Cựu Vực Quái Đản
Hồ Vĩ Bút
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01:

Chương 049: Chuẩn Bị

0 Bình luận - Độ dài: 1,540 từ - Cập nhật:

Theo một cái phẩy tay nhẹ của Âu Dương, hai học sinh bên cạnh trông như xác sống bước đến, dìu Trương Văn Đạt mình mẩy đầy thương tích đang nằm trên đất đứng dậy.

“Cứ yên tâm, em là học sinh của cô, cô sẽ không làm gì em đâu. Cô chỉ dùng Lục Bá để xóa đi ký ức của em về thế giới Mạng thôi.”

“Em là học sinh, phải làm một đứa trẻ ngoan, thầy cô đều là vì tốt cho em.”

Nhìn những khuôn mặt tê dại xung quanh, Trương Văn Đạt yếu ớt khẽ cười khẩy.

Dường như trải nghiệm của ngày hôm ấy lại tái hiện. Nhưng mình và trước đây đã không giống nhau nữa rồi, mình giờ đây đã trưởng thành rồi.

Cậu nhìn sàn nhà dưới đất, từ tốn nói: “Xin lỗi nhé, tôi từ nhỏ đã không được ngoan cho lắm!”

Nói rồi, cậu đặt tay lên Hoàng Hạch và ấn nhẹ một cái. Ngay giây sau, khung cảnh xung quanh lập tức thay đổi.

Như mưa làm phai màu, cuốn trôi đi đám người xung quanh.

Dưới ánh hoàng hôn vàng vọt, một hành lang trường học cũ kỹ, đổ nát hiện ra trước mặt Trương Văn Đạt. Ngoài rác rưởi và bụi bẩn ngổn ngang khắp nơi, chỉ còn lại những chữ “Dỡ Bỏ” màu đỏ, lớn nhỏ đủ kiểu trên tường.

Hành lang trường học trống không, giáo viên và học sinh trước đó đã không còn thấy bóng dáng.

Ngay khoảnh khắc chuyển sang thế giới người lớn, hiểm nguy của Trương Văn Đạt lập tức được giải trừ.

Cậu giơ tay lên xem đồng hồ, thấy chỉ còn 2 phút Hoàng Hạch, liền cũng chẳng còn màng đến gì khác nữa, vội vàng sải bước ra ngoài trường.

“May mà có Hoàng Hạch, nếu không hôm nay coi như toi rồi.”

Cảm thấy trong lòng vẫn còn khó chịu, Trương Văn Đạt lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa rít một hơi thật sâu, tức thì cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Ngay khi cậu sắp bước ra khỏi cánh cổng trường hoang tàn, một người phụ nữ còng lưng chặn cậu lại. Đó là cô giáo Âu Dương, nhưng lúc này trông cô ta rất già, những vết nứt gốm sứ trên mặt như những nếp nhăn hằn sâu.

Trương Văn Đạt không chạy bởi giờ cô giáo Âu Dương trông yếu ớt đến mức dường như chỉ cần đẩy nhẹ một cái là ngã.

Cô Âu Dương ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đục ngầu nhìn Trương Văn Đạt trước mặt. “Em phải nghe lời giáo viên, cô làm vậy là vì tốt cho em.”

Hơi thở trở nên nặng nề, Trương Văn Đạt khoác vai cô ta, chỉ tay ra con đường ngoài cổng, chỉ vào những người đang cúi đầu chơi điện thoại và nói: “Cô giáo, cô xem đi, cô xem điện thoại của họ kia kìa! Bây giờ cả thế giới này đều đang lên mạng!”

“Tới đây! Cô nói với họ đi! Nói với họ đều đang phạm tội! Nói với họ đều là gái điếm và côn đồ! Cô nói đi! Cô có dám nói không?!”

“Cô là giáo viên không sai, nhưng nó không có nghĩa là lời cô nói là chân lý!”

Tuy nhiên, Trương Văn Đạt nói xong lại không nhận được bất kỳ hồi đáp nào. Khi cậu nhìn kỹ lại, mới phát hiện cô Âu Dương trước mắt hóa ra chỉ là một Người Đúc Sẵn mà thôi.

Cô ta vẫn không ngừng lặp lại những lời nói trong quá khứ, cứ như thể mãi sống trong quá khứ. Dù Trương Văn Đạt nói gì, cô ta cũng không chịu tiếp nhận thêm điều gì mới.

Thấy cô giáo Âu Dương ra nông nỗi này, Trương Văn Đạt cũng chẳng phí lời nữa, buông tay rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

Lần này, thời gian của Hoàng Hạch còn ngắn hơn. Trương Văn Đạt vừa ra khỏi trường không lâu, nửa điếu thuốc cháy dở trong miệng đã biến thành một cây kẹo mút tan chảy một nửa.

Thoát khỏi hiểm cảnh, Trương Văn Đạt đứng ở một góc tường, dòm ngôi trường từ xa, nhìn thấy bên trong thầy cô và các bạn học sinh đang lùng sục khắp nơi tìm kiếm mình như thể đang tổng vệ sinh.

Không hiểu sao, Trương Văn Đạt dường như có một dự cảm, ngôi trường này e rằng trong thời gian ngắn cậu không thể quay lại được nữa.

Cậu nghĩ ngợi một lúc rồi lập tức sải bước về phía nhà cây của Tống Kiến Quốc. Vừa đi, cậu vừa thầm nghĩ: “Tại sao Tống Kiến Quốc không nói cho mình biết, thế giới mạng thậm chí còn không được phép nhắc đến như vậy?”

“Sao tao phải nói? Tao có đi học bao giờ đâu? Tao làm sao mà biết được?”

Trong nhà cây, Tống Kiến Quốc vừa ăn tối vừa lườm Trương Văn Đạt một cái.

“Tao đã nói thế nào rồi, nơi đó rất nguy hiểm, đã bảo mày đừng đi, giờ thì sao? Gặp rắc rối rồi chứ gì?”

“Tao còn chưa đi mà, hỏi một chút cũng không được à?”

Trương Văn Đạt lúc này cảm thấy vô cùng oan ức. Cậu chỉ muốn hỏi thêm một người để tích lũy kinh nghiệm, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới quyết định có nên đi hay không.

Chỉ là cậu không ngờ ở cái chốn quái quỷ này, mình chỉ thuận miệng hỏi một câu cũng có thể hỏi ra chuyện.

“Oi, Tí, oi~!” Ngoài nhà cây vang lên tiếng gọi khẽ khàng của Phan Đông Tử.

Khi Trương Văn Đạt thò đầu ra, liền thấy mấy gương mặt thân quen. Ngoài Phan Đông Tử và cậu bạn cùng bàn của mình ra, còn có vài người từng cùng đi Cung Thiếu Nhi ngày hôm đó.

“Sao các cậu tìm được tôi?” Trương Văn Đạt trượt xuống cột điện, ngạc nhiên nhìn chúng.

“Từ khi ông đánh nhau với con nhỏ hoang dã đó, thì thường xuyên đến tìm nó chơi. Tui đoán là biết ngay ông ở đây.” Phan Đông Tử dứt lời, nhìn quanh quất rồi khẽ nói: “Tí, mẹ tui bảo tui đừng chơi với ông nữa, nói ông học thói hư rồi.”

“Không cho chơi với tui, vậy các ông còn đến làm gì?” Trương Văn Đạt nhíu mày.

“Mẹ tui nói là chuyện của mẹ tui. Hôm nay ông còn bao tui ăn một bữa no nê, tui sao có thể vong ơn bội nghĩa như vậy.”

Phan Đông Tử vừa vỗ ngực dứt lời, lại lần nữa nhỏ giọng lén lút nói: “Tui đến đây là để cảnh báo ông, cô giáo bảo các bạn trong lớp đều đi tìm ông rồi đấy. Ông mà gặp các bạn khác thì nhớ phải trốn đi.”

“Tui chịu thật rồi. Rốt cuộc tui đã làm gì chứ? Tui giết người phóng hỏa à? Mà phải làm lớn chuyện như vậy.” Trương Văn Đạt tức đến bật cười.

“Cô giáo nói ông đã học được cách lên mạng, còn học được cách chơi game online, còn nói ông sau này sẽ là người xấu.”

“Vớ vẩn!” Giọng của Trương Văn Đạt dọa Phan Đông Tử giật nảy mình.

Trương Văn Đạt đi đi lại lại, ngẩng đầu nhìn Phan Đông Tử. “Ông về nói với cô ta, trường học sau này tui không đến nữa, có thể đuổi học tui rồi.”

“Nhưng... ông đi trễ chẳng phải sẽ bị thương sao?”

“Tui thà chịu giày vò mỗi ngày, mỗi ngày dùng kẹo để chống đỡ chứ không chấp nhận cách nói của cô ta! Sai chính là sai!” Nói rồi, Trương Văn Đạt lại trèo lên theo cột điện.

Tống Kiến Quốc đang vểnh tai mèo lên nghe trộm, bất ngờ nói: “Mày sao thế? Cứ như bị người ta dẫm phải đuôi vậy.”

“Mắc mớ gì đến mày. Thu dọn đồ đạc đi, ngày mai chúng ta xuất phát. Thế giới Mạng, mẹ kiếp tao đi chắc rồi!” Trương Văn Đạt dứt lời, liền cầm lấy đồ của mình, vội vã rời đi.

Bà dì đang vuốt ve con mèo bên cạnh thấy cảnh này, từ tốn nói: “Thằng nhóc đó hình như bị kích động rồi, trong lòng nó giấu rất nhiều chuyện.”

“Nó ngày nào chả vậy. Trước đây con hỏi chuyện bố mẹ nó, nó cũng thế. Chậc, cứ như thằng điên ấy.” Tống Kiến Quốc tỏ vẻ đầy khinh bỉ.

Bà dì đặt Than Đen trong lòng xuống, đến bên cạnh Tống Kiến Quốc, xắn tay áo lên khoe cơ bắp cuồn cuộn của mình.

“Chuyện ngày mai cứ yên tâm, con không cần ra sức đâu, cứ đi theo là được. Bà dì sẽ bảo vệ Mimi.”

“Bà dì, dì thật tốt.” Tống Kiến Quốc cảm động ôm lấy cái bụng bự của đối phương. Thế nhưng giây tiếp theo, một cú thụi cù chỏ từ bên dưới của bà dì lại tới.

“Ặc... Nếu dì không đánh con thì còn tốt nữa...”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận