Trên con phố bên ngoài công viên, Trương Văn Đạt không thể tin nổi mà ngẩng đầu nhìn những công trình kiến trúc bằng xương bằng thịt trước mắt, nhìn những con mắt và cánh tay trong các tòa nhà cao chót vót.
Những con mắt đó vẫn đang chuyển động, những lồng ngực đó vẫn đang phập phồng, họ đều còn sống! Nhưng chính những con người sống sờ sờ như vậy lại bị sử dụng một cách tùy tiện như vật liệu xây dựng.
Hơn nữa, Trương Văn Đạt càng sốc hơn khi phát hiện, trong thành phố này không chỉ có những Người Đúc Sẵn có kích thước bình thường, mà thậm chí còn có những Người Đúc Sẵn khổng lồ lớn gấp đôi, thậm chí gấp mấy lần người bình thường!
Những người khổng lồ này trông vô cùng vạm vỡ và mạnh mẽ, nhưng dù họ có lớn đến đâu, trông có lợi hại thế nào, kết quả cuối cùng vẫn là trở thành vật liệu xây dựng. Chẳng qua là họ có thể thay thế được nhiều vật liệu hơn một chút mà thôi.
Cảnh tượng trước mắt khiến cậu hoàn toàn chết trân tại chỗ. Tất thảy mọi thứ hoàn toàn không tuân theo logic vật lý trước mắt đã vượt ngoài mọi nhận thức của cậu.
Cậu đứng đó ngây người hồi lâu, mãi đến khi cảm nhận được Tống Kiến Quốc đang cắn ngón tay mình, cậu mới hoàn hồn lại.
Cậu nhanh chóng lùi lại hai bước, thu tầm mắt từ những tòa nhà cao tầng xa xăm về, rồi lại hướng về những người đi đường.
Trên con phố người qua kẻ lại, ngoài Trương Văn Đạt ra, ai nấy đều vẻ mặt thản nhiên nhìn chằm chằm vào điện thoại, như thể những tòa nhà cao tầng được xây dựng bằng người sống này là chuyện hết sức bình thường.
Nói họ là người, nhưng lại không hoàn toàn là người. Trên đường phố qua lại, ngoài những Người Đúc Sẵn rõ ràng cứng đờ và những người có vẻ ngoài bình thường ra, còn có đủ loại quái nhân, ngụy nhân với ngoại hình khác nhau.
Có đầu lân mặc vest, có đầu tivi mặc váy dài, thậm chí còn có đầu drone mặc Đường trang lơ lửng bay qua.
Cũng có người ngực mọc bảy tám con mắt, có người đầu trọc mọc cơ bắp, cũng có người hốc mắt toàn là xúc tu.
Trương Văn Đạt chỉ nhìn người thôi cũng đã hoa cả mắt. Thế giới của người lớn này loại người kỳ quái gì cũng có.
Điểm chung duy nhất là, trên người họ ít nhiều đều có một vài gông cùm và xiềng xích, có cái đeo ở cổ, có cái đeo ở chân.
Trương Văn Đạt trợn tròn mắt nhìn họ, nhưng giữa họ dường như không ai cảm thấy bất kỳ điều gì bất thường.
“Đây... đây là thế giới của người lớn? Đây chính là thế giới của người lớn sao?” Trương Văn Đạt nuốt khan một ngụm nước bọt, tim đập thình thịch không sao chậm lại được.
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Trương Văn Đạt không ngừng hít thở sâu để bản thân bình tĩnh lại.
“Không sao, không sao cả, chẳng phải chỉ là một thế giới quái đản thôi sao, cũng đâu phải chưa từng thấy thứ kỳ quái. Đừng làm quá lên, mình chịu được!”
Cậu lại lần nữa lui vào trong công viên, ngồi dưới gốc một cây đại thụ, nhắm mắt lại từ từ bình ổn tâm trạng.
“Những thứ này đều là giả sao? Hay là những thứ trước đó mới là giả?” Cậu thầm nghĩ trong lòng.
“Không đúng, có lẽ chúng đều là thật, chỉ là góc nhìn của người lớn và trẻ con khác nhau mà thôi. Nhưng vấn đề là, thế này cũng quá khác biệt rồi! Cái chốn quỷ quái này rốt cuộc là sao!”
Sau khi bình tĩnh lại phần nào, Trương Văn Đạt xắn tay áo lên nhìn cẳng tay mình, cố kiểm tra năng lực mới của mình.
So với những người khác, cậu vẫn quan tâm đến bản thân mình hơn.
Ngay sau đó, một cảnh tượng bất ngờ khiến đồng tử cậu tức thì hơi co lại. Trên cẳng tay cậu chi chít những vết sẹo xiêu vẹo, nhưng chẳng có một vết sẹo nào là màu vàng hay màu đỏ!
“Vãi?! Dị năng của mình đâu? Hồng Hạch và Hoàng Hạch của mình đâu?” Trương Văn Đạt xắn tay áo còn lại lên xem, nhưng trên cánh tay kia cũng không có.
“Chả nhẽ... mình cứ vậy không thể trở về được nữa?” Trương Văn Đạt giật mình thon thót trong lòng. Nghĩ đến đây, tâm trạng cậu rất phức tạp, nhất thời không phân biệt được đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Nhưng may mắn là, khi cậu quan sát kỹ lưỡng hai bàn tay, cuối cùng cũng đã thấy được những con số màu đỏ và vàng trên mặt chiếc đồng hồ cơ điện tử màu đen của mình.
Số 0 màu đỏ và số 11 màu vàng hiện lên trên mặt đồng hồ điện tử.
Khi Trương Văn Đạt thấy con số 11 màu vàng từ từ nhảy xuống 10, cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm. “May quá, may quá.”
Hoàng Hạch đang dần giảm đi. Dựa theo suy đoán từ Hồng Hạch, đợi Hoàng Hạch về 0, mình hẳn là có thể quay về.
Rõ ràng, năng lực Hoàng Hạch mà mình vừa có được khác hẳn với năng lực của Hồng Hạch.
Nếu nói năng lực của Hồng Hạch là cung cấp năng lượng cho cơ thể và đèn pin, vậy thì Hoàng Hạch chính là đặt mình vào một góc nhìn hoàn toàn mới.
Trong góc nhìn này, những con quái vật ấy biến thành Người Đúc Sẵn, Tống Kiến Quốc cũng biến thành một con mèo đen.
Cậu không biết đây rốt cuộc là sao, năng lực của Hoàng Hạch này từ đâu ra, nhưng tạm thời nó không nằm ngoài phạm vi hiểu biết của cậu.
Song, cậu vừa thở phào nhẹ nhõm, ngón tay lại chợt nhói lên.
“Xì.” Trương Văn Đạt thu ngón tay đang rỉ máu về, gõ vào đầu con mèo đen nhỏ trong lòng.
“Làm gì thế, đừng cắn tao! Đau lắm đấy!”
Nhưng cũng đúng lúc này, Trương Văn Đạt biết tại sao Tống Kiến Quốc lại nhắc nhở mình. Chỉ thấy ở cách đó không xa, những ông lão bà lão đang tập thể dục trong công viên với vẻ mặt không thiện chí lại lần nữa vây quanh, trong tay còn cầm cả báo và gậy chống.
Cậu liếc nhìn công viên xanh um tùm rồi thầm nghĩ: “Nơi này không thể ở lại được nữa, ra ngoài trước đã rồi nói.”
Nghĩ đến đây, Trương Văn Đạt ôm con mèo đen nhỏ, đi ra từ lối ra bên trái.
Một lần nữa bước vào thế giới kỳ ảo quái dị ấy, Trương Văn Đạt lại dừng chân.
Giờ đây, cậu không cần phải suy nghĩ về việc thế giới của người lớn này quái dị đến nhường nào nữa, cậu cần phải suy xét vấn đề an toàn của bản thân.
Tuy cậu tạm thời an toàn, nhưng điều đó không có nghĩa là sau khi cậu biến trở về vẫn sẽ an toàn. Cậu cần phải rời khỏi thư viện trước đã.
Song, vấn đề cậu cần suy nghĩ lúc này là, hiện tại cậu không nhìn thấy thư viện, vậy cậu làm sao để đi ra ngoài đây?
Xung quanh trông như là đường phố, nhưng Trương Văn Đạt hiểu rằng, ở một góc nhìn khác, cậu vẫn đang ở trong thư viện. Chỉ đi mấy bước vừa rồi không thể nào đến được lối ra.
Nếu đợi đến khi năng lượng của Hoàng Hạch hao hết, mình và Tống Kiến Quốc vẫn còn đang loanh quanh trong thư viện, vậy thì gay go.
Nhìn lại thời gian Hoàng Hạch giảm, ước tính đơn giản, con số 10 trên đó hẳn là khoảng 10 phút.
Trương Văn Đạt suy nghĩ một lúc, rồi sực nghĩ ra một cách. Tuy bây giờ với góc nhìn đã thay đổi, mình không nhìn thấy thư viện, nhưng nhỏ Tống Kiến Quốc nhìn thấy được mà.
Cậu cúi người đặt Tống Kiến Quốc xuống, nhẹ nhàng đẩy cô bé một cái. “Kiến Quốc, đi, nhân lúc bây giờ không có ai, mau đi, dẫn tao rời khỏi thư viện.”
Để tránh việc lời nói của mình bị hiểu lầm do sự thay đổi góc nhìn, Trương Văn Đạt thậm chí còn dùng ngôn ngữ hình thể ra hiệu cho Tống Kiến Quốc thêm hai lần.
Không biết Tống Kiến Quốc có hiểu không, dẫu sao thì cô bé nghiêng đầu về phía cậu “meo meo” hai tiếng, rồi bắt đầu nhảy tưng tưng đi về phía trước.
Trương Văn Đạt vừa đi vừa quan sát xung quanh, mỗi lúc mỗi có những điều mới lạ xuất hiện trước mắt cậu. Cậu thậm chí còn thấy có thứ gì đó bay lượn trên trời, và cậu dám chắc đó tuyệt đối không phải máy bay.
So với môi trường pha trộn các niên đại quá khứ trước đây, nơi này rõ ràng trông có trình độ công nghệ cao hơn đáng kể, càng giống thế giới trước khi cậu đến hơn, một thế giới hiện thực đã được trừu tượng hóa đến cực độ.


0 Bình luận