Cựu Vực Quái Đản
Hồ Vĩ Bút
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01:

Chương 055: Lam Hạch

0 Bình luận - Độ dài: 1,577 từ - Cập nhật:

Cùng với việc Trương Văn Đạt ngồi xổm xuống, nội dung trên những cuốn sách khí công hiện ra trước mắt cậu.

Hạc Tường Khí Công: có thể thông qua việc mô phỏng động tác của chim hạc để kích phát “tự phát công”. Người luyện sẽ xuất hiện những động tác cơ thể không kiểm soát, từ đó phát công đạt được hiệu quả “thông linh”.

Đồng Chung Công: vì tư thế đứng tấn giống như một chiếc chuông đồng mà có tên. Người luyện có thể “cách cột đẩy người” hoặc sản sinh ra “ngoại khí”.

Trung Quốc Long Thần Công: có thể thông qua động tác “long hình” để điều động năng lượng vũ trụ, dùng để chữa trị các bệnh nan y.

Ban đầu, Trương Văn Đạt còn xem rất chăm chú, nhưng theo một vài loại khí công nghịch thiên xuất hiện trên đó, phong cách có chút không đúng nữa: Dịch Cân Kinh, Cửu Dương Thần Công, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.

Nhìn thấy tất thảy những điều này, bàn tay Trương Văn Đạt đang định với tới lại rụt về. Cậu dòm Thần Đèn chơi meme đang chau mày ủ rũ bên cạnh, không khỏi suy nghĩ một vấn đề: Ở nơi này, liệu có phải không chỉ có một kẻ lừa đảo như thần đèn?"

Ngay lúc Trương Văn Đạt đang nghĩ như vậy, bên cạnh có một người thần kinh tửng tửng xáp lại, thì thầm: “Ta là Tần Thủy Hoàng, ta là Tần Thủy Hoàng.”

“Tao là bố mày đây!”

Sự xuất hiện của gã này không nghi ngờ gì đã chứng thực cho suy đoán của cậu. Trương Văn Đạt đuổi đối phương đi, lại kéo Thần Đèn qua.

“Ông đùa tôi đấy à? Tôi chỉ cần hàng thật, những thứ này chắc chắn có hàng giả.”

Thần Đèn không kìm được trợn to mắt. “Trời, chuyện này mà cậu cũng hỏi tôi à? Tôi làm sao mà biết được.”

“Ông không phải là kẻ lừa đảo sao? Vậy giữa các đồng nghiệp với nhau không có thần giao cách cảm gì à? Ví như có thể dễ dàng nhận ra đối phương chẳng hạn.”

“Không có.” Thần Đèn lắc đầu lia lịa.

Đúng lúc này, bà dì đang xoa bóp vai cho Tống Kiến Quốc bên cạnh lơ đãng nói: “Đừng quên, còn phải kiểm tra virus máy tính nữa. Dù là hàng thật, nhỡ nó có virus, vậy thì cậu thê thảm rồi.”

Nghe vậy, Trương Văn Đạt không khỏi nhíu mày. Tìm được chỗ rồi mà vẫn còn lắm chuyện như vậy.

Suy đi tính lại, Trương Văn Đạt cuối cùng vẫn đặt hy vọng vào Thần Đèn. Gã này đã sống ở đây ắt hẳn phải biết.

Cậu nhón chân vỗ vai đối phương. “Anh bạn, tôi thật sự không có ý đối đầu với ông đâu. Thế này đi, chúng ta làm một giao dịch thế nào? Tôi biết ông là dân bản địa, chắc chắn có cách.”

“Cậu lại muốn làm gì? Dẫn thì cũng dẫn rồi, dạo cũng dạo rồi, có phải nên để tôi đi rồi không.”

“Đừng vội. Thế này đi, chỉ cần ông giúp tôi tìm được thứ tôi ưng ý, thậm chí chỉ cần dắt mối là được, tôi có thể dứt ruột từ bỏ, tặng món đồ quý giá này cho ông.” Nói rồi, Trương Văn Đạt lấy cái cốc đã bị bẹp ra, huơ huơ trước mặt đối phương.

“Đó vốn là đồ của tôi! Cậu cái thằng cướp vặt!”

Né được tay đối phương, Trương Văn Đạt nhét cái cốc trở lại túi. “Chuyện nào ra chuyện đó, ông lừa tôi, tôi mới cướp của ông. Ông suy nghĩ đi, tôi cũng không cần ông bỏ tiền, chỉ cần giúp tôi tìm một nơi đáng tin cậy là được.”

Thần Đèn nghe lời này tức thì có chút do dự. Dù sao thứ này cũng là mình bỏ ra một cái giá lớn mới mua được. Nếu bị đối phương cướp đi, mình coi như mất đi một nghề buôn bán không vốn rồi.

Thần Đèn suy nghĩ một lúc, lại mở miệng nói: “Vậy cậu đã chuẩn bị bao nhiêu tiền?”

Trương Văn Đạt lôi tiền lẻ trong túi ra đếm đếm. “Tổng cộng là 4 tệ 8 hào.”

Thần Đèn sắp phát điên đến nơi. “Cậu đang đùa tôi chắc? Bạn ei? Chút tiền ít ỏi này thì mua được cái rắm ấy!”

“Đừng vội, tôi ngày nào cũng có tiền vào. Ông cứ giúp tôi tìm mối trước, chuyện tiền nong tôi tự nghĩ cách.”

Nghe vậy, Thần Đèn mới miễn cưỡng đồng ý, bắt đầu dẫn họ đi về phía trước.

Vừa đi được vài bước, Trương Văn Đạt nhanh chóng nấp sau lưng bà dì. Tống Kiến Quốc tò mò nhìn theo ánh mắt cậu, liền thấy một con thỏ tím mắt đỏ đang ngó nghiêng đi về phía này.

“Tí, mày xem kìa! Thỏ kìa! Thỏ to thế!” Nhìn thấy con thỏ, Tống Kiến Quốc sáng mắt lên, suýt nữa chảy cả nước miếng.

“Đừng có nói nhảm, giúp tao né nó đi!” Trương Văn Đạt không chắc liệu thầy giáo thỏ có phải đến đây tìm mình không, nhưng vào lúc nước sôi lửa bỏng này, cậu không muốn gây thêm chuyện.

Dưới tác dụng của chiếc cốc sứ, Trương Văn Đạt đã co lại và dễ dàng lướt qua con thỏ mà không bị phát hiện.

Khi Trương Văn Đạt chui ra khỏi cốc sứ, một căn nhà ba tầng được xây bằng lông chó hiện ra trước mắt cậu.

Khi Trương Văn Đạt vừa bước vào, phía sau quầy hàng cao là một tấm vải đen dày, trông rõ ràng cao cấp hơn hẳn những món hàng rong bên ngoài. Chỉ có điều hơi kỳ lạ là, giữa nhà lại đặt một củ hành tây lớn.

“Cậu muốn gì?” Giọng một người đàn ông trầm thấp vọng ra từ sau tấm rèm.

Nghe đối phương đi thẳng vào vấn đề, Trương Văn Đạt cũng ngay lập tức nói ra mục đích của mình.

Sau khi nghe xong lời của Trương Văn Đạt, thứ đằng sau tấm rèm đen im lặng một lúc rồi lại lên tiếng: “Bất kể là dị năng hay khí công, chúng tôi đều có. Nhưng cậu cho tôi biết trước, cậu muốn nâng cao thực lực là để đối phó với thứ gì? Tôi cần xem loại nào phù hợp với cậu.”

“Một con quái vật hình người cao gấp đôi tôi, tốc độ của nó cực nhanh, vũ khí trong tay cũng vô cùng sắc bén. Đúng rồi, là ở thế giới người lớn, không phải thế giới trẻ con. Chỉ cần trong một lần có thể đánh bại hoặc tiêu diệt nó là được."

Lần này đối phương im lặng còn lâu hơn. Ngay khi Trương Văn Đạt tưởng rằng đối phương sẽ từ chối, thì ông ta mở miệng. “Được, chúng tôi có, với lại mua đồ ở đây đều không cần phiếu.”

Nghe lời này, Trương Văn Đạt liền mừng rỡ. “Tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?”

Chỉ cần có giá, tiếp theo chính là kiếm tiền. Là người từng trải, cậu có tự tin.

“Không cần tiền, cậu có phiếu ngoại hối không?”

Đối với từ ngữ xa lạ này, trên mặt Trương Văn Đạt hiện lên vẻ mông lung. “Phiếu ngoại hối là gì ạ?”

“Không có à? Cũng không sao. Nếu đã vậy, chúng tôi cần cậu dùng một thứ để đổi.”

“Thứ gì ạ? Thủy ngân đỏ ư?” Trương Văn Đạt nhớ lại loại vật chất xa xỉ mà có người đã từng nhắc đến.

“Không, Dầu Bá. Cậu chỉ cần nghĩ cách kiếm được 3 giọt Dầu Bá, tôi có thể cho cậu đủ lượng Lam Hạch.”

Nghe vậy, vẻ mặt Trương Văn Đạt trở nên nghiêm trọng. Cậu tay phải ấn lên Hồng Hạch và Hoàng Hạch trên cánh tay mình.

Nghĩ một hồi, Trương Văn Đạt vội vàng hỏi: “Trước đây ông đã từng thấy thứ giống của tôi chưa? Lai lịch của nó là gì? Lam Hạch lại là gì?”

“Ở đây tôi chỉ bán hiện vật, không bán thông tin.” Đối phương nói xong tất cả, liền trực tiếp im lặng.

Dù Trương Văn Đạt hỏi thế nào, đối phương cũng không nói thêm một lời nào nữa.

Vài phút sau, Trương Văn Đạt bước ra khỏi căn nhà với đầy tâm sự, đầu óc vẫn luẩn quẩn với những chuyện vừa xảy ra.

“Ông ta biết mình có thứ này? Còn có người khác cũng có nó sao?”

“Tại sao lại nói sẽ cho mình đủ lượng Lam Hạch? Lam Hạch có thể dễ dàng đối phó với con quái vật lưỡi hái sao? Ngoài đỏ, vàng, xanh ra, còn có hạch nào khác chăng?”

Ngay lúc cậu do dự không biết có nên quay lại chi tiền để mua thông tin trước không, một bóng dáng quen thuộc đã đứng trước mặt cậu.

Đôi tai to, đôi mắt đỏ, và cái miệng ba mảnh đó, không phải là thầy giáo thỏ ở Cung Thiếu Nhi thì còn có thể là ai.

Gã thỏ nhìn xuống Trương Văn Đạt từ trên cao, mở miệng từ tốn nói: “Không có ai nói cho trò biết, mũi của thỏ cũng rất thính sao?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận