Nhìn cái đầu drone trước mắt, Trương Văn Đạt không khỏi sửng sốt.
Cậu không sửng sốt vì gã giữ chữ tín, mà là vì gã lại đến nhanh đến vậy.
Theo phỏng đoán của cậu, bét nhất cũng phải sau hai ba ngày gã mới tìm đến mình chứ.
“Mới một ngày mà anh đã bình phục rồi?” Trương Văn Đạt kinh ngạc hỏi.
“Mấy lời khách sáo đó miễn đi. Tôi phải đặc cách xin nghỉ phép để đến Tư Triều này đấy. Cậu muốn tôi giúp gì, cứ nói thẳng. Tôi rất bận.” 2826 đáp.
Thấy đối phương vào thẳng vấn đề, Trương Văn Đạt cũng không vòng vo: “Tới Dark Web.”
Đến Dark Web thu thập Dầu Bá. Chỉ cần có ba giọt Dầu Bá, mình sẽ có thể đổi được Lam Hạch, và sẽ đủ tư cách loại bỏ sự giày vò trên cơ thể này.
Ngờ đâu, nghe xong, 2826 tỏ ra kinh hãi ra mặt, “Cậu đùa tôi chắc? Cậu có biết đó là đâu không? Nơi đó nguy hiểm cực kỳ!”
“Biết chứ, tôi biết mà,” Trương Văn Đạt gật đầu lia lịa, “Chính vì biết nó nguy hiểm, nên tôi mới phải tìm dân nhà nghề như anh giúp.”
“Không được. Chỗ đó quá hiểm ác. Đổi yêu cầu khác đi.”
Nghe gã nói vậy, Trương Văn Đạt lập tức xoay bài, “Thôi được, tôi đổi. Vậy anh cho tôi vay 600 tệ nhé. Nào có tiền tôi trả lại ngay.”
2826 nghe xong liền câm nín mất mấy giây, rồi mới lên tiếng: “Chúng ta bàn kế hoạch xíu. Cậu đến Dark Web làm gì? Cần bao lâu?”
“Tìm Dầu Bá, ba giọt.”
Sau khi nghe Trương Văn Đạt trình bày đầu đuôi, 2826 thở dài một hơi, “Phải mà tôi biết cậu nói giúp là giúp cái này, tôi thà không để cậu cứu còn hơn.”
“Hề hề, giờ anh nói thì muộn rồi. Vậy ta lên đường chứ?” Trương Văn Đạt kéo Tống Kiến Quốc đang xoa bụng hóng kịch ở bên cạnh, lại gần.
“Cứ thế mà đi à? Cậu có biết đến nơi như Dark Web thì cần chuẩn bị những gì không?” 2826 hỏi.
“Tôi biết đâu, mà chẳng phải có anh đây rồi sao?”
“Thế cậu có biết làm sao để đến Dark Web không?”
“Tôi biết đâu, mà chẳng phải có anh đây rồi sao?”
Dù 2826 không có mặt mũi, Trương Văn Đạt vẫn đọc được sự phẫn nộ trong ánh mắt gã, cái thứ phẫn nộ muốn xông lên đấm cho cậu một phát.
Trương Văn Đạt nhe răng cười toe toét đáp lại. Tuy gã này cứng nhắc thật, nhưng mà cũng dễ trị phết.
Đối mặt với cái bộ dạng “điếc không sợ súng” của Trương Văn Đạt, 2826 cuối cùng đành thỏa hiệp, quay người rẽ vào con hẻm bên trái, “Theo tôi.”
“Khuya thế này rồi, mai hẵng đi. Tao mệt lử cả ngày rồi.” Tiếng kháng nghị của Tống Kiến Quốc chẳng được ai đoái hoài, nó bị Trương Văn Đạt kéo lê đi xềnh xệch.
“Chúng ta đi đâu đây? Đường này hình như không phải lối truy cập quay số.” Trương Văn Đạt nhìn quanh quất.
Con đường này sao càng đi càng quen, bên cạnh chính là nhà thằng Mập.
“Đến một nơi bổ sung vật tư. Hơn nữa, để đến Dark Web cần chuẩn bị một vài thứ.”
Trương Văn Đạt cứ ngỡ gã sẽ dẫn mình đến một nơi bí hiểm nào đó, ai ngờ lại vòng vèo một hồi rồi dừng trước nhà sách Tân Hoa.
Nhân viên vẫn thong dong nhàn nhã như mọi khi, chẳng có vẻ gì là muốn chèo kéo khách hàng.
2826 lách qua bọn họ, lên thẳng tầng hai, ký một tờ giấy ghi nợ với gã nhân viên đang trong trạng thái “tiêm máu gà” kia, rồi thản nhiên lôi từng vỉ đạn trên kệ xuống, nạp vào băng đạn của mình.
Khẩu súng lục của gã cứ như không có đáy, nạp hết mấy vỉ đạn mà vẫn chưa đầy.
“Anh... Đệt, hóa ra đây là địa bàn của Tam Tuyến?” Thấy gã nhân viên tiêm máu gà quen thuộc gật đầu chào mình, Trương Văn Đạt sốc toàn tập.
Nhưng ngẫm kỹ lại thì cũng hợp lý. Chỗ dựa không đủ vững, sao có tư cách buôn bán dị năng?
2826 liếc nhìn cậu một cái, không giải thích cũng không phủ nhận, chỉ thản nhiên buông một câu, “Bí mật.”
Nghe hai chữ “bí mật” nhiều đến nhàm rồi, Trương Văn Đạt cũng chẳng bực. Cậu biết tỏng con người của gã rồi.
“Thế thông tin về Dark Web thì chắc không phải bí mật chứ? Anh nói cho tôi biết chỗ đó ra sao được không?”
Nghe Trương Văn Đạt hỏi vậy, 2826 bỗng khựng tay lại, “Cậu đến cả thông tin cơ bản này cũng không nắm được, mà dám mò đến Dark Web tìm chết? Cậu điên à?”
“Thì chẳng phải có anh đây rồi sao?” Câu nói của Trương Văn Đạt khiến 2826 tắt đài hẳn.
Gã đáp với giọng lẫn chút bực bội: “Thế giới mạng mà các cậu hay nói, là Tư Triều số 7. Tuy là một Tư Triều mới xuất hiện gần đây, nhưng nhờ đặc tính có thể liên kết với hầu hết các Tư Triều khác, nó đã bành trướng như vũ bão, xâm lấn không gian của không ít Tư Triều khác.”
“Người đông thì ắt sẽ có mặt tối. Và Dark Web chính là nơi tăm tối và nguy hiểm nhất của Tư Triều số 7. Ở đó không có quy tắc, không có lý trí, chỉ có luật rừng cá lớn nuốt cá bé.”
Trương Văn Đạt lẳng lặng lắng nghe. Đây đều là thông tin mấu chốt, lơ là một câu có khi toi mạng ở đó như chơi.
“Chúng ta cứ thế này mà đi thì không ổn. Bắt buộc phải có một năng lực ẩn thân nào đó. Nếu không đến đó chẳng khác nào cừu non lạc vào bầy sói, bất cứ lúc nào cũng có thể bị kẻ khác nhòm ngó.”
Nói rồi, 2826 đi thẳng vào một căn phòng trên lầu hai. Lúc gã quay ra, trên tay đã cầm hai chai pixel sặc sỡ.
Trương Văn Đạt tưởng mình nhìn lầm, nhưng cậu dụi mắt mấy lần, và nhận ra đó đúng là hai chai pixel sặc sỡ. Khi gã lắc nhẹ, đống pixel trong đó gợn sóng như chất lỏng.
“Các cậu uống thứ này vào. Mèo cũng phải uống. Trong vòng 24 giờ, ngoài việc giảm thiểu khả năng bị chú ý, chỉ cần các cậu đứng yên bất động và nín thở, người khác sẽ không thể phát hiện ra. Có thứ này, tỷ lệ sống sót của chúng ta sẽ tăng lên đáng kể.”
Trương Văn Đạt nhận lấy, tấm tắc nhìn chai pixel trên tay. Cậu thấy mình tìm gã này quả là quyết định sáng suốt. Gã đã cân nhắc mọi nhẽ, hơn xa cái kiểu đâm đầu làm liều của mình. Vụ làm ăn này không lỗ.
Quả nhiên, muốn đi đến một nơi xa lạ, nhất định phải tìm thổ địa dẫn đường.
Vặn nắp, Trương Văn Đạt ực một ngụm pixel. Ngũ quan lập tức xoắn tít vào nhau. Khó mà tả nổi nó là cái vị gì. Ngọt ngọt mặn mặn, lại xen lẫn vị đắng chát, cái đắng lan từ đầu lưỡi xuống tận cuống họng, lại còn bị mấy cái cạnh sắc lẻm của đám pixel cào xước cổ họng.
“Oẹ, khó uống vãi.” Trương Văn Đạt nhăn nhó đưa phần còn lại trong chai cho bầy mèo của Tống Kiến Quốc.
Sau khi tất cả đã uống xong, sắc mặt ai nấy đều khó coi. Nhưng khi Trương Văn Đạt nhìn Tống Kiến Quốc, cậu nhận ra dù cô bé vẫn đang cử động, song có gì đó rất khác.
Không hẳn là không nhìn thấy, mà giống như có thứ gì đó rõ ràng đang ở ngay kia, nhưng bản thân lại vô thức lờ nó đi.
“Thứ này xịn đấy, bao nhiêu một chai vậy?” Trương Văn Đạt kinh ngạc hỏi.
“Hàng đặc cấp nội bộ, bên ngoài không mua được đâu. Đi thôi, dẫn đường đi.”
Trương Văn Đạt ngây thơ nhìn gã, “Dẫn đường? Dẫn đường gì? Tôi không biết đường đến Dark Web.”
“Cậu đến cả đường vào cũng không biết? Vậy cậu lấy cái gì ra mà dám chắc mình sẽ tìm được Dầu Bá ở Dark Web?”
“Chẳng phải có anh đây rồi sao?”
0 Bình luận