Cựu Vực Quái Đản
Hồ Vĩ Bút
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01:

Chương 029: Thu Nhận

0 Bình luận - Độ dài: 1,857 từ - Cập nhật:

Trương Văn Đạt vừa nói vừa liếc nhìn giá sách bên kia, quả nhiên phát hiện còn có những cuốn sách khác có hình thức giống hệt cuốn trong tay mình.

Trương Văn Đạt đưa tay định lấy, nhưng lại bị đối phương ngăn lại. “Này, này, này, thằng nhóc này, không mua thì đừng sờ mó lung tung. Sờ hỏng cậu không đền nổi đâu.”

Thái độ này của đối phương đã xác nhận phỏng đoán trong lòng Trương Văn Đạt. Chắc chắn ở đây có dị năng lợi hại hơn, chỉ là không phải thứ mà 10 tệ có thể đổi được.

“Vậy cái cách mà gã thỏ nói là một dị năng lợi hại hơn sao?” Trương Văn Đạt không chắc, nhưng cậu muốn thử. Cậu không tin tất cả dị năng đều rác rưởi như thế này.

Ít nhất thì năng lực chữa lành cánh tay gãy trong nháy mắt của gã thỏ cũng đã mạnh hơn đống dị năng kỳ quặc này không biết bao nhiêu lần.

Nhìn lại đồng hồ, Trương Văn Đạt biết không thể trì hoãn thêm nữa. Dị năng dẫu có tệ đến mấy, cậu cũng phải đổi đại một cái, nếu không hôm nay coi như đến công cốc.

Cậu lại lật lật, sau một hồi lựa chọn khó khăn, cuối cùng đã chọn Ý niệm khống chế, một dị năng có thể tạm dùng được.

“Chọn xong rồi à, không đổi nữa nhé. Cậu đợi ta một lát.” Đối phương nói rồi đi đến trước cánh cửa sắt lớn phía sau và bắt đầu lục tìm chìa khóa.

Chẳng bao lâu sau, Vương Thiếu Kiệt quay lại. Ông ta lôi ra một ống tiêm bằng thép to bằng cánh tay trẻ sơ sinh, từ một ống nghiệm màu xám đang bốc khói lạnh rút ra chất lỏng.

Thấy đầu kim tiêm dài như vậy, mặt Tống Kiến Quốc lập tức biến sắc, tóc tai toàn thân dựng đứng.

Trương Văn Đạt thì không sợ tiêm, chỉ là có chút bối rối. “Thứ này chắc là dùng cho gia súc phải không ạ?”

“Ít lời thôi, kéo áo lên.” Trương Văn Đạt làm theo.

Rất nhanh, Trương Văn Đạt thấy đối phương cầm ống tiêm đó, tiêm thẳng vào vùng cột sống của cậu. Cùng với cơn đau dữ dội, cậu còn cảm nhận được một lực đẩy mạnh mẽ, như thể đối phương đang cắm ống tiêm vào xương mình.

“Nhận dị năng xong vẫn chưa hết đâu. Không phải cứ nhận là học được ngay, cậu còn phải luyện tập…”

Lúc này, Trương Văn Đạt không còn để ý đến những gì đối phương nói nữa, mà đang nhìn vết sẹo đỏ trên cánh tay mình đang từ từ dài ra cùng với quá trình tiêm!

Sau khi tiêm xong, đối phương hỏi Trương Văn Đạt: “Cậu có cảm giác gì đặc biệt không? Thí dụ có thể nhìn thấy những thứ mà trước đây không thấy?”

“Cảm giác đặc biệt? Không có ạ.” Trương Văn Đạt lắc đầu.

“Không có? Không thể nào.” Đối phương lại gần, banh mắt Trương Văn Đạt ra xem đi xem lại. “Hử, lạ thật, quả thực là không có? Hết hạn rồi sao?”

Nói rồi, ông ta quay người, vẻ mặt đầy bối rối, lại đến trước cánh cửa sắt lớn, nhận một ống nghiệm khác từ bên trong đưa ra.

Cùng với một mũi tiêm nữa, lần này Trương Văn Đạt nhìn thấy rõ mồn một, vết sẹo đỏ của mình quả thực đang dần dài ra, giống như cánh tay cậu đang từ từ nứt ra vậy.

Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, song dường như dị năng mà cậu lẽ ra nhận được đã bằng cách nào đó tăng cường cho vết sẹo đỏ của cậu.

“Không có ạ. Vẫn không có cảm giác gì cả. Có phải lại hết hạn rồi không? Chú cho cháu thêm một ống nữa đi.” Trương Văn Đạt cố giữ bình tĩnh nói.

“Vô lý thật. Tại sao lại thế được nhỉ?”

Người mặc áo blouse trắng gãi đầu, nghĩ mãi không ra, lại viết thêm một tờ báo cáo nữa rồi lại đi về phía cánh cửa sắt đó.

Lại một mũi tiêm nữa, Trương Văn Đạt phát hiện vết sẹo đỏ trên cẳng tay mình lại dài ra thêm rất nhiều.

“Vẫn không có cảm giác ạ. Có lẽ là chuỗi này không được rồi. Hay là chú đổi cho cháu cái khác đi? Lấy cái bụng phân biệt màu sắc thế nào ạ? Cháu không kén chọn đâu.” Trương Văn Đạt cố nén cười nói.

“Cút! Hết rồi!” Vương Thiếu Kiệt tức giận đứng bật dậy, đẩy Trương Văn Đạt ra ngoài rồi chuẩn bị khóa cửa.

“Ta xem như đã nhìn ra rồi nhé. Cậu biết cậu là gì không? Cậu chính là cái loại kinh mạch đứt đoạn trong tiểu thuyết võ hiệp ấy! Cái đó gọi là gì ấy nhỉ, cái gì cũng chẳng học được.”

“Hại ta viết bao nhiêu là báo cáo. Sau này đừng có đụng vào dị năng nữa, cậu không có thiên phú đâu. Lo học hành cho tốt vào! Học giỏi cũng có thể cống hiến cho xã hội.”

Dưới sự xua đuổi của đối phương, Trương Văn Đạt lại lần nữa trở ra đường lớn.

Nhìn vết sẹo đỏ trên cánh tay mình đã tăng thêm một phần tư so với trước, tâm trạng Trương Văn Đạt không khỏi vui vẻ hơn rất nhiều.

Tuy nói là không đạt được mục đích của mình, nhưng vẫn nhận được không ít lợi ích, chuyến này không hề uổng công.

Liếc nhìn chiếc đồng hồ vuông lớn, thấy đã 5 giờ 40, Trương Văn Đạt đi thẳng về nhà mình.

“Nhưng tại sao vết sẹo đỏ của mình lại có thể chuyển hóa các dị năng khác để tăng cường năng lực của bản thân nhỉ?” Trương Văn Đạt vừa đi về nhà vừa nghĩ.

Hiện tại có thể phán đoán sơ bộ, vết sẹo đỏ này hẳn là một sự tồn tại tương tự như dị năng, nếu không cũng chẳng thể chuyển hóa lẫn nhau được.

“Nếu người chuyên quản lý cái này còn không biết nó là gì, vậy nó chắc hẳn rất bí ẩn. Đây có được coi là phúc lợi khi xuyên không của mình không?” Khóe miệng Trương Văn Đạt vừa nhếch lên, nghĩ đến hình phạt của quy tắc lại cụp xuống.

So với thứ này, cậu thà đổi vết sẹo đỏ lấy sự biến mất của các quy tắc, chỉ cần quay trở lại tuổi thơ và bắt đầu lại cuộc sống bình thường là được.

Song, đã đến đây rồi, Trương Văn Đạt cũng không muốn than vãn gì. Dù sao chuyện được quay lại tuổi xuân này bao nhiêu người muốn cũng không được. Chỉ cần từng bước đi tiếp, sẽ có một ngày có thể thoát khỏi những hình phạt quy tắc đó.

“Hiện tại xem ra, dị năng của nhà sách Tân Hoa cũng có chút tác dụng. Mình phải nghĩ cách kiếm thêm một ít mới được. Quan trọng hơn, mình cần biết những dị năng cao cấp hơn có gì.”

Song, vừa nghĩ đến dị năng cấp thấp nhất cũng đã cần 10 tệ, những cái lợi hại hơn thì khỏi cần nghĩ cũng biết chắc chắn còn đắt hơn. Mình phải nghĩ ra một cách kiếm tiền ổn định mới được.

Trương Văn Đạt ngẫm đi ngẫm lại, ánh mắt liền liếc sang Tống Kiến Quốc đang rệu rã bên cạnh, trên mặt lộ ra nụ cười hiền hòa như một ông chủ. “Kiến Quốc~~”

“Hừ!” Tống Kiến Quốc khoanh tay trước ngực, hất mạnh đầu, vẻ mặt đầy ghê tởm.

“Chuyện này mày làm không tồi. Có thể trong thời gian ngắn như vậy mà kiếm được 11 tệ là điều tao không ngờ tới. Thế nên, để làm phần thưởng, tao cho phép mày tối nay được nghỉ ngơi một chút. Thế nào? Tao đối xử với mày rất tốt phải không?”

Tống Kiến Quốc tuy trong lòng đã điên cuồng chửi rủa Trương Văn Đạt vô số lần, nhưng cô bé lại không dám chửi thành tiếng.

“Ngày mai tao phải đi học rồi, không thể ở cùng mày được. Nhưng mày không được lười biếng, diệt tứ hại cũng coi như là vì nhân dân phục vụ. Ngày mai mày ngủ dậy nhớ làm tiếp nhé.”

“Cái gì?! Tao còn phải làm nữa!?” Tiếng hét gần như thất thanh của Tống Kiến Quốc đã thu hút toàn bộ ánh nhìn của những người tan ca xung quanh.

“Đi làm nào có chuyện chỉ làm một ngày chứ? Mày nghĩ xem có phải đạo lý này không? Tao đây là vì tốt cho mày, để sau này lớn lên mày sẽ thích nghi với xã hội nhanh hơn.” Trương Văn Đạt nói một cách đầy thâm ý.

“Không được! Bầy mèo của tao mệt lắm rồi, chúng cần nghỉ ngơi!”

“Bầy mèo của mày mệt rồi hả? Được thôi, tuy tao tên là Tí, nhưng tao là một người yêu mèo. Thế này đi, ngày mai chúng nó nghỉ nửa ngày, vậy mày làm luôn phần việc của chúng nó nhé. Cứ quyết định vui vẻ như vậy đi.”

“A a a! Tao về nhà ngủ!” Tống Kiến Quốc vô cùng bực bội vừa định đi, thì lại bị Trương Văn Đạt chặn lại.

“Không được, mày về nhà tao, ngủ ở nhà tao.”

Trương Văn Đạt mở lời. Cậu không muốn để Tống Kiến Quốc chạy lung tung. Lỡ như cô bé nhân cơ hội này đi tìm cách giải quyết vòng cổ thì sao?

“Tao... mày...” Tống Kiến Quốc hết muốn nói. Đầu óc cô bé lúc này nặng trĩu, đã không còn sức để cãi vã nữa.

Ngay trước một giây khi đồng hồ điểm 6 giờ, Trương Văn Đạt đã chuẩn xác bước vào cửa nhà mình.

Tivi đang bật, trên đó treo một cái đuôi cá, nhưng không có ai khác. Trên bàn đặt một bát mì.

Tống Kiến Quốc tuy vô cùng chống cự, nhưng cô bé vẫn bất đắc dĩ mà đi theo vào.

“Ăn đi.” Trương Văn Đạt đẩy bát mì đó qua.

Tống Kiến Quốc ngỡ mình nghe nhầm, nhưng thấy đối phương thực sự đưa cho mình ăn, lập tức không màng gì khác mà lao đến, trực tiếp thò tay vào bát bốc mì ăn.

Nhét một vắt mì lớn vào miệng, biểu cảm Tống Kiến Quốc tức thì cứng đờ. Cô bé vô cùng khó khăn nuốt xuống rồi cau mày nhìn Trương Văn Đạt.

“Khó ăn quá.”

“Khó ăn phải không? Khó ăn là đúng rồi.” Trương Văn Đạt không hề lấy làm ngạc nhiên, lôi hết đồ trong cặp ra, xếp lại sách vở và hộp bút vào cặp, chuẩn bị cho buổi học ngày mai.

Tống Kiến Quốc ngồi xổm tại chỗ, nhìn quanh quất rồi e dè hỏi: “Bố mẹ mày đâu?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận