Theo chân Tống Kiến Quốc trong thế giới kỳ dị này đi được vài phút, Trương Văn Đạt bấy giờ không còn ngắm nghía phong cảnh xung quanh nữa. Cậu đang nhìn chính mình, chính mình dường như cũng đã đổi khác.
Cậu nhớ rất rõ, trước khi ra ngoài, vì sợ tối lạnh nên đã cố ý mặc một bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng. Nhưng lúc này trên người cậu lại là một chiếc áo phông màu đen và một chiếc áo khoác.
Không chỉ là quần áo, ngay cả cơ thể cũng đã xảy ra thay đổi. Sờ sờ quả đầu đinh của mình, nhìn nhìn chân mình, vóc dáng của cậu cũng đã đổi khác. Giờ cậu rõ ràng đã không còn là một đứa trẻ, chí ít cũng phải 18 tuổi.
“Có vẻ cũng không tệ.” Trương Văn Đạt sờ cằm, lẩm bẩm nhìn mọi thứ xung quanh.
Nghĩ đến đây, cậu cứ ngỡ mình sẽ thoáng vui vẻ hơn, song Trương Văn Đạt nhận ra mình chẳng thể vui nổi. Dường như khi đã trở thành người lớn, cậu không còn cảm nhận được niềm vui nữa.
“Biến thành người lớn rồi thì không thể vui vẻ nữa sao?” Trương Văn Đạt tiếp tục cố gắng, song dù cậu có làm bản thân vui lên thế nào cũng không được, ngay cả cười gượng cũng chẳng làm nổi.
Và khi Trương Văn Đạt cúi xuống nhìn, cậu còn phát hiện ra trên chân trái của mình không biết từ lúc nào đã có một chiếc cùm chân, một chiếc xiềng xích y hệt như trên người những dị nhân và ngụy nhân kia.
“Chết tiệt, thứ này từ đâu ra!” Cậu dùng sức giãy giụa, cố thoát khỏi chiếc gông cùm này, nhưng lại phát hiện mình càng giãy thì gông cùm càng chặt, kẹp vào da thịt cậu đau điếng.
Giờ phút này, Trương Văn Đạt cuối cùng cũng đã hiểu câu nói “Ta là vì tốt cho trò” của gã thỏ là có ý gì. Rõ ràng, sau khi trưởng thành, mọi thay đổi đều mang theo tác dụng phụ vô cùng lớn.
“Meo! Meo meo!” Nghe thấy tiếng mèo kêu, Trương Văn Đạt ngẩng phắt đầu nhìn thì thấy một cô bé đang cầm đuôi Tống Kiến Quốc, chổng ngược cô bé lên.
Thấy cảnh này, Trương Văn Đạt lập tức hoảng hốt, không màng đến chiếc cùm nữa mà vội vã chạy tới. "Cháu bé, không được bắt mèo như thế!"
Cậu cẩn thận đỡ Tống Kiến Quốc vào tay, vội vàng tránh xa đứa trẻ hư đang lăn ra đất khóc lóc ăn vạ kia.
Đứa trẻ này thì cậu không sợ, cậu sợ là người mẹ đang mắng con bên cạnh và người cha đang đứng xem kịch. Trời mới biết ở một góc nhìn khác, họ rốt cuộc là thứ gì.
Dù sao thì thứ có thể một tay tóm được Tống Kiến Quốc, kích thước tuyệt đối không nhỏ.
Trương Văn Đạt đi được vài bước, đặt Tống Kiến Quốc xuống, lại đẩy đẩy cô bé. “Đi thôi, nếu ra ngoài được rồi thì đi về nhà, đến nơi thì nhắc tao một tiếng.”
“Meo meo meo!” Trương Văn Đạt thấy đối phương lại không đi nữa, lớn tiếng kêu với mình, dường như đang vì chuyện vừa rồi mà tức giận.
“Nhanh lên, đừng có dở chứng, tao không có thì giờ đâu.” Trương Văn Đạt dùng ngón tay đẩy nhẹ một cái, làm cho con mèo đen nhỏ chới với.
Con mèo đen lại kêu lớn với Trương Văn Đạt một tiếng nữa, rồi nhe răng hậm hực đi về phía trước.
Trương Văn Đạt lại cúi đầu nhìn gông cùm, rồi theo chân con mèo đen dần dần tiến về phía trước. Dần dà, cậu đến một con đường được lát bằng những Người Đúc Sẵn.
Nhìn những hàng sống lưng được xếp thẳng tắp, Trương Văn Đạt thấy hơi gợn người, nhưng thấy Tống Kiến Quốc đã bước lên rồi, cuối cùng cậu cũng đành phải đặt chân lên theo.
Cảm giác dưới chân chẳng khác gì người thật, khiến Trương Văn Đạt vừa đi vừa không nhịn được mà nổi da gà.
Song, những người khác lại chẳng hề cảm thấy khó chịu như Trương Văn Đạt. Từng chiếc xe hơi lao đi vun vút trên đường.
Xe hơi của thế giới người lớn không có lốp xe, mà thay bằng những ngón tay của những Người Đúc Sẵn khổng lồ.
Những ngón tay to bằng cột điện thay thế cho chức năng của lốp xe, mang theo dư ảnh lướt nhanh trên đại lộ, kéo theo khoang xe lao đi vùn vụt.
Nhưng lúc này, Trương Văn Đạt đã không còn sốc như ban đầu nữa. Bất kể thế giới này có xuất hiện chuyện gì, cậu đều cảm thấy rất bình thường.
“À đúng rồi, cặp sách của mình đâu? Còn kẹo mút của mình nữa? Mình nhớ là đã mang đến mà.” Trương Văn Đạt lại lục lọi trong túi, cuối cùng lấy ra một chiếc ví da, một cây bút laser nhỏ bằng ngón tay cái, và một bao thuốc lá chỉ còn một điếu.
Trương Văn Đạt nhìn cây kẹo mút đã biến thành điếu thuốc lá mà thoáng sững sờ. Dường như cùng với việc lớn lên, tất thảy mọi thứ đều đã xảy ra đổi thay. Cậu lắc đầu, nhanh chân đi theo.
Men theo con đường người được hai phút, Tống Kiến Quốc bắt đầu rẽ khỏi đại lộ, dần dần đi vào một con đường nhỏ bên cạnh.
“Này, mày chú ý thì giờ chút, giờ chúng ta đã ra ngoài chưa?” Trương Văn Đạt vừa nhìn con số trên chiếc đồng hồ cơ điện tử, vừa hỏi Tống Kiến Quốc.
Tống Kiến Quốc không trả lời, chỉ vùi cái đầu mèo đen lông xù của mình không ngừng nhảy về phía trước.
Cuối cùng, khi chỉ còn lại một phút cuối cùng, Tống Kiến Quốc dừng lại trước một cây đón khách treo đầy quýt.
Đưa tay vạch lá cây ra, khi nhìn thấy cái tổ chim nhỏ trên cây đó, trên mặt Trương Văn Đạt lập tức lộ ra vẻ đã hiểu. “Xem ra quả thực đã ra ngoài rồi, mình đã trở về trước tổ chim của Tống Kiến Quốc rồi.”
“Cũng được đấy, Kiến Quốc, lúc then chốt vẫn khá hữu ích.” Cảm thấy nhẹ nhõm hơn, Trương Văn Đạt túm lấy và xoa mạnh đầu mèo của đối phương.
Tống Kiến Quốc rõ ràng rất ghét hành động này của Trương Văn Đạt, lại cắn mạnh vào tay cậu một cái nữa.
“Được rồi, được rồi, đừng quậy nữa.” Trương Văn Đạt đặt con mèo đen nhỏ đang xù lông xuống. “Tao sắp biến trở về rồi, mày để ý giúp tao chút.”
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, cùng với con số 1 màu vàng dần dần biến về 0, Trương Văn Đạt bắt đầu cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên không ổn định.
Ngay lúc Trương Văn Đạt thấy còn mấy chục giây nữa là sắp biến trở về, cậu sực nhớ ra một chuyện. “Mình ở trạng thái này có bị quy tắc trừng phạt không?”
Mắt thấy thời gian sắp kết thúc, cậu lập tức quyết định thử một phen. Nếu bản thân hiện tại không bị trừng phạt, vậy có nghĩa là tuổi tác của mình mới là mấu chốt của hình phạt quy tắc này.
Thời gian từng giây trôi qua, Trương Văn Đạt nhìn quanh quất, lập tức tóm lấy Tống Kiến Quốc, nhanh chóng hỏi dồn: “Tao hỏi mày! Mày mấy tuổi? Tai mèo của mày từ đâu ra? Học chữ ở đâu?”
Hỏi xong, Trương Văn Đạt lo lắng chờ đợi, nhưng rất nhanh cậu đã phản ứng lại. “Không đúng! Vô dụng. Bây giờ Tống Kiến Quốc là mèo! Hỏi nó căn bản không thể kích hoạt quy tắc!”
“10... 9...” Nhìn con số ngày càng nhỏ, Trương Văn Đạt ném con mèo đi, nhanh chóng rảo mắt một vòng rồi lao về phía người đi đường ở đằng xa.
“6... 5... 4...” Trương Văn Đạt xông đến trước mặt người đó, lớn tiếng hỏi: “Anh tên gì! Anh mấy tuổi rồi!”
Ngay khoảnh khắc câu hỏi được thốt lên, cơn đau dữ dội tức thì ập đến. Một vết thương máu thịt be bét xuất hiện ngay trên má cậu, và mọi thứ kỳ ảo quái dị xung quanh đều tan biến tựa khói mây.
Và vào chính khoảnh khắc này, cậu đã nhìn thấy, cuối cùng cậu cũng đã thấy được quy tắc đã làm hại mình!
Trương Văn Đạt đã bắt gặp con quái vật không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên trái mình. Đó là một con quái vật méo mó cao ba, bốn mét, toàn thân đầy những lỗ hổng, và khớp xương biến dạng.
Lúc này, nó đang nhanh chóng tan biến cùng với mọi thứ xung quanh. Vào thời khắc ngay khi nó biến mất, cảnh tượng cuối cùng mà Trương Văn Đạt nhìn thấy là máu trên lưỡi hái ở tay trái của con quái vật! Tất cả các hình phạt quy tắc trước đây đều là do nó tấn công mình!!


1 Bình luận