Cựu Vực Quái Đản
Hồ Vĩ Bút
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01:

Chương 028: Dị Năng

0 Bình luận - Độ dài: 1,738 từ - Cập nhật:

Trương Văn Đạt lại lần nữa đến trước quầy hàng cao ngất của nhà sách Tân Hoa, nhưng lần này cậu không cần phải nhón chân nữa. “Mèo con, lại đây.”

Cưỡi trên vai Tống Kiến Quốc đang uể oải, Trương Văn Đạt cuối cùng cũng nhìn thấy được khung cảnh bên trong quầy. Quả thực đó là một hiệu sách, các giá sách được sắp xếp gọn gàng. Chỉ có điều, tấm biển treo tường có vẻ đã thay đổi so với trước.

Trước đây là “Cấm hành hung khách hàng”, giờ đã đổi thành “Cấm hành hung khách hàng vô cớ”.

Cái quầy này rất nhỏ, khi nhân viên bán hàng đi tới, cậu cũng chỉ thấy mỗi chiếc áo len màu hồng đào quê mùa của bà ta, ngay cả cái đầu cũng chẳng thấy.

Không đợi đối phương lên tiếng, Trương Văn Đạt đã trực tiếp đưa cả tiền lẫn phiếu qua. “Đổi dị năng.”

“Sắp tan làm rồi còn bày chuyện...” Cùng với vẻ mặt đầy mất kiên nhẫn của đối phương, Trương Văn Đạt thấy một cánh cửa từ từ hiện lên trên bức tường bên cạnh. “Tự lên tầng 2 tìm Vương Thiếu Kiệt.”

Trương Văn Đạt mang theo một tia phấn khích trong lòng, dẫn Tống Kiến Quốc đi vào. Cậu không thể không phấn khích, là dị năng đó, bất kể có giải quyết được quy tắc trên người mình hay không, ai mà lại không muốn chứ.

Vừa bước vào, Trương Văn Đạt đã nghe thấy tiếng bàn tán chuyện nhà chuyện cửa từ phía quầy hàng, thỉnh thoảng còn có tiếng cười sang sảng đặc trưng của các bà nội trợ.

Cậu lách qua các giá sách, tiến về phía tầng 2.

Khi lên đến tầng 2, không gian tức thì trở nên yên tĩnh. Không rõ có phải do phân loại hay không, mà cả tầng 2 đều là những cuốn sách dày cộp, có mấy cuốn trông còn to hơn cả Trương Văn Đạt.

Ngoài sách ra, Trương Văn Đạt còn thấy ở đây một thứ vô cùng bất ngờ: đạn.

Từng hàng đạn bị vứt bừa bãi bên lối đi như hàng giảm giá thanh lý.

Cậu biết nếu theo niên đại này thì có lẽ súng vẫn chưa bị cấm, song hiệu sách Tân Hoa mà lại bán đạn ư? Thật hay giả đây?

Cậu nhất thời không phân biệt được, đây rốt cuộc là sự kỳ quái của thế giới này, hay là trước đây vẫn luôn như vậy.

Liếc nhìn đồng hồ trên tường, Trương Văn Đạt phát hiện đã 5 giờ 20. Không còn thời gian để lãng phí nữa, cậu liền hỏi về phía những giá sách vắng lặng: “Xin hỏi có ai ở đây không ạ?”

“Vào đi.” Một giọng nói vọng ra từ một cánh cửa đang khép hờ ở phía xa.

Trương Văn Đạt đi tới, vừa đẩy cửa ra đã thấy một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng. Đây hẳn là Vương Thiếu Kiệt rồi.

Lúc này, ông ta đang một tay bắt một con gà ác lông trắng, tay kia cầm một ống tiêm.

Sau đó, Trương Văn Đạt thấy đối phương cắm ống tiêm vào lông con gà ác, rút ra đầy một ống máu rồi tiêm vào cánh tay của chính mình.

Cảnh tượng này khiến Trương Văn Đạt ngây người, nhất thời suýt quên mất mình đến đây để làm gì. Đây là đang làm gì? Tiêm máu gà à?

Vương Thiếu Kiệt nhét con gà ác vào cái lồng bên cạnh, sau đó xoay ghế lại, nhìn Trương Văn Đạt, dùng giọng Sơn Đông đặc sệt nói: “Chị Lưu nói rồi, là thằng nhóc nhà mi muốn đến đổi dị năng phải không?”

Sau khi đối phương hỏi liền hai lần, Trương Văn Đạt mới phản ứng lại. “Dạ, đúng đúng đúng, là cháu ạ.”

“Cậu muốn loại dị năng nào?” Đối phương dò xét Trương Văn Đạt từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn Tống Kiến Quốc.

“Chú ơi, cháu có thể hỏi chú vài chuyện trước được không ạ? Chú hẳn là rất am hiểu và lợi hại về dị năng phải không ạ?”

Cảm nhận cơn đau trên người, Trương Văn Đạt vội nhét cây kẹo mút vừa mua vào miệng.

“Hừ hừ, đó là đương nhiên.” Nói rồi, đối phương tự hào nâng cái cốc sứ trắng to lớn lên, uống một ngụm. Trên cốc sứ viết mấy chữ đỏ vuông vức: Giải Ba Tài Năng Văn Nghệ.

Trương Văn Đạt đưa vết sẹo đỏ trên cánh tay mình cho đối phương xem. Sau một ngày lắng đọng, màu đỏ bên trong vết sẹo lại đậm thêm đôi chút.

“Cái này cũng tính là dị năng sao ạ? Chú có hiểu biết gì về cái này không?”

Thứ này tự dưng xuất hiện trên người cậu, khó khăn lắm mới tìm được một người trong ngành, Trương Văn Đạt tất nhiên phải hỏi cho rõ.

“Cái này của cậu...” Đối phương chống cằm lại gần, chăm chú xem xét vết sẹo đỏ trên tay Trương Văn Đạt. “Thứ này của cậu, ta hình như đã gặp qua ở đâu rồi.”

“Ở đâu ạ?” Trương Văn Đạt không khỏi căng thẳng.

Đối phương gãi gãi cái đầu hơi hói của mình, vẻ mặt đầy hoang mang. “Ừm... chà, không nhớ ra nổi. Thứ này của cậu có triệu chứng gì không?”

Sau khi biết được sức lực tăng lên, đối phương nói tiếp: “Vậy thì tám phần là dị năng rồi, không sai được. Cái này cũng không giống khí công.”

“Còn có cả khí công nữa ạ?” Trương Văn Đạt không khỏi trợn tròn mắt.

Nghe vậy, đối phương trái lại ngả người ra sau, không thể tin được mà nhìn Trương Văn Đạt. “Tất nhiên là có rồi. Mấy năm trước, không ít đại sư khí công còn lên cả Gala Chào Xuân đấy. Ngày thường cậu không xem Gala Chào Xuân à?”

“Ờm...” Trương Văn Đạt nhất thời có chút do dự, không chắc khí công này có phải là mấy thứ mà ông nội mình hay tập linh tinh không.

“Ngoài khí công và dị năng ra còn có thứ khác không ạ?” Cậu tiếp tục hỏi.

Đối với thế giới kỳ quái này, hiểu biết của cậu gần như bằng không. Khó khăn lắm mới tìm được một người trong ngành, tất nhiên phải hỏi nhiều hơn rồi.

“Những thứ được trưng ra cho đại chúng thì chỉ có vậy thôi. Còn bên trong nội bộ bộ đội phòng tuyến thứ ba có gì, một cán bộ quèn của ngành văn hóa giải trí như ta làm sao có tư cách biết được.” [note76718]

“Phòng tuyến thứ ba?” Trương Văn Đạt biết về đơn vị này, một sản phẩm đặc thù ra đời để ứng phó với sự rạn nứt Trung – Xô và mối đe dọa quân sự từ phía Mỹ tại Việt Nam.

Nhưng cậu không chắc “phòng tuyến thứ ba” của thế giới này có giống với “phòng tuyến thứ ba” trong ấn tượng của mình hay không.

“Dạ, chú có biết có dị năng hay khí công nào liên quan đến hình phạt quy tắc không ạ? Ví dụ như người khác vi phạm quy tắc thì sẽ phải chịu hình phạt ấy.”

“Này, hỏi vấn đề thì đến trường hỏi thầy cô đi chứ? Tìm ta làm gì? Ta là thầy giáo của cậu à? Cậu rốt cuộc có muốn đổi dị năng không? Còn nửa tiếng nữa là ta tan làm rồi đấy.”

Đối phương giơ đồng hồ lên xem. “Ta nói cho cậu biết, phiếu đã hủy rồi, hôm nay cậu không đổi thì phiếu lẫn tiền đều không lấy lại được đâu.”

Thấy đối phương không muốn nói nữa, Trương Văn Đạt không hỏi thêm. “Đổi, cháu đổi.”

“Chọn đi.” Đối phương sau đó lấy từ giá sách bên cạnh ra một cuốn sách bìa trắng đưa cho Trương Văn Đạt, trên đó viết bốn chữ lớn: Khoa Học Nhân Thể.

Mở trang đầu tiên, đồng tử Trương Văn Đạt lập tức co lại. Trên đó viết mấy chữ lớn: Khoa học Nhân thể 001: Tai nhận biết chữ.

Sau đó Trương Văn Đạt mở trang thứ hai, trên đó viết: Khoa học Nhân thể 002: Bụng phân biệt màu sắc.

Khoa học Nhân thể 003: Ý niệm khống chế, cường độ: làm kim đồng hồ chuyển động, di chuyển bao thuốc lá.

Khoa học Nhân thể 004: Nhìn xa, khi phát công có thể nhìn thấy hình ảnh cách xa 50 mét.

Khoa học Nhân thể 005: Đứng trên quả trứng, khi phát công có thể đứng bằng một chân trên quả trứng mà trứng không vỡ.

“Toàn là cái gì thế này...”

Tống Kiến Quốc bên cạnh tuy giả vờ không quan tâm, nhưng cô bé vẫn lén lút rướn cổ qua xem trộm.

Càng về sau cậu lật càng nhanh, đủ loại dị năng kỳ quặc hiện ra trước mắt cậu. Cuối cùng, cậu gấp sách lại.

“Chỉ có bấy nhiêu thôi ạ? Có nhầm không vậy, chỉ có thế này thôi sao? Chú có biết để kiếm được 10 tệ này cháu đã tốn bao nhiêu công sức không?”

Mà Vương Thiếu Kiệt lúc này đã bắt đầu thu dọn hộp cơm, bộ dạng sẵn sàng tan ca bất cứ lúc nào.

“10 tệ, 10 tệ thì cậu mong đổi được cái gì? Cậu có biết bây giờ một chiếc áo vải Dacron giá nhiêu không?” Đối phương vừa nói vừa dùng ngón tay búng búng vào chiếc áo sơ mi bên trong áo blouse trắng của mình.

“Giờ không phải như trước nữa, giá cả bắt đầu vượt rào rồi, tiền ngày một mất giá.” [note76719]

Trương Văn Đạt cau mày mở lại cuốn sách. “Không thể nào, gã thỏ đó không có lý do lừa mình. Gã bảo mình đến nhà sách Tân Hoa nhất định phải có liên quan đến hình phạt quy tắc trên người mình mới đúng.”

Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, Trương Văn Đạt nhìn những cuốn sách có màu sắc khác trên giá sách. “Ở đây chắc không phải chỉ có dị năng cấp thấp nhất đâu nhỉ? Chắc hẳn phải có loại lợi hại hơn chứ?”

Ghi chú

[Lên trên]
"三线 - Tam tuyến” (tạm dịch: phòng tuyến thứ ba – Third Front) là một thuật ngữ chỉ việc di dời các cơ sở hạ tầng quốc phòng, công nghiệp và giao thông vào sâu trong nội địa Trung Quốc thuộc khuôn khổ chiến lược "Kiến thiết tam tuyến" (三线建设) từ năm 1964 đến 1978. Này thuộc về lĩnh vực lịch sử, tự tìm để để biết thêm chi tiết.
"三线 - Tam tuyến” (tạm dịch: phòng tuyến thứ ba – Third Front) là một thuật ngữ chỉ việc di dời các cơ sở hạ tầng quốc phòng, công nghiệp và giao thông vào sâu trong nội địa Trung Quốc thuộc khuôn khổ chiến lược "Kiến thiết tam tuyến" (三线建设) từ năm 1964 đến 1978. Này thuộc về lĩnh vực lịch sử, tự tìm để để biết thêm chi tiết.
[Lên trên]
Đại khái đang nói về giai đoạn cải cách giá cả đầy khó khăn ở Trung Quốc vào cuối những năm 1980, gây ra lạm phát và bất ổn xã hội. Tầm cỡ năm 1988 ngoài đời. (价格闯关)
Đại khái đang nói về giai đoạn cải cách giá cả đầy khó khăn ở Trung Quốc vào cuối những năm 1980, gây ra lạm phát và bất ổn xã hội. Tầm cỡ năm 1988 ngoài đời. (价格闯关)
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận