Khoảng 4 giờ chiều hôm ấy, dưới tấm biển trạm xe buýt kiểu cũ đơn sơ, Trương Văn Đạt đeo cặp, mày nhíu chặt, đang đợi điều gì đó.
Trên con đường bên cạnh, những chiếc xe buýt với túi khí phồng to trên nóc lắc lư qua lại, nhưng Trương Văn Đạt chẳng lên chiếc nào, chỉ thỉnh thoảng lại liếc trộm lên mái nhà gần đó.
Khi trông thấy con mèo đen đó lần hai, Trương Văn Đạt hiểu rằng mình đã bị con nhỏ thần kinh đó bám đuôi rồi.
Chỉ có ngày ngày làm giặc, khó bề ngàn ngày phòng giặc. Cậu không thể để đối phương cứ rình rập mãi được, phải giải quyết triệt để rắc rối này.
Chẳng biết đã qua bao lâu, từ con hẻm phía trước, vài bóng người ló dạng. Dẫn đầu là thằng Mập Phan Đông Tử, theo sau là đám bạn học đã cùng nhau đến Cung Thiếu Nhi.
Có lẽ vì đã cùng nhau vào sinh ra tử, so với hồi trước, Trương Văn Đạt và chúng nó đã không còn xa lạ nữa. Cậu thực sự xem chúng như bạn học của mình.
Đã là bạn học của mình, giờ mình gặp rắc rối, nhờ họ đến giúp lên mặt, Trương Văn Đạt chẳng hề cảm thấy áy náy chút nào.
“Đến đủ cả chưa?” Trương Văn Đạt đếm đầu người, thấy có khoảng bảy tám đứa.
“Ừm, Tiểu Khiêu bị ốm rồi, còn lại đều đến cả. Tí, cậu gọi bọn tớ đến làm gì thế?” Dương Thụ đẩy gọng kính trên mặt hỏi.
“Có phải là anh em không?” Trương Văn Đạt nhìn chúng.
“Tất nhiên rồi, ở Cung Thiếu Nhi cậu đã cứu bọn tớ mà!”
“Vậy thì đi theo tôi, giúp tôi dẹp một vụ. Có người gây sự với tôi.” Trương Văn Đạt phát kẹo trong tay, mỗi đứa một cục kẹo cao su.
Nếu cậu đã muốn tìm Tống Kiến Quốc gây sự, dĩ nhiên sẽ không đần đến mức đi một mình. Tất nhiên phải tìm người giúp sức.
Chạy trời không khỏi nắng. Hôm nay, cậu phải dẫn cả đám đến chặn con nhỏ dưới nhà cây, xử lý triệt để rắc rối này.
“Tí, chuyện gì vậy?” Miệng thằng Mập nhai nhóp nhép.
“Xe đến rồi, lên xe trước đã, đến nơi hẵng nói.” Trương Văn Đạt nhìn chiếc xe buýt số 3 ở đằng xa nói.
Khi chiếc xe buýt lắc lư đến trạm, túi khí lớn trên nóc trông có vẻ hết hơi, bẹp dúm dính vào nóc xe.
Sau đó, người bán vé trèo lên, ném vào trong túi khí mấy quân cờ trắng, cái túi khí lớn đó lại lắc lư rồi phồng lên trở lại.
Chứng kiến cảnh này, Trương Văn Đạt tức thì ngớ người. Cậu không ngờ quân cờ trắng mà mình thu thập được lại được dùng như vậy.
“Vậy nói như thế, quân cờ trắng là để Cung Thiếu Nhi dùng sản sinh khí nhằm nổi lên dưới lòng đất sao?” Trương Văn Đạt không khỏi suy tưởng.
“Có đi không? Đi thì mau lên!” Người bán vé với chiếc máy bán vé treo trước ngực nói với vẻ rất mất kiên nhẫn.
“Đi! Đương nhiên là đi!” Trương Văn Đạt dẫn theo đám bạn học chen chúc lên chiếc xe buýt đông nghịt.
“Mua vé! Một vé 3 xu!”
Tổng cộng 9 người, một người 3 xu, là 2 hào 7 xu. Trương Văn Đạt nhìn số tiền tiết kiệm ngày càng vơi đi, không khỏi thở dài một hơi. Song, cậu hiểu rằng những chi phí cần thiết này thì luôn phải chi.
Không thể nào dẫn đàn em đi gây sự với người khác, mà mình thì ngồi xe buýt, còn để đàn em cuốc bộ được, đúng chứ?
Trong xe buýt tuy rất lớn nhưng cũng rất đông. Trương Văn Đạt cảm tưởng như mình đang ở trong một khu rừng rậm toàn là chân người, ngẩng đầu lên chỉ thấy toàn thân dưới, ngay cả một khuôn mặt cũng chẳng thấy.
Đã quen với cảnh này, Trương Văn Đạt chẳng lạ lẫm gì. Cậu ngồi lên một chiếc giày da như ngồi ghế đẩu, nhìn sang các bạn học khác. “Đồ nghề mang cả chưa?”
Dù sự trừng phạt quy tắc lại xuất hiện, Trương Văn Đạt cũng không vì thế mà ngừng hỏi. Có những câu hỏi dẫu có đau đến mấy cũng là cần thiết.
“Mang rồi, mang rồi.” Cậu bạn Mắt Kính rút từ trong lòng ra một sợi dây kẽm, thằng Mập lấy ra từ trong túi một con dao gọt bút chì, những đứa khác cũng tương tự.
“Chậc, thôi bỏ đi. Tôi nghe thằng Mập nói, các cậu đều có dị năng?” Trương Văn Đạt gãi gãi vết sẹo trên người, cố tìm trong số họ một người trợ tá đắc lực để đối phó với Tống Kiến Quốc.
“Có chứ, đúng vậy, bọn tớ đều có.”
“Thế là những gì?”
“Tớ có thể dùng ý niệm luộc trứng. Tớ có thể phát công vào nước. Tớ có thể dùng mũi ăn cơm! Tớ có thể dùng mắt uống nước!” Nghe những dị năng chẳng đâu vào đâu này, Trương Văn Đạt không khỏi cảm thấy trầm cảm.
Cậu có chút hối hận vì đã tìm đám báo đời này đến giúp mình, không biết đám hàng này có dùng được vào việc gì không nữa.
“Tí, ông yên tâm đi, có Ngọa Long Phượng Sồ tụi tui ở đây, không ai dám đụng đến ông đâu!” Thằng Mập khoe khoang câu thành ngữ mới học được. [note76696]
“Đừng có chém gió nữa, lát nữa coi thực tế thế nào đã.” Trương Văn Đạt cúi đầu sờ vệt đỏ đã hồi được một phần năm trên cánh tay, lòng thầm nghĩ: “Ai cũng có? Vậy có phải cái này của mình cũng là một loại dị năng không?”
Xe buýt lắc lư dừng lại. Khi Trương Văn Đạt và mọi người xuống xe thì đã là mười phút sau.
Trông thấy nhà cây phía xa, Trương Văn Đạt lập tức không suy nghĩ vẩn vơ nữa, nắm chặt chiếc đèn pin trong tay, dẫn cả đám hùng hổ đi tìm Tống Kiến Quốc gây sự.
Đến dưới nhà cây, Trương Văn Đạt liền kích hoạt năng lực của vệt đỏ, tung một cú đá làm cột điện rung lên bần bật. “Tống Kiến Quốc! Mau xuống đây! Còn không xuống tin tôi phá nhà cô không!”
“Mày phá thử xem.” Giọng nói truyền đến từ phía sau. Trương Văn Đạt vừa quay người lại thì thấy Tống Kiến Quốc cùng với bầy mèo đen của cô bé đang đứng trên mái ngói.
Trương Văn Đạt tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm đối phương. “Tôi không thích gây lộn với người ta, nhất là với một đứa con nít. Nhưng nếu cô thực sự là một đứa ôn con, thì đừng nghĩ tôi sẽ nuông chiều.”
“Hừ.” Tống Kiến Quốc rất bất mãn với lời lẽ tự cao tự đại của Trương Văn Đạt.
“Mày mấy tuổi mà giọng điệu phách lối thế?” Nói rồi, cô bé như một con báo săn, nhảy xuống từ trên mái nhà, chậm rãi bước về phía Trương Văn Đạt.
“Làm bố cô còn được nữa là.” Để không bị lép vế, Trương Văn Đạt dẫn cả đám bạn học tiến lên đối đầu.
Dù miệng nói cứng, nhưng thật ra Trương Văn Đạt dẫn cả đám đến không phải để sống mái với Tống Kiến Quốc, mà là để đối phương không theo dõi mình nữa.
“Tôi nói cho cô biết, làm gì cũng phải có lý lẽ. Là cô vô cớ muốn cướp đồ của tôi, xong lại còn sai mèo đến lén lút theo dõi. Cô nói gì cũng không chiếm được lý đâu.”
Tống Kiến Quốc cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống thằng nhóc trước mặt. “Lý lẽ gì? Ai thèm nói lý với mày? Tao cướp của mày đấy, mày làm gì được nào?”
Nói rồi, cô bé giơ cánh tay trái đeo bao tay lên, ngón tay khẽ ngoắc một cái. Bầy mèo sau lưng cô bé liền kêu lên một tiếng rồi lao về phía đám người Trương Văn Đạt, dọa cho thằng Mập và đồng bọn hét lên thất thanh.
Móng mèo cào trên mu bàn tay Trương Văn Đạt để lại mấy vệt máu. Trương Văn Đạt bốc hỏa trong lòng, không ngờ đối phương lại dám ra tay thẳng thừng thế này.
Ngay khi cậu tóm lấy con mèo trên mặt dùng sức ném văng ra, vừa lấy lại được tầm nhìn thì đột nhiên một tia sáng lạnh lóe lên trước mắt. Trương Văn Đạt kinh hãi nhìn cây thương đang đâm thẳng về phía mắt mình.
Theo bản năng, cậu siết chặt tay phải, dùng lòng bàn tay chặn mũi thương sắc bén.
“Phập” một tiếng, máu tươi từ lòng bàn tay Trương Văn Đạt bắn tung tóe.
Song, Tống Kiến Quốc dường như đã biết trước Trương Văn Đạt sẽ làm vậy. Mũi thương nhanh chóng nhấc lên, ghim luôn cả bàn tay Trương Văn Đạt xuống nền xi măng, hạn chế đáng kể khả năng di chuyển của cậu.
Ngay sau đó, Tống Kiến Quốc một chân đạp lên ngực Trương Văn Đạt, ngăn cậu đứng dậy, rồi tay phải thò vào túi cậu.
Trương Văn Đạt bất ngờ phát lực, hất văng đối phương ra xa, mặc kệ vết giày trên ngực mà đứng dậy.
Rút cây thương trên tay ra, cậu vận sức vung một vòng quét lui bầy mèo đen xung quanh, rồi chĩa thẳng mũi thương về phía đối phương, gằn giọng: “Con nhỏ kia! Vũ khí này thuộc về tôi rồi!”
Nhưng Tống Kiến Quốc không những không tức giận mà còn phá lên cười ha hả, tay phe phẩy một tấm phiếu màu xanh.
“Vậy thì thứ này cũng thuộc về tao rồi.


1 Bình luận