“Mẹ ơi, ông nội đang làm gì thế ạ?” Trương Văn Đạt, chân đi đôi giày trẻ em, tay nắm lấy bàn tay se lạnh của mẹ, rảo bước qua một quảng trường hoa viên vắng lặng đến lạ.
Theo hướng mắt cậu nhìn, một nhóm các ông lão đầu đội nồi nhôm, vành nồi che khuất cả mắt, đang lơ lửng thẳng đơ giữa không trung, tay trong tay nối thành một vòng hình bầu dục.
Dưới ánh hoàng hôn, khung cảnh ấy tựa một tấm ảnh cũ ngả màu vàng sáp, khắc sâu vào tâm trí Trương Văn Đạt.
“Luyện khí công đấy, đừng nhìn lung tung, lẹ làng lên!”
Bị bàn tay mẹ kéo giật một cái, Trương Văn Đạt chới với, chân bỗng hẫng đi. Cảm giác mất trọng lực mãnh liệt ập đến, xô cậu rơi vào màn đêm đen ngòm bất tận.
“Hự!!” Mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, cậu bật phắt dậy khỏi giường. Khoảnh khắc mở mắt, cậu cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác tuyệt vọng ấy.
Đến khi nhìn thấy chiếc tủ vải có khóa kéo trước mặt, cậu mới bừng tỉnh, hóa ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
“Khỉ thật, giấc mơ gì mà kỳ quặc dữ.” Trương Văn Đạt lẩm bẩm.
Cậu nhớ ngày trước đúng là có một khoảng thời gian ông nội đi luyện “khí công nồi thông tin”. Nhưng theo cậu biết, ông cụ nhà mình thuở ấy luyện khí công chẳng qua là mượn cớ để giao thiệp diện rộng với đông đảo các bà các cô trung niên lớn tuổi mà thôi.
Đến chính ông còn chẳng bao giờ tin mấy thứ này, huống hồ là bay trên không.
Song, sau một lần luyện công bị trẹo lưng thì ông bèn nghỉ hẳn, cả ngày ru rú trong nhà, quyết tâm cống hiến nhiệt huyết phần đời còn lại cho sự nghiệp Bốn hiện đại hóa của tổ quốc, quên ăn quên ngủ nghiên cứu động cơ vĩnh cửu. [note76183]
“Hà~” Cậu há miệng ngáp dài, hai tay duỗi thẳng vươn vai hết cỡ.
“Ông nội ơi là ông nội, báo mộng kiểu này là có ý gì thế? Cần gì thì cứ nói thẳng ra đi. Ông làm thợ nguội cả đời rồi, đừng học đòi các cụ già làm nghệ thuật mà chơi trò ẩn dụ làm gì. Cháu đây ngày nào cũng đi làm bạc mặt, hơi sức đâu mà giải đố.”
Vừa nói, cậu vừa thò tay gãi lưng rồi bước xuống giường. Cậu thuần thục vơ lấy bộ quần áo đặt ở cuối giường mặc vào người, nhưng khi xỏ chân vào đôi giày thể thao rõ ràng là rộng hơn một cỡ, cậu chợt đứng hình. Giày thể thao ư? Hôm qua mình đâu có đi giày thể thao.
Ngay khi tâm trí cậu dứt khỏi giấc mơ về ông nội, đôi mắt vô thức rảo quanh, và cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường.
Trước mắt cậu là một căn phòng nhỏ cũ kỹ và có phần bừa bộn, rộng chừng ba bốn mươi mét vuông.
Đây là một gian phòng đơn. Những mảng tường bong tróc để lộ ra lớp gạch đỏ au, minh chứng cho tuổi đời của nó.
Tầm mắt cậu lướt từ chồng than tổ ong đen nhánh xếp thành một ngọn đồi nhỏ sau cánh cửa, đến chiếc tủ vải kéo khóa màu xanh da trời in hình bồ câu trắng đặt bên.
Cả chiếc tủ phồng lên và xiêu vẹo vì bị nhồi nhét quá nhiều đồ.
Rồi từ chiếc bàn gỗ cũ kỹ có tấm kính đè lên trên vài tờ tiền cùng những tấm ảnh xưa, ánh mắt cậu lại dời sang chiếc tivi đen trắng với hai chiếc ăng-ten có thể co duỗi kế bên.
Nhìn tất cả những thứ vừa gần gũi vừa xa lạ này, ánh mắt cậu dần chuyển từ mơ hồ, hoang mang sang bàng hoàng tột độ.
“Đây là… đây là… nhà cũ của mình? Là căn hộ trong khu tập thể ngày bé?! Mình vẫn đang mơ ư?” [note76184]
“Chát” một tiếng, cậu tự tay tát mặt mình một cái. Cơn đau rát khiến cậu lập tức tỉnh táo, nhưng cảnh vật xung quanh chẳng hề thay đổi.
“Mình… mình xuyên không rồi? Xuyên không về thời thơ ấu rồi?”
Giờ phút này, hơi thở cậu trở nên dồn dập, tim đập thình thịch. Cậu vội lao tới cái rương bên cạnh, nhặt lên chiếc gương soi hồng hình hoa in hình một người phụ nữ ở mặt sau.
Nhìn thấy gương mặt trẻ măng trong gương, cậu vẫn không khỏi cảm thấy một sự phi thực tế mãnh liệt. Thế nhưng, khi đưa tay vuốt lên mái tóc với chất tóc và độ dày tuyệt hảo của mình, cậu xúc động đến nghẹn ngào.
Ngày xưa cứ ngỡ là điều hiển nhiên, nhưng phải lớn lên rồi mới thấm thía được mái tóc thời trai trẻ của mình từng dày và chắc khỏe đến nhường nào.
“Vì mái tóc của mình, lần này mình quyết không bao giờ thức đêm nữa! Mẹ kiếp, sau 9 giờ tối mà còn thức thì mình nguyện làm chó!”
Cậu run rẩy vuốt ve làn da mịn màng của mình, kích động không thôi.
“Mình trở về rồi? Mình trở về thật rồi sao?” Trương Văn Đạt chẳng buồn nghĩ xem mình quay về bằng cách nào, giờ trong đầu cậu chỉ còn độc một ý nghĩ: mình sắp phát tài rồi!!
Quan trọng nhất là cậu có ký ức của tương lai. Cậu có thể mua cổ phiếu, gom Bitcoin, đầu tư nhà đất.
Với đống ký ức này, cậu nhắm mắt mua bừa cũng hái ra tiền, tự do tài chính nằm gọn trong tay!
“Mình không cần phải làm một tên nô lệ cho tư bản nữa! Đợi khi có tiền, mình phải giống như Lão Cậu! Thích gì làm nấy! Mình muốn đi du lịch khắp thế giới! Mình muốn mở hậu cung!!”
Trương Văn Đạt đi đi lại lại trong phòng, thậm chí đã bắt đầu tính toán xem có tiền rồi sẽ tiêu pha thế nào. Chợt, cậu đứng khựng lại, ánh mắt dán chặt vào chiếc tivi đen trắng trước mặt.
Cậu thò tay ra sau tivi, móc ra một tấm thẻ bài hình Võ Tòng trong Thủy Hử. Đây là tấm thẻ trong gói mì Tiểu Hoán Hùng, hình Võ Tòng vác cây trường thương có treo bầu rượu đi trong tuyết lớn.
Năm đó, cậu bị thằng bạn cùng bàn lừa, bảo thẻ Võ Tòng là hiếm nhất, trong 108 anh hùng Lương Sơn thì thẻ này khó sưu tầm nhất. Cậu đã quý nó như báu vật, để rồi sau này mới phát hiện ra thứ này đầy ngoài đường.
Nhìn món đồ quý giá mình từng cất giấu, cảm nhận sự thân thuộc khi chạm vào, hít hà mùi mực in quen thuộc trên tấm thẻ, bao ý nghĩ phấn khích trong đầu Trương Văn Đạt dần lắng xuống.
Cậu nhìn lên tờ giấy khen con chưa phai màu dán trên tường, rồi lại nhìn hộp bút và quyển vở bài tập vẫn chưa cất vào cặp bên cạnh, cậu vô thức mỉm cười từ tận đáy lòng. Mình đã trở về rồi, thật tốt quá.
Bấy giờ, những ý nghĩ làm giàu đã tan biến. Những việc đó chỉ cần đưa ra lựa chọn đúng đắn vào thời điểm thích hợp là được. Điều cậu cần làm hiện tại là trân trọng tuổi thanh xuân quý giá này.
Như sực nhớ ra điều gì đó, ánh mắt Trương Văn Đạt bỗng nhuốm vẻ xúc động xen lẫn day dứt. Nhưng khi nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt, cậu khẽ thở ra một hơi, rồi đứng dậy.
Cậu đưa tay mân mê mọi thứ trong căn phòng nhỏ, những ngón tay lần theo từng dấu tích của quá khứ. Cảm giác này khiến cậu gần như muốn bật khóc.
Hoa có ngày tàn rồi lại nở, người qua tuổi xuân nào ai trở lại. Tất thảy đã bắt đầu lại từ đầu, nghĩa là cậu có thể bù đắp mọi nuối tiếc, né tránh mọi quyết định lầm lỡ trong quá khứ.
Trong lúc đang đắm chìm trong cảm xúc, cậu chợt thấy có gì đó không đúng. Từng tấc đất nơi đây đều là nơi cậu đã sống, lẽ ra cậu rất am tường mới phải.
Cậu nhớ tấm bản đồ thế giới trên tường được dán khi nào, cũng rõ một vài món đồ trong nhà được sắm sửa ra sao, và càng biết những “kho báu” của mình được giấu ở đâu.
Đây là nhà của cậu, một nơi không thể quen thuộc hơn. Nhưng lúc này, nó lại mang đến một cảm giác lạc lõng, một sự "trái khoáy" mà cậu không thể gọi tên.
“Lạ thật.”
Cậu dò xét một vòng kỹ lưỡng, rồi ánh mắt bỗng dừng lại trên chiếc đồng hồ treo tường. Đúng là chiếc đồng hồ của nhà cậu, nhưng khi lại gần xem kỹ, cậu mới nhận ra cảm giác trái khoáy mơ hồ kia đến từ đâu.
Đích thị là một chiếc đồng hồ treo tường, nhưng các con số trên mặt lại không phải là từ 1 đến 12, mà chi chít gấp đôi, trải dài từ 1 đến 24.
“Cái quái gì thế này?” Trương Văn Đạt tưởng mình hoa mắt, nhưng dù có dụi mắt thế nào đi nữa, sự thật vẫn không hề thay đổi.
“Chắc là hàng lậu Lão Cậu bán ế tống sang nhà mình đây mà. Không đúng, mình nhớ nhà mình đâu có dùng cái đồng hồ nào thế này.” Chiếc đồng hồ kỳ quái khiến một tia bất an len lỏi vào lòng Trương Văn Đạt.
“Mà năm nay là năm nào nhỉ?” Trương Văn Đạt vừa nói vừa đi tới bên cạnh tivi, đưa tay vặn công tắc. Cậu cần phải xác định mốc thời gian trước đã.
Ngay giây sau, cùng tiếng “rè rè”, màn hình nhiễu hạt liên tục chớp nháy hiện ra trước mắt Trương Văn Đạt. Lẫn trong tiếng rè rè chói tai là một giọng nữ rất mơ hồ.
“Cái của nợ này cho không chắc cũng chẳng ma nào thèm.” Trương Văn Đạt vừa làu bàu vừa bắt đầu dò kênh.
Nhưng dò mấy kênh liền vẫn chỉ là những màn nhiễu hạt ồn ào. Cậu quen tay vỗ mạnh lên nóc tivi.
Vỗ tivi cũng phải có kỹ thuật. May mà sau bao nhiêu năm, cậu vẫn chưa quên kỹ năng này.
Theo nhịp trái vỗ phải đập của cậu, một loạt hình ảnh hiện ra. Dường như là một người phụ nữ đang nhìn thẳng về phía trước để đọc tin tức, nhưng rất nhanh lại bị những hạt nhiễu ồn ào che lấp. Cảnh tượng này liền khiến Trương Văn Đạt bốc hỏa.
“Mẹ kiếp! Có chạy được không thì bảo!” Cùng với cú vỗ hết sức vào cái “đít” to của chiếc tivi, cả chiếc tivi lắc lư về phía trước một cái, sau đó một chuyện không ngờ đã xảy tới.
Chỉ thấy những đốm nhiễu hạt trong tivi bỗng đặc quánh lại tựa dung nham, bị vỗ trào ra ngoài một mảng lớn dính chặt lên cánh tay của Trương Văn Đạt.
3 Bình luận
Cái tấm thẻ Võ Tòng kiểu này nè (ảnh do một bạn Trung):