Tập 01: Trẻ Thơ

Chương 018: Gã Thỏ

Chương 018: Gã Thỏ

Trương Văn Đạt không biết rốt cuộc gã thỏ đang nghĩ gì, nhưng cậu càng nhìn khung cảnh này lại càng thấy lạnh gáy.

Nghĩ đến đây, cậu vừa định đứng dậy, “Dạ, thưa thầy, sáng mai em lại đến----”

Còn chưa dứt câu, hai bàn tay lông lá đã ấn mạnh lên vai, đè sụm cậu ngồi lại chỗ cũ. Lực ấn làm cậu đau điếng.

Khi khuôn mặt thỏ khổng lồ kề sát mặt mình, Trương Văn Đạt vô thức rít một hơi lạnh buốt. Cái đầu thỏ này to quá thể, gần như còn to hơn cả người cậu.

Ngay lúc Trương Văn Đạt đang bị gã thỏ nhìn đến da gà da vịt nổi hết cả lên, gã thỏ từ từ giơ tay lên, nắm lấy cánh tay bị gãy của cậu, “Đau lắm phải không?”

“Đây là quan tâm sao?” Trương Văn Đạt ngẩn ra, “Cũng... cũng ạ. Thật ra em chịu đau khá lắm.”

“Nhắm mắt lại.”

“Dạ?” Không đợi Trương Văn Đạt phản ứng, một bàn tay lông lá đã che rụp lấy mắt cậu. Ngay sau đó, một cảm giác tê tê, ngứa ngáy lan truyền từ chỗ tay gãy.

Vài giây sau, khi Trương Văn Đạt mở mắt ra, cậu kinh ngạc phát hiện cánh tay gãy của mình đã lành lặn như thường.

Ở cái chốn quái dị này, việc đối phương có năng lực này cũng không khiến Trương Văn Đạt quá sốc. Điều cậu bàng hoàng hơn chính là thái độ của gã thỏ đối với mình.

Dù đã suy đoán từ các quy tắc rằng gã đối với học sinh khá tốt, nhưng tự mình trải nghiệm lại là một chuyện khác.

“Cảm... cảm ơn thầy.” Trương Văn Đạt có chút ngượng ngùng cảm ơn. Hình như cậu đã nghĩ xấu về người ta quá rồi.

Mọi thứ ở đây đều rất kỳ quái, nhưng không phải sự kỳ quái nào cũng sẽ gây hại cho cậu như mớ quy tắc kia.

"Đây, phần thưởng của trò, minh chứng cho lòng dũng cảm cứu giúp mọi người của trò." Một tờ hai tệ chìa ra trước mặt cậu.

Trương Văn Đạt nhìn tờ giấy bạc hai tệ đăm chiêu, nhất thời dở khóc dở cười. Mình bán sống bán chết, cực khổ trăm bề, cuối cùng chỉ đáng giá hai tệ này sao?

Dù có hơi thất vọng, nhưng Trương Văn Đạt cũng không nói gì. Hai tệ thì hai tệ, cũng coi như có thu hoạch.

Thấy Trương Văn Đạt nhận lấy, gã thỏ đưa tay nhấc bổng Trương Văn Đạt lên, đặt lên yên sau của chiếc xe đạp cào cào 28-inch.

Lực tay của gã mạnh đến nỗi Trương Văn Đạt tưởng mình sắp bị bắt cóc. Cậu nhận ra rồi, gã thỏ này ra tay chẳng biết nặng nhẹ là gì.

Gã thỏ bỏ đống đồ vừa thu gom vào một cái túi lưới đỏ trắng, treo tòng teng trên ghi đông. “Cạch” một tiếng, gã đá gạt chân chống, rồi cứ thế đẩy xe về phía cầu thang.

Bánh xe nảy tưng tưng trên bậc thang, xóc đến mức Trương Văn Đạt chẳng còn tâm trí để sốc nữa, hai tay vội bám chặt lấy yên xe, “Thầy ơi, hay là... hay là em xuống đi bộ nhé.”

Song, gã thỏ lờ đi, cứ thế đẩy xe băng băng lên lầu, miệng còn ngâm nga theo tiếng nhạc đang nổi lên.

Khi Trương Văn Đạt trông thấy lại những đám mây nhựa màu trắng trên chiếc cầu vồng, cậu cảm thấy nửa bên mông của mình sắp tê dại vì bị xóc rồi.

“Cảm ơn thầy, em tự về được rồi ạ.” Trương Văn Đạt nhảy phắt xuống xe, rảo bước chưa được hai bước đã bị một bàn tay to xách ngược trở lại, ấn ngồi lên yên sau.

“Muộn thế này rồi, trò về một mình thầy không yên tâm. Để thầy tiễn trò một đoạn.”

Nói rồi, thầy giáo thỏ đẩy xe lấy trớn vài bước, một chân đạp lên pê-đan, chân kia vung một vòng lớn qua yên, đá cho Trương Văn Đạt một cái rồi mới yên vị trên xe bắt đầu đạp.

Trương Văn Đạt xoa xoa má, lòng có chút bất lực. Cái kiểu hành xử của gã thỏ này, dù là ý tốt hay ý xấu, thì cách thể hiện cũng chả khác nhau là mấy.

Nhưng cậu còn chưa kịp định thần, sóng gió lại ập đến. Cậu phát hiện ra hướng đi của gã thỏ hình như không đúng. Đây đâu phải đường về nhà.

Không, nói chính xác hơn, đây căn bản không phải là đường!

“Thầy ơi, đằng trước có cột điện.” Trương Văn Đạt ân cần nhắc nhở.

“Ừ.”

“Thầy ơi, đằng trước có cột điện kìa ạ.” Trương Văn Đạt trợn tròn mắt, nhìn cái cột điện ngày càng gần.

“Ừ.”

“THẦY ƠI! SẮP ĐÂM VÀO CỘT ĐIỆN RỒI!!”

Ngay khi Trương Văn Đạt ngửa người ra sau, nhắm nghiền mắt theo bản năng, cú va chạm long trời lở đất mà cậu tưởng tượng đã không xảy ra.

Khi cậu từ từ hé mắt, liền chứng kiến một cảnh tượng không tưởng. Làn gió đêm mơn man gò má, bánh xe đạp mảnh dẻ đang lăn nhanh trên sợi dây điện cũng mỏng dẹt không kém.

Đã tám giờ tối. Giữa muôn vàn ánh đèn phố thị và bầu trời đầy sao, một con thỏ mắt đỏ đang chở Trương Văn Đạt trên chiếc xe đạp cào cào 28-inch, bon bon lướt đi trên những sợi dây điện chênh vênh.

Nhìn cảnh vật xung quanh, Trương Văn Đạt vừa chấn động, vừa thấy cảnh tượng này đẹp đến nao lòng, cứ như thể lạc vào một giấc mộng.

Nghiêng đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Trương Văn Đạt, cái miệng ba mảnh của gã thỏ khẽ nhếch lên, “Đẹp không? Vừa nãy là phần thưởng của Hiệp hội Cung Thiếu Nhi. Còn đây mới là phần thưởng đặc biệt của thầy dành cho trò.”

Sau đó, gã thỏ lại đưa tay ra sau, vỗ một cái thật mạnh vào lưng Trương Văn Đạt, khiến cậu ngã áp cả người vào lưng gã.

Thành thực mà nói, lực của gã thỏ mạnh khủng khiếp, suýt nữa đã vỗ cho Trương Văn Đạt hộc máu. Ấy vậy mà, khi cả thân trên của cậu vùi vào trong lớp lông mềm mại, cậu lại không tài nào nảy sinh chút phiền ghét nào với gã thỏ thô lỗ này.

Đối phương đang cố giúp cậu theo cách riêng của mình, dù cho nó hoàn toàn vô dụng.

Cậu cứ thế nằm nghiêng trên lưng gã, ngắm nhìn những ánh đèn tựa vô vàn đèn lồng Khổng Minh trôi nổi xung quanh. Giây phút này, chút cảnh giác cuối cùng của cậu đối với gã thỏ này cũng dần dần buông xuống.

“Cảm ơn.”

“Trò vẫn còn là một đứa trẻ, hãy nghĩ nhiều hơn về những chuyện vui vẻ, hãy chơi nhiều vào, đừng tự tạo áp lực cho mình quá.”

Nghe những lời quan tâm của đối phương, Trương Văn Đạt chỉ cười khổ. Chuyện này, đâu phải mình có quyền lựa chọn.

Khi về đến cửa khu tập thể thì đã là mười phút sau. Trương Văn Đạt nhanh chóng nhảy xuống trước khi đối phương ra tay, “Cảm ơn thầy đã đưa em về.”

“Cu Tí, tuần sau gặp lại.” Gã thỏ gật đầu rồi quay người chuẩn bị rời đi.

Nhìn bóng lưng gã dần đi xa, biểu cảm Trương Văn Đạt có chút phức tạp. Ngay khi thấy đối phương đã chuẩn bị lên xe lần nữa, cậu chợt cất tiếng: “Thầy ơi, em có thể tin tưởng thầy được không?”

Gã thỏ đang vịn xe đạp bỗng khựng lại, đứng từ xa nhìn Trương Văn Đạt. Sau một hồi đắn đo, vẻ mặt gã bỗng phảng phất nét giằng xé, ôm lấy cánh tay mình.

“Có những quy tắc đang tấn công em. Em không biết chúng là thứ gì, song hễ em không tuân theo, chúng sẽ điên cuồng tấn công em.”

“Hiện tại, em mới chỉ phát hiện ra ba quy tắc: không được đi trễ, không được hỏi người khác quá nhiều vấn đề, và không được cứu người. Mỗi lần vi phạm, chúng đều khiến em sống không bằng chết. Thầy... thầy có biết phải làm sao không?”

Gã thỏ đứng yên tại chỗ một lúc rồi dắt xe đến bên Trương Văn Đạt. Gã khuỵu gối, và bằng một sự dịu dàng chưa từng có, nhẹ nhàng ôm chầm lấy cậu.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!