Dưới tác dụng của cây kẹo mút, cơ thể vốn còn chằng chịt thương tích của cậu đang dần dần kết vảy và tan sưng. Quá trình tuy chậm, nhưng vẫn nhanh đến mức có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Giờ phút này, Trương Văn Đạt không khỏi sửng sốt tột độ. Ở thế giới này, thứ đồ chơi kia vậy mà lại có hiệu quả hồi máu như uống bình máu lớn trong game?
Hóa ra thằng Mập chết bằm thấy mình bị thương nặng vậy mà chẳng mảy may kinh ngạc, là vì vết thương cỡ này có thể dễ dàng chữa lành?!
Ngậm kẹo mút, Trương Văn Đạt trầm ngâm một lúc rồi hô to gọi thằng Mập gần đó: “Mập! Cảm ơn kẹo của ông! Đợi sau này tui có tiền, nhất định sẽ nhận ông làm con nuôi!”
“Cái thằng này, tui tốt bụng cho ông kẹo, ông còn được nước lấn tới.”
Cậu tò mò rút cây kẹo mút ra xem xét, thấy nó chỉ là kẹo bình thường, nhưng hiệu quả đang diễn ra trên người cậu thì không thể là giả được.
“Cũng được, tuy thế giới này dị thường đến quái đản, nhưng xem ra, nó có cả những cái quái dở và những cái quái hay ho. Còn cụ thể thế nào, vẫn phải tự mình tìm hiểu.”
Bấy giờ, Trương Văn Đạt đã vực dậy tinh thần, một lần nữa sẵn sàng đối mặt với thế giới này. Biết nhiêu sóng gió đã qua còn không quật ngã được mình, thì chút chuyện này có nhằm nhò gì.
Cậu ngậm kẹo, lấy cuốn Sổ Tay Học Sinh ra bắt tay vào học thuộc. Cậu không tin thứ cỏn con này lại làm khó được mình.
Suốt chặng đường, Trương Văn Đạt theo sau các bạn học khác, đi đi dừng dừng, quả thực có cảm giác như đang đi dã ngoại, nếu không phải ở cái chốn quái quỷ này thì lại càng giống hơn.
Đúng lúc cậu sắp thuộc làu, bỗng dưng thằng Mập phía trước dừng lại. Cậu không để ý, đâm sầm vào lưng nó, “Sao lại dừng rồi?”
“Tí, tụi mình đến rồi.”
Nghe lời của thằng bạn, Trương Văn Đạt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cổng vòm hình cầu vồng khổng lồ sừng sững trước mặt họ. Cổng vòm trông như được làm bằng nhựa rẻ tiền, phía trên còn treo lủng lẳng từng đám mây trắng với những khuôn mặt cười tươi rói.
“Đây là Cung Thiếu Nhi sao?” Những bóng đèn trên cổng vòm cầu vồng đột nhiên chớp nháy sáng lên, làm Trương Văn Đạt giật bắn mình.
Khi cậu lùi lại thoăn thoắt như chim sợ cành cong, liền nghe thấy một bài đồng giao thiếu nhi trong trẻo và dễ thuộc ríu rít ngân vang từ phía đó.
“Mưa rơi suốt đêm dài ~ Sáng dậy trời đẹp tươi ~ Đêm qua mơ thấy cậu~ Chúng mình cùng vui chơi...”
“Đây... đây chẳng phải là bài hát chủ đề của Thành Phố Hoạt Hình sao?” Trương Văn Đạt vô cùng ngạc nhiên thầm nghĩ trong bụng. Bị giai điệu này khơi gợi, cậu như thể trở về tuổi thơ, chiều chiều 6 giờ lại ngồi chồm hổm trước tivi, ngóng chờ phim hoạt hình bắt đầu. [note76187]
Thế nhưng, trong tình cảnh hiện tại, lắng nghe bài hát thiếu nhi đầy hoài niệm có phần méo mó phát ra từ Cung Thiếu Nhi, cậu chỉ cảm thấy rợn người.
“Mập, đây là Cung Thiếu Nhi à? Sao cảm giác không giống lắm.” Trương Văn Đạt mở miệng hỏi người bạn đồng hành bên cạnh.
“Sao lại không giống? Cung Thiếu Nhi nào chẳng thế?” Thằng Mập hỏi lại.
Trong lúc cả hai trò chuyện, các bạn học khác đã vừa cãi cọ vừa bước qua cổng vòm cầu vồng, men theo một cầu thang xi măng rải rác vài vỏ bim bim mà đi xuống.
Trương Văn Đạt chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo dân bản địa, cũng đi theo vào trong.
Vừa mới đặt chân xuống, một luồng hơi ẩm phả ngay vào mặt. “Cung Thiếu Nhi hóa ra ở dưới lòng đất à?” Trương Văn Đạt vừa đi vừa đắn đo nghĩ thầm.
Đi qua một tầng cầu thang, tiếp theo là tầng thứ hai ngược chiều lại, giống cầu thang của khu tập thể nhưng rộng hơn và cũ kỹ hơn.
Lúc này, chiếc đèn pin đáng lý nên để trong cặp, không biết từ lúc nào đã nằm trong tay Trương Văn Đạt.
Cả bọn vẫn tiếp tục đi xuống. So với sự căng thẳng của Trương Văn Đạt, các bạn học khác lại chẳng có bất kỳ phản ứng nào, vẫn đang tranh cãi hăng say, nhưng lần này chủ đề tranh luận của chúng là Kiện Lực Bảo ngon hơn hay Coca-Cola ngon hơn. [note76188]
Trương Văn Đạt vừa căng thẳng vừa quan sát thật kỹ xung quanh. Cầu thang xi măng đi xuống dường như vô tận, trên đầu ngoài mấy tấm ván gỗ ẩm mốc với những bóng đèn chập chờn được giăng mắc trên lưới, thì không còn gì khác.
Giai điệu quen thuộc bên tai cũng không ngừng phát, và ngày một lớn hơn khi họ đến gần. Nhưng lần này đã đổi sang một bài hát khác.
“Đêm đêm nhớ lời mẹ dặn, giọt lệ này long lanh tựa hoa Lỗ Băng, trời kia tinh tú chẳng chịu mở lời, dưới này có bé thơ nhớ nhung mẹ yêu...” [note76189]
“Tớ phải nói, Coca-Cola tuyệt đối ngon hơn Kiện Lực Bảo. Bọn bây đã uống Coca-Cola ướp lạnh bao giờ chưa? Tớ uống rồi, lần đó sinh nhật tui, mẹ tớ đặc biệt mang từ Hợp Tác Xã về cho một chai. Lạnh buốt! Hớp một ngụm, úi chà chà!”
Trương Văn Đạt cứ thế theo chúng nó đi xuống, đi được khoảng 2 phút, một khoảng sân rộng bằng lớp học hiện ra trước mắt họ.
Tường ở nơi này đều được che bằng vải đen, nền sân lát gạch ca-rô đen trắng. Trên đó chất đống mấy đồ đạc lộn xộn, có thùng, có chai lọ, thậm chí còn có một chiếc xe đạp Phượng Hoàng, chật chội đến mức gần như chất đầy cả khoảng sân.
Và một người mặc bộ đồ thú bông đang sắp xếp những món đồ ngổn ngang. Khi nghe thấy tiếng bước chân, con thú bông đó vặn cái đầu to tướng của mình quay lại.
Đó là một con thỏ lông tím với con ngươi đỏ ngầu. Dường như vì bộ đồ không vừa người, nên cái đầu của nó bị lệch sang một bên, thỉnh thoảng còn phải dùng tay vịn lại, trông khá khôi hài.
“Chúng em chào thầy ạ.” Tiếng đồng thanh hô to của tất cả học sinh hướng về con thỏ trước mặt làm Trương Văn Đạt giật nảy mình.
“Đây là thầy giáo?” Trương Văn Đạt len lén quan sát đối phương. Chuyện này có phần nằm ngoài tầm hiểu biết của cậu, cậu cũng không chắc trong Cung Thiếu Nhi có giáo viên nào mặc đồ thỏ bông chơi cùng bọn trẻ không.
“Có khi lại thế thật, nếu không thì Tiểu Minh ngày nào cũng mò tới Cung Thiếu Nhi nhiều lần như vậy để làm gì.”
Khi thấy con thỏ bông tiến về phía mình, tim Trương Văn Đạt lại quặn thắt. Cậu vội cúi đầu, không dám nhìn nữa, sợ lại kích hoạt phải quy tắc mới nào đó.
Cùng những bóng đèn trần thỉnh thoảng chớp nháy, con thú bông cất tiếng nói. Giọng của gã đúng là giọng của một người đàn ông bình thường, nhưng lại pha lẫn một thứ âm thanh tựa tiếng băng cassette đang chạy.
“Trong thời gian hoạt động, các trò nhất định phải tuân thủ kỷ luật. Nếu có ai cố ý gây rối, không ngoan, bọn ta sẽ báo với thầy cô của các trò đấy.”
Ngay lúc Trương Văn Đạt đang cúi đầu chưa rõ kỷ luật Cung Thiếu Nhi từ đâu ra, thì chợt thấy một đôi chân thỏ lông lá đứng sừng sững ngay trước mặt mình.
Không khí nhất thời ngưng đọng, trán Trương Văn Đạt bắt đầu túa cả mồ hôi lạnh. Cảnh tượng này dọa cậu đến mức chực ngừng thở.
“Mình lại làm sai gì nữa? Chả nhẽ cúi đầu cũng chẳng xong?!”
Ba giây dài đằng đẵng trôi qua, một cuốn sổ nhỏ sặc sỡ được đưa ra từ phía đôi chân thỏ. Trên đó dùng bút sáp màu nguệch ngoạc viết mấy chữ lớn: Ông Đinh Dẫn Bạn Vui Chơi Cung Thiếu Nhi.
Bên dưới chữ “Nhi” còn có một hình vẽ người que mặt cười của ông Đinh, chính là ông Đinh trong bài đồng dao: “Một ông lão họ Đinh, nợ tớ hai quả trứng, tớ nói ba ngày trả, ông nói bốn ngày trả...” [note76190]
Khi Trương Văn Đạt khẽ run tay đón lấy, thì thấy đôi chân thỏ trước mặt mình cuối cùng cũng đã di chuyển sang bạn học bên cạnh.
“Khỉ thật, dọa chết mình rồi, cứ tưởng lại xảy ra chuyện gì nữa chứ.” Trương Văn Đạt hơi ngẩng đầu lên một chút, phát hiện cuốn Cẩm nang Ông Đinh này mỗi người một cuốn, xem ra đây là quy trình bình thường.
Sau khi phát xong hết, gã thỏ vén tấm rèm bên cạnh lên, để lộ ra một cánh cửa gỗ cũ kỹ có dòng chữ đỏ “Vì Nhân dân phục vụ”.
Theo tiếng chìa khóa “loảng xoảng” vang lên, cùng một tiếng “két”, một hành lang hẹp dài hiện ra trước mặt Trương Văn Đạt.
“Các em học sinh, thời gian mở cửa Cung Thiếu Nhi là từ 12 giờ trưa đến 6 giờ chiều. Cấm ở lại qua đêm. Nếu gặp bất kỳ tình huống nào, hãy lập tức tra cứu cẩm nang. Nếu trong Cung Thiếu Nhi xảy ra bất kỳ tình huống nào nằm ngoài nội dung cẩm nang, hãy lập tức quay trở lại cửa chính.”
3 Bình luận