất.

“Mà này, nếu cờ đen là con mắt của Cung Thiếu nhi, vậy cờ trắng là gì? Lấy đi hết thế này chắc không ảnh hưởng gì chứ?” Trương Văn Đạt bỗng hơi lo cho Cung Thiếu nhi.

Hàng cũng chẳng có mấy học sinh, rất nhanh đã đến lượt Trương Văn Đạt.

Khi trông thấy túi ni lông trong tay Trương Văn Đạt, thầy giáo thỏ tỏ ra khá kinh ngạc, tông giọng cũng cao lên mấy phần, “Nhiều vậy sao? Toàn là trò thu thập hết á? Quá ư là giỏi.”

Trương Văn Đạt không đáp lời. Cậu vẫn nhớ trước khi vào Cung Thiếu Nhi, có nói thu thập thứ này sẽ có thưởng.

Ngay sau đó, cậu thấy gã thỏ nhận lấy túi cờ trắng, rồi thò tay vào cái túi của con thú nhồi bông, móc ra một tờ năm hào nhàu nát đưa cho mình.

Trương Văn Đạt chết lặng nhìn lấy tờ năm hào rồi lại ngước nhìn gã thỏ trước mặt, cứ như đang thấy lại gã sếp cũ mặt dày mày dạn ngày trước vậy.

Mình bán mạng mới mang được đống này về, mà nó trả công chỉ bằng năm hào?! Gã thỏ này không biết làm gì khác ngoài lùa gà à?

“Tí, ông mau cầm lấy đi. Năm hào mua được hai cây kẹo mút lận đó!” Nghe tiếng thằng Mập bên cạnh, cơn tức trong lòng Trương Văn Đạt mới nguôi đi đôi chút.

Chỉ cần đổi được kẹo là ổn. Tính ra, cây kẹo mút bình máu đỏ có khả năng chữa thương kia giá hai hào rưỡi một cây. Trương Văn Đạt bắt đầu có cái nhìn sơ bộ về vật giá và tiền tệ của cái thế giới quái thai này.

“À phải rồi, mình còn thừa chút này.” Trương Văn Đạt lại lấy từ trong cặp ra chai niềm vui thể lỏng. Chai nước vốn đầy ắp giờ đã bị cậu uống quá nửa, chỉ còn lại chừng một phần tư.

Nhưng với tâm lý "mỡ muỗi cũng là thịt", Trương Văn Đạt vẫn đưa nó cho gã thỏ.

Gã thỏ hơi ngạc nhiên nhận lấy, mở nắp chai, đưa lên cái miệng ba mảnh của gã hít hít ngửi ngửi. Sau đó, trước ánh mắt ngỡ ngàng của Trương Văn Đạt, gã đưa trả lại chai nước, “Cái này trò giữ lại mà uống.”

“Tại sao? Các thầy không cần thứ này sao?” Trương Văn Đạt rất lấy làm ngạc nhiên trước phản ứng của đối phương.

“Niềm vui thể lỏng phải được thu hoạch trong lúc người ta thực sự vui vẻ. Nếu trò đi tìm niềm vui với một cái tâm vụ lợi, thì sẽ chẳng bao giờ tìm thấy hạnh phúc đâu.”

“Còn có logic kiểu đó nữa à?” Trương Văn Đạt trợn tròn mắt, không thể tin nổi. Đôi khi cậu thật sự chẳng hiểu nổi logic của thế giới này.

Nhưng đột nhiên, cậu lại thông suốt một logic khác, “Vậy nên các thầy mới cố tình tìm học sinh tới Cung Thiếu Nhi vui chơi? Chỉ có chúng mới tìm được niềm vui thể lỏng đích thực?”

Gã thỏ chỉ cười khẽ, vươn tay vỗ mạnh lên đầu Trương Văn Đạt một cái rồi tiếp tục công việc của mình.

Bị vỗ đau điếng, Trương Văn Đạt lùi lại hai bước, ôm đầu nhìn gã thỏ đi thu gom đồ trong tay mấy đứa khác, thỉnh thoảng còn đưa một, hai hào.

Khoảnh khắc này, trong đầu cậu chỉ còn độc một ý nghĩ. Ấy là kế hoạch độc quyền ngành công nghiệp kẹo mút của cậu đã hoàn toàn phá sản. Cái trò học theo lão sếp cũ, tuyển một đám sinh viên thực tập ở thế giới này xem ra không khả thi rồi. E rằng niềm vui thể lỏng mà họ thu thập được chỉ toàn vị đắng chát mà thôi.

Cậu lắc lắc chai niềm vui thể lỏng trong tay, nghĩ mà không cam tâm: “Tại sao lại không thu chứ? Rành rành cũng có tác dụng mà, uống vào cũng vui đấy thôi.”

Giơ chai nước lên soi dưới ánh đèn, Trương Văn Đạt đưa nó cho con mèo đen trên vai trái, “Mày uống không?”

Con mèo đen nhỏ nhắn dì cái mũi đen sì vào ngửi ngửi, rồi lập tức ghê tởm ra mặt, giơ chân lên vỗ bôm bốp mấy cái.

“Được rồi, đã chê thì thôi. Không cần thì tao giữ, dùng làm thuốc giảm đau.” Mang theo nỗi uất ức vì thành quả lao động không được coi trọng, Trương Văn Đạt cất chai nước lại vào cặp.

Hơi mệt, cậu ngồi bệt xuống đất, nhìn con mèo đen trên vai, “Này, rốt cuộc mày là thứ gì? Tại sao lại xuất hiện trong Cung Thiếu Nhi?”

Con mèo đen vểnh tai, nhưng không đáp lại.

“Nếu đã không bị ông Đinh ảnh hưởng, vậy thì mày hẳn không phải là sinh vật gốc trong Cung Thiếu Nhi, đúng không? Bằng không, trong mắt tao, mày giờ này đã là cái giẻ lau bảng hay cái sọt rác rồi.” Trương Văn Đạt đưa ngón tay gãi nhẹ cằm nó.

Con mèo đen lập tức lim dim mắt, khẽ ngẩng đầu, phát ra tiếng rên gừ gừ khe khẽ trong cổ họng.

“Xem ra mày khá rành Cung Thiếu Nhi nhỉ, hay đến đây lắm à?” Trương Văn Đạt lại hỏi: “Hay là tao nuôi mày nhé? Đến nhà tao đi? Nhà tao tuy không lớn nhưng nuôi thêm một con mèo chắc vẫn đủ.”

Chợt, con mèo căng cứng người. Dường như cảm nhận được điều gì đó, đôi tai nó dựng đứng lên, xoay liên tục.

Trương Văn Đạt còn chưa kịp phản ứng, con mèo đã dùng vai cậu làm bệ phóng, bật mạnh một cái, hóa thành một vệt đen lao vút lên cầu thang, biến mất trước mắt mọi người.

Nhìn con mèo đen một đi không ngoảnh lại, Trương Văn Đạt không kìm được có chút hụt hẫng trong lòng. Lời đề nghị nhận nuôi của mình vậy mà lại bị một con mèo từ chối phũ phàng.

“Tí, bọn tớ về nhé! Mai gặp!” Đám học sinh lục tục kéo nhau đi, căn hầm bỗng trở nên vắng hoe.

Khi thấy mấy gã chuột chũi cũng đã đi, chỉ còn lại mình với gã thỏ, không gian trống trải và lạnh lẽo khiến cậu vô thức thấy rờn rợn.

Cậu nhìn con thỏ bông đang sắp xếp hàng hóa, nghĩ đến việc đối phương nói muốn thưởng riêng cho mình, tim cậu không khỏi thắt lại. Gã ta sẽ không phải là trong một đằng ngoài một nẻo đấy chứ?

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!