Cựu Vực Quái Đản
Hồ Vĩ Bút
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01:

Chương 050: Quay Số

0 Bình luận - Độ dài: 1,556 từ - Cập nhật:

Ánh nắng ban mai hắt vào nhà cây của Tống Kiến Quốc, xuyên qua lối vào, chiếu rọi lên khuôn mặt đăm chiêu của Trương Văn Đạt. Giờ phút này, cậu đang ngồi tựa lưng, lặng lẽ đợi chờ điều gì đó.

“Nó sáng sớm chạy đến đây làm gì? Luyện khí công à?” Bà dì nhấm nháp nước đường đỏ, hỏi Tống Kiến Quốc đang ăn bánh bao ngấu nghiến.

Tống Kiến Quốc vừa định mở miệng, sự việc đã bắt đầu diễn ra. Từng vết thương bắt đầu hiện ra trên người, trên mặt Trương Văn Đạt, đi kèm với cơn đau thể xác là những cảm xúc tiêu cực như vồ vào mặt.

8 giờ đã qua, hình phạt quy tắc đã đến.

Chỉ trong chốc lát, mặt và người Trương Văn Đạt đã chi chít thương tích. Cậu run rẩy lấy kẹo từ trong túi ra nhét vào miệng.

Một niềm vui sướng trào dâng từ sâu thẳm trong lòng, bắt đầu không ngừng làm xoa dịu nỗi đau của Trương Văn Đạt. Đồng thời, những vết thương trên người cậu cũng dần lành lại dưới tác dụng của kẹo.

Hình phạt của quy tắc và khả năng chữa lành của cây kẹo mút bắt đầu lấy cơ thể của Trương Văn Đạt làm bàn cờ, giằng co lẫn nhau.

Nhưng dẫu có tác dụng của kẹo, cơ thể Trương Văn Đạt vẫn đau đớn. Chỉ là dưới tác dụng giảm đau của kẹo, cơn đau từ mức đau đến ngất lịm đã biến thành sắp ngất đi.

“Chết tiệt... là ảo giác của mình sao? Sao mình cảm thấy hình phạt quy tắc giờ càng lúc càng nghiêm trọng thế nhỉ?”

Trương Văn Đạt nghiến chặt răng chịu đựng sự tra tấn phi nhân tính này, cậu lấy thêm hai viên kẹo nữa từ túi ra nhét cả vào miệng, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Khi Trương Văn Đạt, toàn thân đẫm mồ hôi như vừa tắm xong, lồm cồm bò dậy trên sàn, liền thấy một bầy mèo lớn bên cạnh cùng với hai người kia đang tò mò nhìn mình.

“Qua bao lâu rồi?” Trương Văn Đạt đưa tay tóm lấy một con mèo, lau đi mồ hôi trên mặt và cổ.

“20 phút.” Bà dì nói xong lại cho Tống Kiến Quốc một cú đấm.

Mà 20 phút này đối với Trương Văn Đạt quả thực là sống một ngày dài tựa một năm.

“Nhóc, sao mi xui xẻo thế?”

“Đây chính là thứ mà tôi muốn thoát khỏi. Nếu không thì tại sao tôi phải đến thế giới Mạng chứ?” Trương Văn Đạt cúi người lật dở đồ đạc kiểm tra vài lượt, thấy những thứ cần mang đều đã đầy đủ, liền quay đầu nhìn hai người kia.

“Tôi xong rồi, không còn gì để bận tâm nữa. Tôi có thể ở đó một ngày, có thể xuất phát rồi.”

“Làm gì mà gấp gáp vậy? Trà sáng còn chưa uống xong mà.”

Tống Kiến Quốc bên cạnh đưa tay vỗ vỗ vào cái bụng bự của bà dì, đối phương lúc này mới mặt mày không tình nguyện đứng dậy.

“Vậy đi thôi. Nhưng ta nói trước nhé, nơi đó rất nguy hiểm đó. Nếu thật sự gặp nguy hiểm, ta sẽ ưu tiên bảo vệ Mimi trước đấy.”

“Bảo vệ tôi? Bà giỏi lắm sao? Tôi không cần bà bảo vệ, tôi chỉ cần bà dẫn đường thôi.” Trương Văn Đạt vừa nói vừa bước ra lối vào. .

“Củ chuối! Coi thường ta hả? Ranh con,” Bà dì xắn hai tay áo lên, đi theo họ ra ngoài.

Đến dưới cột điện, Trương Văn Đạt ngay lập tức nói với bà dì: “Đi thế nào? Hướng nào?”

Mình chưa từng đến, giờ chỉ có thể dựa vào bà dì chỉ đường.

“Đi bộ à? Nơi đó xa lắm đó.”

“Rất xa?” Trương Văn Đạt nghĩ một lát rồi quay đầu nhìn Tống Kiến Quốc. “Bảo lũ mèo của mày biến ra ba chiếc xe đạp đi.”

“Hả?” Tống Kiến Quốc thật không ngờ đối phương lại đưa ra yêu cầu như vậy. “Mày lên cơn gì thế, đó là mèo đấy! Đâu phải Transformers!”

“Mày thử xem, không được ta lại nghĩ cách khác.”

“Đồ keo kiệt nhà mày! Ngay cả tí tiền này cũng bủn xỉn.” Tống Kiến Quốc lầm bầm chửi bới, dùng sức huýt sáo.

Theo tiếng huýt sáo, lũ mèo đen trèo lên ôm chặt lấy nhau, cuối cùng hình thành một chiếc xe đạp cào cào 28-inch to lớn.

Rất nhanh, Trương Văn Đạt đã cưỡi chiếc xe đạp cực kỳ rộng lớn này, ra sức đạp về phía mà bà dì chỉ.

Vì vóc dáng, cậu thậm chí còn không ngồi được lên yên, mà phải luồn nửa người qua dưới gióng ngang, cứ thế nghiêng ngả mà đạp.

Còn bà dì thì ôm Tống Kiến Quốc ngồi trên yên sau của xe đạp. Đừng hỏi tại sao họ không đạp, cứ hỏi là sẽ được câu trả lời một cách hùng hồn rằng mình mù chữ, không biết đạp.

May mà bầy mèo cũng có trợ lực nhất định, nếu không Trương Văn Đạt căn bản không thể đèo nổi.

Mười lăm phút sau, Trương Văn Đạt mệt đến thở hổn hển, tức giận xuống xe. “Tao không đạp nữa, mệt chết tao rồi! Bảo lũ mèo của mày biến thành xe hơi đi!”

Bà dì đặt Tống Kiến Quốc lên vai mình, thong dong đi ngang qua Trương Văn Đạt. “Đi thôi, sắp đến rồi.”

“Sắp đến rồi? Ở đây?”

Trương Văn Đạt nhìn quanh, thấy hai bên đường là đủ loại kiến trúc dán gạch men trắng, gắn kính lam lục. Nhìn kiểu gì nơi đây cũng không giống chỗ có mạng internet.

Trương Văn Đạt đi theo bà dì được khoảng 2 phút thì thấy Tống Kiến Quốc nhảy xuống từ vai bà dì, đi về phía con hẻm bên cạnh và nói: “Chỗ này.”

Khi Trương Văn Đạt theo cô bé vào trong, phát hiện ban đầu bên trong khá chật hẹp và tối tăm, thậm chí còn có một ít nước đọng trên nền. Nhưng đi một lúc rồi rẽ vài khúc cua, lối đi bắt đầu càng lúc càng rộng.

Cuối cùng, khi đến một căn phòng bỏ hoang rộng bằng sân bóng rổ, cậu phát hiện ở đây đã có những người khác.

Trong đó có cả người lớn lẫn trẻ nhỏ. Họ nhìn ba người và một bầy mèo vừa đến với vẻ mặt căng thẳng, dường như đang làm chuyện gì đó mờ ám.

Nhìn những công trình kiến trúc đổ nát ngột ngạt bên ngoài cửa sổ, Trương Văn Đạt hoang mang ghé sát vào người Tống Kiến Quốc hỏi: “Có chắc là ở đây không? Tiếp theo đi đường nào?”

“Đang chờ quay số.” Tống Kiến Quốc cau mày, hơi nghiêng đầu. Hơi thở của Trương Văn Đạt thổi vào tai mèo của cô bé khiến nó ngứa ngáy.

“Quay số?” Khi Trương Văn Đạt nhìn lên theo hướng tay bà dì chỉ, liền thấy một vòng tròn lớn có số từ 1 đến 9 hiện ra trước mặt họ.

Ngay lúc Trương Văn Đạt đang chờ đợi, một người đàn ông râu ria mặc đạo bào bước ra từ một khe hở bên cạnh. Phía sau ông ta còn có một đạo đồng, đạo đồng này đang ôm một chiếc máy tính đít bự.

Thấy ông ta xuất hiện, những người khác liền ùn ùn vây quanh. “Đào đại sư, cuối cùng ngài cũng đến rồi! Xin hỏi số quay hôm nay là bao nhiêu ạ?”

“Đúng vậy, tôi khó khăn lắm mới dành ra được chút thời gian. Nói cho chúng tôi biết đi.”

“Chớ vội vàng, đừng nóng nảy!” Đạo sĩ vừa lên tiếng, những người khác lập tức im phăng phắc, mong chờ nhìn ông ta.

Dưới sự chứng kiến của Trương Văn Đạt và Tống Kiến Quốc, chỉ thấy vị Đào đạo sĩ đó hai tay bấm quyết, miệng lẩm bẩm niệm chú.

“Taylor là ba, Fourier là hai, Chu Dịch âm dương nhị Khảm, tam điệp thành Bát Quái, huyễn thuật hạt nhân nguyên tử, 2.5, 17, 49...”

Sau khi niệm xong, ông ta dùng tay đang bấm quyết chỉ mạnh vào màn hình của đạo đồng, “Tách” một tiếng, màn hình trong lòng đạo đồng sáng lên, trên đó hiện lên tám chữ lớn: “Bói Toán Vi Tính, Huyền Khoa song tu.”

Bà dì đứng bên cũng vào lúc này giải thích cho Trương Văn Đạt: “Muốn vào thế giới Mạng thì phải quay số, nhưng mỗi ngày số lại khác nhau, cho nên cần có người nghĩ cách tìm ra số lên mạng này.”

“Hóa ra là vậy à? Vậy chúng ta có phải đưa tiền cho ông ta không?” Trương Văn Đạt đưa tay sờ túi của mình.

“Cần tiền?” Một người trông giống sinh viên đại học ngoảnh đầu lại, khinh bỉ nhìn Trương Văn Đạt.

“Đào đại sư là một bậc đại năng mang trong mình tinh thần Internet thuần túy! Đừng đánh đồng ông ấy với những kẻ phàm tục chỉ biết lợi dụng mạng để kiếm tiền!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận