Tập 01: Trẻ Thơ

Chương 016: Về Nhà

Chương 016: Về Nhà

Vừa đến gần bức tranh, nỗi sợ hãi và cơn đau lần nữa bùng lên trong đầu cậu. Hai luồng cảm xúc khác biệt không ngừng cuộn trào, đan xiết lấy Trương Văn Đạt, khiến cậu sống không bằng chết, đau đớn khuỵu một gối xuống sàn.

Thấy vậy, con mèo đen bên cạnh liền nhảy phắt lên vai cậu, giơ vuốt định thay cậu xé nát bức tranh.

“Khoan đã! Để tao, tao làm được...”

Trương Văn Đạt gượng đứng dậy. Cậu dùng hai ngón tay kẹp lấy mép vết rách, và nỗi sợ hãi trong lòng lập tức dâng lên.

Nhưng cậu không hề dừng tay, mà còn dồn thêm lực. Dưới ánh mắt kiên định của Trương Văn Đạt, bức tranh dần bị xé toạc ra.

Theo tiếng xé rách, cả nền đất rung chuyển long trời lở đất, đèn đóm chớp tắt điên loạn, cả tòa kiến trúc như thể sắp đổ sập.

Sợ hãi, tuyệt vọng, bi thương,… vô số cảm xúc bùng nổ trong lồng ngực Trương Văn Đạt. Và rồi, cậu dường như nhận ra điều gì đó.

Ngay khi sắp xé đôi bức tranh, cậu bỗng khựng lại. Cậu nhìn trân trân vào bức tranh, giọng run run: “Không đúng, thiếu một loại cảm xúc. Tại sao mày không hận tao? Đáng lẽ mày phải hận tao chứ. Tại sao?”

Trương Văn Đạt cứ thế ngẩn người nhìn bức tranh trước mắt. Theo thời gian, từ mặt giấy, cậu bỗng nghe thấy tiếng lách cách của quân cờ vây, tiếng trẻ thơ cười đùa ríu rít, ngửi thấy mùi mực thơm, và cả cái mùi hăng hắc đặc trưng của hồ dán và sơn dầu.

Dần dà, một luồng cảm xúc mới nảy sinh, một cảm xúc cậu chưa từng trải qua, một thứ xúc cảm lạ lẫm khôn cùng.

Đúng lúc cậu đưa ngón tay chạm vào vết rách đó, nỗi sợ hãi trong lòng bỗng dưng tan biến. Thay vào đó là một nỗi tủi hờn dâng lên mãnh liệt tựa thủy triều.

Mình nào đã làm gì đâu, cớ sao cứ muốn làm tổn thương mình?

Một loạt hình ảnh bị người khác làm tổn thương vô cớ lần lượt hiện lên trong đầu Trương Văn Đạt.

Những cảm xúc khác, cậu đều có thể chống lại. Nhưng sự tủi hờn này lại như chạm tới một sự đồng cảm nơi tâm khảm, khiến cậu không tài nào xuống tay được nữa.

Giờ phút này, cậu cảm thấy Cung Thiếu Nhi này không phải là một con quái vật dưới lòng đất nào cả. Nó chính là mình. Nó có những trải nghiệm y hệt mình!

“Chả nhẽ mình đã đoán sai? Chả nhẽ mình lại sai rồi ư?” Tâm trí Trương Văn Đạt lúc này vô cùng rối bời. Dường như cậu lại lấy lòng dạ đen tối nhất của mình ra để đo lòng người khác. Gã thỏ là vậy. Cung Thiếu Nhi cũng vậy.

Cậu không biết mình có đúng không, nhưng cậu muốn cho nó một cơ hội, cũng là cho chính bản thân mình ngày xưa một cơ hội.

“Tao... tao không muốn giết mày. Bọn tao muốn về nhà, hiểu không? Bọn tao muốn về nhà.” Trương Văn Đạt vừa xoa nhẹ lên vết rách của bức tranh, vừa cố gắng trấn tĩnh. Cậu bắt đầu truyền đi khát vọng được trở về, mang theo cả nỗi tha thiết của những người bạn học, gửi đến Cung Thiếu Nhi

Dứt lời, cậu cảm nhận được một luồng cảm xúc khác trong lòng mình dần lắng xuống, rồi một lần nữa cộng hưởng với cậu. Tâm tư của cả hai, trong khoảnh khắc này, từng chút một hòa vào nhau, đồng điệu trong cùng một niềm khao khát khẩn thiết.

“Bọn tao muốn về nhà, đưa bọn tao về nhà được không? Đưa bọn tao về nhà, bọn tao về nhà rồi thì mày cũng có thể về nhà.” Trương Văn Đạt không ngừng bảo.

Ngay lúc Trương Văn Đạt toàn tâm toàn ý lặp đi lặp lại những lời ấy, cậu cảm thấy nỗi khát khao trong lòng bắt đầu chuyển dời, tụ lại trên cánh tay.

Trương Văn Đạt cúi xuống, nhìn vệt sáng đỏ chỉ còn lại một chút xíu, “Mày muốn thứ này?”

Cậu vừa dứt lời, một sự thèm khát mãnh liệt tức thì tuôn trào.

“Nhưng... làm sao tao đưa cho mày được?” Trương Văn Đạt nhìn bức tranh trước mặt, khẽ ngẩn người. Rồi như sực nghĩ ra điều gì đó, cậu dùng ngón tay ấn mạnh vào chút màu đỏ còn sót lại.

Cùng với một cơn đau nhói, vệt đỏ rỉ ra, đọng lại trên đầu ngón tay cậu.

Trương Văn Đạt nhấc đầu ngón tay có vệt đỏ, bôi nhẹ lên vết rách trên bức tranh. Kỳ diệu thay, khi cậu từ từ miết dọc theo vết rách, vết rách được vá lại từng chút một.

Vết rách vừa liền lại, mặt đất gồ ghề cũng phẳng ra, đèn đóm bật sáng trưng. Ngay cả quả địa cầu và cây thước tam giác phía sau cũng phục hồi nguyên vẹn.

“Còn có thể dùng như vậy sao?” Trương Văn Đạt chết lặng trước cảnh tượng này. Lẽ nào Cung Thiếu Nhi đã chết có thể sống lại là nhờ vào vệt sáng đỏ trên tay mình?

Xem ra vệt đỏ trên tay cậu không chỉ giúp mình tăng sức mạnh mà còn có những năng lực khác.

Giây tiếp theo, Cung Thiếu Nhi đột ngột rung nhẹ, ngay sau đó một cảm giác như đi thang máy bỗng xuất hiện. Trương Văn Đạt vui mừng khôn xiết. Đang đi lên! Nó đang đi lên!!

“Cảm ơn. Cảm ơn!” Trương Văn Đạt một tay vuốt ve bức tranh của Cung Thiếu Nhi, nói đầy biết ơn.

Cây thước tam giác, quả địa cầu và bức tượng thạch cao cũng vui vẻ tiến lại gần, nhảy múa xung quanh cậu.

Trương Văn Đạt mỉm cười. Cậu có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương. Nó muốn đưa bọn họ về nhà. Đây là thật, cảm xúc thì không bao giờ biết nói dối.

Càng lên cao, không khí oi bức càng dịu đi. Tốc độ nhanh đến nỗi Trương Văn Đạt phải bảo Cung Thiếu Nhi đi chậm lại một chút, kẻo các bạn học khác bị bệnh giảm áp.

Không có Thằng Mập bên cạnh, Trương Văn Đạt chẳng biết đã qua bao lâu. Nhưng khi cậu bỗng thấy hít thở dễ dàng hơn hẳn, cậu liền hiểu ra: một bộ phận nào đó của Cung Thiếu nhi đã thông với mặt đất, không khí bên ngoài đã tràn vào!

Trương Văn Đạt vội đẩy cửa phòng, dẫn con mèo đen lao ra ngoài, kích động lay tỉnh những người khác, “Dậy! Dậy mau!! Chúng ta về rồi!”

Khi Trương Văn Đạt dẫn các bạn học trở lại hành lang, và nhìn thấy cánh cửa gỗ quen thuộc, tất cả đều vỡ òa trong tiếng reo hò.

Thấy mình thật sự đã trở về, sau cơn hoạn nạn, Trương Văn Đạt đứng ở ngưỡng cửa ngoái nhìn lại Cung Thiếu Nhi, “Cảm ơn. Cảm ơn mày!”

“Dù mày là gì, cũng cảm ơn nhé. Hẹn gặp lại. À không, không thể hẹn gặp lại, gặp lại là mày tạch rồi. Thôi thì, bái bai nhé.”

Nói rồi, Trương Văn Đạt quay người dẫn các bạn học rời khỏi Cung Thiếu Nhi này. Chuyến đi Cung Thiếu Nhi đầy kinh hoàng cuối cùng cũng kết thúc.

Khi Trương Văn Đạt dẫn các bạn học khác ra ngoài, liền thấy cái gã thầy giáo thỏ đang bàn bạc gì đó với mấy con thú bông chuột chũi.

Lũ trẻ thấy vậy liền kích động nhào tới, vây quanh thầy giáo thỏ líu lo không ngớt.

Nhìn con thỏ bông đang chật vật ứng phó với đám học sinh từ xa, Trương Văn Đạt bỗng cảm thấy gã dường như cũng không đáng sợ đến thế.

Qua lời kể lể ríu rít của đám học sinh, gã thỏ và đám chuột chũi đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Sau đó, Trương Văn Đạt thấy gã thỏ tiến về phía mình, “Cảm ơn trò, nhóc à. Trò đã cứu mọi người. Trò là một đứa trẻ ngoan.”

Song, nhìn gã thỏ trước mắt, Trương Văn Đạt không khỏi nhíu mày. Đây có thật là thầy giáo thỏ lúc trước không? Sao giọng nói không còn tiếng rít rè của băng cassette nữa?

Thế nhưng, câu nói tiếp theo của đối phương khiến Trương Văn Đạt quẳng mọi thắc mắc ra sau đầu

“Trò đã giúp thầy cô một việc lớn. Đối với một học sinh ngoan như trò, thầy cô quyết định sẽ dành tặng cho trò một phần thưởng đặc biệt.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!