Trong vòng tay của gã thỏ, Trương Văn Đạt ngỡ như mình lại đang cộng hưởng với Cung Thiếu Nhi. Một nỗi tủi hờn trào dâng trong lòng. Mình rành rành chẳng làm gì cả, thế mà cớ sao hết lần này tới lần khác lại phải hứng chịu biết bao tổn thương vô cớ?
Song, nó rất mau đã bị Trương Văn Đạt rũ bỏ, bởi cậu biết thứ cảm xúc này chỉ tổ khiến bản thân thêm khó chịu chứ chẳng ích gì. Ngoài xã hội, không ai cho phép bạn phơi bày sự yếu đuối.
“Thầy có biết phải làm sao không?” Trương Văn Đạt hỏi lại lần nữa.
Gã thỏ nhẹ nhàng buông cậu ra, không nói một lời, chỉ có cái miệng ba mảnh trĩu xuống.
Nhìn biểu cảm của đối phương, Trương Văn Đạt đã biết câu trả lời.
Cũng phải thôi. Gã có thể có chút năng lực, nhưng điều đó không có nghĩa là gã có thể giải quyết được rắc rối của cậu.
Dẫu lòng thất vọng tràn trề, cậu vẫn tức thì vờ như bất cần mà nói: “Chà, không sao đâu, em chỉ tiện miệng hỏi thôi. Cũng chẳng chết người được, chút vấn đề cỏn con này em tự mình xoay xở được hết. Em về đây, chào thầy.”
Nói rồi, Trương Văn Đạt huơ tay chào, bước vào cầu thang tối om của khu tập thể.
Khi cậu lê những bước chân nặng trĩu đến trước cửa nhà mình, nhìn xuống qua lan can, liền thấy gã thỏ vẫn đứng đó, lặng lẽ dõi theo cậu.
“Không sao đâu ạ, thầy đi làm việc của mình đi. Người lao động cố lên!” Trương Văn Đạt cười, ra sức vẫy tay với gã.
Ngay sau đó, Trương Văn Đạt thấy gã thỏ chỉ tay vào túi quần bên phải của cậu, “Đến nhà sách Tân Hoa hỏi thử xem, biết đâu ở đó có câu trả lời cho trò.” [note76201]
Nói rồi, gã liền quay người rời đi.
Trương Văn Đạt ngẩn ra một lúc rồi thò tay vào túi quần bên phải mình. Rất nhanh, một tấm phiếu nhựa màu xanh lá cây, kích thước bằng chiếc bật lửa, được cậu lấy ra. Trên đó có viết ba chữ phồn thể: Phiếu Dị Năng.
“Đây là thứ gì? Tại sao gã thỏ lại bảo mình mang thứ này đến nhà sách Tân Hoa? Chả nhẽ đây là hy vọng để thoát khỏi mớ quy tắc?”
Mắt Trương Văn Đạt sáng rực lên. Hy vọng lại một lần nữa được nhen nhóm!
Gã thỏ không thể vô duyên vô cớ đưa cho mình tấm phiếu này được. Có lẽ đây mới là phần thưởng ẩn thực sự của gã!
Biết đâu thứ này có thể giải quyết được đại nạn hiện giờ của mình. Cậu không thể chịu đựng mớ quy tắc đang bám riết lấy mình thêm một khắc nào nữa.
Trương Văn Đạt hớn hở về nhà. Vừa đẩy cửa bước vào, cậu bỗng đứng hình. Trên bàn đặt một bát mì đã nguội ngắt từ bao giờ.
Liếc nhìn tấm rèm che tủ quần áo, và hai đôi giày nam nữ đặt trước rèm, sắc mặt Trương Văn Đạt dần lạnh đi.
Cậu lẳng lặng bước đến ghế sô pha, ngồi xuống, rồi sì sụp, ăn ngấu nghiến bát mì. Mì đã trương, vị lại hơi mặn, nhưng cậu mặc kệ, cứ thế tọng từng đũa lớn vào miệng.
“Khụ~” Một tiếng ho vang lên từ sau tấm rèm. Trương Văn Đạt đang nhai nhồm nhoàm bỗng khựng lại. Cậu liếc nhìn tấm rèm lần nữa, rồi lại cúi đầu ăn tiếp.
Lấp đầy cái bụng rỗng, Trương Văn Đạt nhanh chóng rửa bát, vệ sinh cá nhân qua loa rồi trèo tót lên giường.
Có lẽ vì hôm nay quá mệt, lại xảy ra quá nhiều chuyện, cậu thiếp đi rất nhanh. Trong căn phòng chật chội, ba nhịp thở đều đều vang lên.
Ngày hôm sau, Trương Văn Đạt ngủ nướng. Đến khi cậu mở mắt, căn nhà cũ kỹ, đông đúc thường ngày chỉ còn lại một mình cậu.
Trương Văn Đạt ngáp dài ngáp ngắn, mặc vội quần áo rồi chạy ngay ra ngoài, tay nắm chặt tấm phiếu gã thỏ đưa cho.
Cậu không biết nó là gì, nhưng cậu có cảm giác gã thỏ sẽ không lừa mình.
“Hôm qua là thứ Sáu, vậy hôm nay là thứ Bảy, không phải đến lớp. Mình có nguyên hai ngày để xử lý cái hình phạt quy tắc trên người.” Trương Văn Đạt vừa đi vừa nhẩm tính.
Đi được một đoạn, Trương Văn Đạt bị một mùi thơm lạ hấp dẫn. Ngó sang bên kia đường, cậu thấy một hàng bán quẩy. Những thanh quẩy vàng óng đang cuộn mình, kêu xèo xèo trong chảo dầu sôi.
“Ông chủ, cho một quẩy.” Trương Văn Đạt chưa ăn sáng, liền gọi.
“Có ngay! Một xu!”
Nhai miếng quẩy giòn rụm thơm phức, Trương Văn Đạt vừa đi vừa thầm nghĩ: “Cũng ổn, vật giá ở đây không quá đắt đỏ.”
Không biết có phải do cơ thể bị thu nhỏ lại hay không, mà cậu thấy cái quẩy hôm nay sao mà to và dài thế.
Cậu vừa mới ăn được nửa thì một bóng đen từ bụi cỏ gần đó nhảy vọt ra khiến cậu khựng lại. Cái bóng đen đó trông thật quen mắt.
Miệng vẫn ngậm quẩy, cậu rẽ vào bụi cây bên lề đường. Đi được chừng một phút, Trương Văn Đạt bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Là con mèo đen! Con mèo đen ở Cung Thiếu Nhi!
Cậu còn chưa kịp gọi đã thấy con mèo đen đó nhe răng khè về phía một chiếc xe van đang lao vút qua, rồi chạy băng băng về phía Công viên Nhân dân bên kia đường.
“Này! Đợi đã! Là tao đây!” Trương Văn Đạt gọi với theo, nhưng chẳng biết con mèo có nghe thấy không, nó chạy nhanh như bay.
Ngay lúc Trương Văn Đạt tưởng mình lại sắp mất dấu, con mèo bỗng thoăn thoắt leo tót lên một cây cột điện gần đó
Tầm mắt của Trương Văn Đạt dõi theo nó, lên cao dần, và cuối cùng dừng lại ở một cái tổ chim khổng lồ trên đỉnh cột điện.
Đó là một ngôi nhà trên cây cực kỳ dị hợm. Ngay cả trong cái thế giới quái đản này, nó vẫn cực dị.
Một chiếc móc áo khổng lồ dài bảy, tám mét làm khung xương, được chắp vá bằng đủ thứ ve chai rác rưởi, tạo thành một ngôi nhà khổng lồ nặng trịch, chênh vênh. Nói là nhà trên cây, chi bằng gọi là tổ chim, à không, chính xác hơn là tổ trên cột điện.
Khi Trương Văn Đạt còn đang ngẩn người nhìn nhà cây, một bóng người mảnh khảnh chui ra. Đó là một cô bé, trông lớn hơn cậu vài tuổi. Mái tóc ngắn, bên dài bên ngắn, trông vô cùng tùy tiện. Làn da hơi sạm nắng lấm tấm tàn nhang.
Cô bé ăn mặc đơn sơ, cánh tay phải được bọc kín bằng một cái bao tay da thú. Và quan trọng hơn cả là, Trương Văn Đạt thấy trên đỉnh đầu nó lại có một cái tai mèo.
Trương Văn Đạt tưởng mình hoa mắt, vội dụi dụi mắt. Nhưng không, ngoài đôi tai người bình thường, trên đầu nó đúng là có thêm một cái tai mèo.
Trương Văn Đạt giờ mới muộn màng nhận ra, con mèo đen ban nãy đang nằm gọn trong lòng cô bé.
Khi Trương Văn Đạt nhìn thấy cô bé, nó cũng nhìn thấy cậu. Cô bé khẽ nghiêng đầu nhìn về phía cậu rồi lại chui tọt vào trong. Ngay sau đó, một sợi dây thừng được thả xuống.
Trương Văn Đạt gãi đầu. Thôi thì, nể mặt con mèo đen, cậu bèn nắm lấy dây thừng, bắt đầu leo lên.
Chật vật mãi mới trèo lên được, cậu nhận ra bên trong không chỉ có một con mèo đen. Rảo mắt một lượt, ngôi nhà cây rộng vài mét vuông này toàn là những con mèo đen đang nô đùa ầm ĩ.
“Tao có nghe Cục Than nhắc tới mày. Cảm ơn mày đã cứu mạng nó.” Nó lên tiếng, giọng nói non nớt lại lẫn chút khàn đặc khói thuốc.
Không đợi Trương Văn Đạt mở miệng, đối phương đã chìa một tay về phía cậu, “Tao tên Tống Kiến Quốc, mày có thể gọi tao là Kiến Quốc. Mày tên gì?”
Trương Văn Đạt thoáng do dự nhìn bàn tay chìa ra. Con nhỏ này toát ra một thứ khí chất lấn lướt mãnh liệt. Cậu không thích cảm giác này lắm.
2 Bình luận