Tập 01: Trẻ Thơ

Chương 076: Mặt Trời

Chương 076: Mặt Trời

“Máy bay mà biết bơi?” Nếu là Trương Văn Đạt của trước kia, có đánh chết cậu cũng không đời nào ghép hai từ này lại với nhau. Nhưng trong cái thế giới kỳ dị này, cậu không dám chắc nữa.

Cậu vừa nghĩ đến đó, một tiếng "soạt" vang lên từ mặt nước phía sau. Đỉnh đầu bỗng tối sầm lại. Khi Trương Văn Đạt, Tống Kiến Quốc và cả bầy mèo cùng ngẩng lên, cả bọn liền thấy cái mồm gớm ghiếc của chiếc máy bay đã lù lù như một hốc núi, bao trùm lấy một nửa bọn họ. Khoảng cách gần đến mức Trương Văn Đạt chỉ cần giơ tay là chạm vào nanh nó.

Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hồng Hạch bừng sáng. Trương Văn Đạt dùng cả hai tay dồn sức đẩy mạnh vào chiếc nanh, mượn phản lực đẩy chiếc thuyền mèo vọt về phía trước một quãng ngắn.

Tống Kiến Quốc nhìn trân trân vào cánh quạt đang xoay tít của máy bay, sắc mặt tái mét, “Nó... nó biết bơi thật này!!”

Tuy nhiên, Trương Văn Đạt sau khi hoàn hồn khỏi cơn sợ hãi, đã nhạy bén nhận ra tình trạng của chiếc máy bay có vẻ không ổn. Toàn bộ thân mình khổng lồ của nó đã bị va đập nứt vỡ, móp méo biến dạng lỗ chỗ, ánh sáng đỏ trong buồng lái cũng đã yếu đi trông thấy.

Rõ ràng, vì nó to xác hơn bọn Trương Văn Đạt rất nhiều, nên lực tác động của trận lũ quét mà nó phải chịu cũng lớn hơn. Đã vậy còn bị đập xuống nước khi đang bay, trông chiếc máy bay lúc này có vẻ đã trọng thương.

Trông nó có vẻ căm hận đám Trương Văn Đạt, kẻ đã hại nó ra nông nỗi này, đến tận xương tủy. Nó há cái mồm ghê rợn, quẫy đạp điên cuồng, cố lết về phía họ.

Trương Văn Đạt nhìn quanh, rồi quay sang Tống Kiến Quốc nói: “Bảo mèo của mày bơi chậm lại, chúng ta từ từ áp sát nó.”

“Mày điên à? Chán sống rồi sao?”

“Không thể để nó bám theo mãi được. Ai biết nó còn trụ được bao lâu. Không phải mày muốn trả thù cho bà dì sao? Chúng ta kết liễu con khốn này đi.”

Rất nhanh, đám chân mèo đang quẫy đạp liên hồi dưới đáy thuyền dừng lại. Chiếc thuyền mèo từ từ trôi lại gần cái mồm gớm ghiếc kia.

Chiếc máy bay dường như đã nôn nóng muốn nuốt chửng đám Trương Văn Đạt. Nó há mồm toang hoác, gần như muốn xé đôi cả cái đầu máy bay.

“Gần nữa, gần chút nữa... Thêm chút nữa...” Nhìn những chiếc nanh sắc nhọn cứ lớn dần trước mắt, tim Trương Văn Đạt cũng bắt đầu đập thình thịch.

Ngay khi thuyền mèo chỉ còn cách cái mồm máy bay vài mét, Trương Văn Đạt lập tức rút lọ ánh nắng và lọ lửa ra, dồn sức ném thẳng vào họng nó.

Hai cái lọ thủy tinh vỡ tan khi va vào hàng nanh kim loại sắc nhọn, thứ bên trong hòa cùng nước lũ, trôi tuột vào cái vực thẳm sâu hoắm kia.

Trương Văn Đạt không biết hai thứ đó là gì, nhưng cậu dám chắc, thứ mà bọn kia mang theo bên mình, ắt phải là vũ khí.

“Mau! Mau! Mau! Bơi lẹ lên coi mèo!” Bị Trương Văn Đạt thúc giục, thuyền mèo lại tăng tốc, vội vã rời xa chiếc máy bay đang chìm trong nước.

Ban đầu, chiếc máy bay không có phản ứng gì. Nhưng chẳng mấy chốc, lửa và ánh sáng bỗng phụt ra từ cái mồm đang khép lại của nó. Cả người nó co cứng lại, đờ ra giữa dòng nước.

Đột nhiên, một chuỗi tiếng nổ lụp bụp vang lên từ bên trong. Lửa bùng lên, phun qua cả lớp kính buồng lái đã vỡ nát.

Trương Văn Đạt lờ mờ thấy một bóng người bọc trong lửa đang điên cuồng đập phá trong buồng lái.

Một luồng sáng trắng lóe lên. Giây tiếp theo, tiếng nổ dữ dội mới rền vang ập tới. Chiếc thuyền của Trương Văn Đạt bị sóng xung kích hất tung, lật úp xuống nước.

Mãi đến khi cả bọn lóp ngóp bò được lại với nhau, họ chỉ còn thấy những mảnh vỡ tan tành của chiếc máy bay đang trôi xuôi theo dòng nước.

“Ghê vậy? Hai cái lọ này còn lợi hại hơn người mây đen!" Tống Kiến Quốc nhìn lọ cầu vồng duy nhất còn lại trong tay Trương Văn Đạt, định vươn tay giật lấy.

“Đừng động vào.” Trương Văn Đạt gạt tay cô bé ra, “Chúng ta hết tiền rồi. Giữ cái này lại, may ra còn đổi được chút đỉnh."

Đúng lúc này, Trương Văn Đạt thấy họ đã trôi dạt đến phía trên trấn nhỏ. Ngoại trừ vài tòa nhà cao tầng, toàn bộ thị trấn nhìn chung đã chìm nghỉm dưới nước.

Dưới làn nước, vô số gã khổng lồ nằm ngổn ngang, bất động. Chẳng biết đã chết hay bị làm sao nữa.

Trận lũ quét này ập đến quá bất ngờ. Xem ra không chỉ mỗi mình không lường trước được, mà đám người này cũng vậy. Chắc chắn đã có vô số kẻ chết đuối, e rằng cả nhà máy cũng bị san bằng.

Chỉ không biết MVP của trận này, bác Ngưu, đã làm thế nào. Bác ấy chẳng phải từng nói đào sập con đập phải mất mấy năm cơ mà, sao loáng một cái đã xong rồi?

“Đi, chúng ta qua đó.” Trương Văn Đạt vỗ vỗ vào thuyền mèo, ra hiệu cho chúng bơi về phía tháp nước hình đĩa bay.

Vừa lên đến tháp nước, lũ mèo quần quật cả buổi, mệt lử, liền nằm bẹp ra thở hồng hộc.

“Vất vả cho chúng mày rồi. Đợi về, tao khao một chầu cá.”

“Tao nữa.” Tống Kiến Quốc nhướng mày.

Trương Văn Đạt xắn tay áo, để lộ Hoàng Hạch. Lần này cậu không từ chối, Tống Kiến Quốc quả thực đã giúp rất nhiều, “Tạm thời chắc là an toàn rồi. Mày canh chừng ở đây cho cẩn thận, tao về thế giới người lớn xem tình hình thế nào.”

Cậu khẽ ấn một cái. Lần này Hoàng Hạch đã có phản ứng. Rõ ràng, việc nó bị vô hiệu hóa lúc trước là do chiếc máy bay kia.

Sau khi mọi thứ xung quanh thay đổi, thị trấn dưới nước biến trở lại thành những tòa nhà xi măng xây dọc sườn núi. Điểm khác biệt duy nhất chính là dòng lũ đang chảy xiết.

Dưới ảnh hưởng của trận lũ quét, ngoại trừ lác đác vài tòa nhà cao lêu nghêu, tất cả những tòa nhà xi măng khác đều đã bị nước xói mòn, biến thành những công trình ọp ẹp, chờ sập.

Và lúc này, Trương Văn Đạt đang đứng trên sân thượng của một trong những tòa nhà ọp ẹp đó. Phóng tầm mắt ra xa, cậu ngỡ như mình vừa lạc đến Venice, thành phố nổi trên mặt nước vậy.

Nhìn khu nhà xi măng im lìm đến đáng sợ, Trương Văn Đạt có chút lo lắng: “Gã đầu drone kia chắc không bị dòng lũ ảnh hưởng đâu nhỉ? Mình nhớ là gã biết bay mà."

Nhưng Trương Văn Đạt cẩn thận quan sát một lúc lâu mà không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của gã đầu drone.

Không chỉ gã ta, mà ngay cả một bóng người sống cậu cũng không thấy. Không một dấu hiệu của sự sống, cứ như thể cậu lại bị lạc vào trong một bức ảnh một lần nữa vậy.

Trương Văn Đạt nán lại chờ thêm một lát. Thấy quả thực không có động tĩnh gì, cậu áng chừng phương hướng rồi nhảy ùm xuống dòng nước đã bắt đầu hiền hòa trở lại, bơi sang tòa nhà kế tiếp.

Số lượng nhà xi măng không nhiều. Sau một hồi tìm kiếm, Trương Văn Đạt cuối cùng cũng tìm thấy nơi mình từng đột nhập. Hành lang khi đó cậu đi đã bị nhấn chìm, nhưng cậu thấy một khối cầu rực sáng dưới nước. Đó chính là mặt trời chìm nghỉm trong làn nước!

Nhìn thấy vật chất kỳ diệu có thể liên tục sản sinh ra vũ khí này, Trương Văn Đạt bỗng nảy ra một ý, “Thứ này… chắc là đáng tiền lắm nhỉ? Bét nhất cũng phải được ba giọt Dầu Bá chứ?”

"Tủm" một tiếng, cậu nhảy thẳng xuống nước, bơi đến bên cạnh mặt trời, đưa tay ra toan vớt.

Kết quả, tay cậu vừa chạm vào mặt trời đang trôi nổi trong nước, liền bị sức nóng làm cho rụt vội lại. Nó nóng kinh người, không biết phải cầm nắm kiểu gì.

Trương Văn Đạt đành bơi lên, hậm hực nhìn mặt trời mờ ảo dưới nước. Cậu đâu có thứ gì để đựng mặt trời.

Nhìn đông ngó tây, cậu nhặt lấy một lọ đào vàng đóng hộp bị vứt bỏ gần đó, vặn nắp ra rồi lặn xuống một lần nữa.

Cậu cố lùa mặt trời vào trong lọ đào vàng, kết quả là vừa khít. Chưa kịp mừng, một tiếng "rắc" vang lên, cái lọ thủy tinh đã bị nung cho vỡ toang.

Mặt trời lại làm cậu bỏng tay, khiến Trương Văn Đạt một phen luống cuống. Và cũng chính lúc này, không biết cậu đã vô tình chạm phải công tắc gì của nó, vầng thái dương chói lòa bỗng dần dần tối lại, biến thành một khối cầu lấp lánh ánh bạc.

Cứ thế, ngay trước mắt Trương Văn Đạt, mặt trời dần dần lột xác, biến thành mặt trăng.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!