Cảm nhận nỗi sợ đang cồn cào dâng lên trong lòng, trong mắt Trương Văn Đạt lại ánh lên một tia vui sướng.
Điều này chứng tỏ cậu đã tìm đến đúng chỗ. Đây chính là bộ não của Cung Thiếu Nhi!
Sợ hãi cũng đồng nghĩa với việc nơi đây chính là tử huyệt của đối phương!
Cậu nhìn khối thịt hình tam giác trước mặt, cất tiếng: “Sợ rồi à? Biết mình sắp toi đời rồi chứ gì? Mày phải chết, vì chỉ khi mày chết, bọn tao mới được sống."
Khoảnh khắc này, nỗi kinh hoàng bắt đầu tăng vọt. Những bức tường thịt xung quanh run lên bần bật như thể đang khiếp sợ.
Nỗi sợ hãi này quá đỗi mãnh liệt, khiến Trương Văn Đạt gần như khiếp đảm đến không dám nhúc nhích.
Nhưng đã đến nước này rồi, làm gì còn đường lùi.
Trương Văn Đạt nghiến chặt răng, siết chặt nắm tay rồi tự nện vào đầu mình mấy cái thật mạnh.
Cứ thế, từng bước một, cậu chống chọi sự quấy nhiễu của những cảm xúc kỳ lạ, tiến đến bên bộ não đó. Nhìn khối thịt trước mặt, cậu thở hắt một hơi rồi nói: “Không phải mày chết thì là bọn tao chết. Đời tao chỉ vừa mới bắt đầu lại, tao tuyệt đối không muốn bỏ mạng tại đây.”
Nói rồi, Trương Văn Đạt nắm lấy cây dùi nhọn, không chút do dự mà ấn mạnh vào trong. Ngay tức khắc, khối thịt trong suốt phụt ra nhiều chất lỏng hơn. Một cơn đau như thể cả bộ não bị xé toạc ập đến khiến cậu không tự chủ được mà buông tay, ngã vật xuống đất.
Đau. Đau điên người. Trương Văn Đạt đã lường trước sẽ đau, nhưng không ngờ lại đau đến vậy.
Ngay khi cậu đang nghiến răng cố gượng dậy, một tiếng “bụp” vang lên. Một lực kinh hoàng ập tới, quật văng Trương Văn Đạt bay ngược ra sau, nện thẳng vào vách thịt.
Nếu không phải bức tường hiện được làm bằng thịt, thì Trương Văn Đạt e rằng xương cốt toàn thân đã gãy mấy khúc rồi.
Vừa vịn tường loạng choạng đứng dậy, Trương Văn Đạt trông thấy một lớp màng thịt bán trong suốt mờ ảo giữa mình và khối thịt hình tam giác. Trên đó còn treo lủng lẳng vài quân cờ đen mọc chân rết.
Hiển nhiên đây là hộ vệ của bộ não Cung Thiếu Nhi, nhưng Trương Văn Đạt gần như mù tịt nó đã làm thế nào. Cùng với một lực cực mạnh lại ập đến, cậu bị đánh bay lần nữa.
Đang lúc Trương Văn Đạt hứng chịu đợt tấn công dồn dập, bỗng từ vết nứt của bức tường bên cạnh, một chấm đen nhỏ chui vào. Đó là con mèo đen, miệng nó còn ngoạm nửa tờ giấy có hình ông Đinh.
Chỉ thấy con mèo nhỏ cúi đầu đặt tờ giấy đó xuống đất rồi giơ hai cái chân nhỏ lên, tựa như đang nhào bột, nhẹ nhàng giẫm lên tờ giấy, ấn nó lún sâu vào trong máu thịt.
Giây tiếp theo, mặt đất lại trở nên lạnh lẽo. Nền gạch ca-rô đen trắng bắt đầu thay thế máu thịt, lan ra khắp sàn. Cả buồng tim dần biến thành một phòng học.
Và Trương Văn Đạt cuối cùng cũng nhìn rõ kẻ địch của mình. Đó là một bức tượng người bằng thạch cao, một quả địa cầu, và một cây thước tam giác bằng gỗ mà giáo viên toán hay dùng giảng dạy.
Thấy bộ dạng khác của chúng, Trương Văn Đạt trái lại cảm thấy sôi máu, “Tao mà sợ mày chắc?”
Nhổ một bãi nước bọt lẫn máu, Trương Văn Đạt nắm chặt đèn pin, không chút do dự mà lao vào hỗn chiến với quả địa cầu, thước tam giác và tượng người thạch cao.
Hai bên nhanh chóng áp sát. Kẻ ra đòn đầu tiên là quả địa cầu. Khối cầu nặng trịch xé gió rít lên một tiếng chói tai, đập thẳng vào hông của Trương Văn Đạt!
Trương Văn Đạt vội lách người trượt đi, lưng dán vào tấm bảng đen lạnh toát vừa hiện ra. Quả địa cầu sượt qua vạt áo cậu, rít gào đập mạnh vào bục giảng bên cạnh.
Chưa kịp lấy lại hơi thở, Trương Văn Đạt tức thì cảm nhận được luồng gió rít từ trên đỉnh đầu. Cậu ngẩng phắt nhìn lên, đó là cây thước tam giác bằng gỗ khổng lồ!
Nó bổ dọc xuống, dùng cạnh gỗ sắc bén nhắm vào đỉnh đầu cậu! Đòn tấn công mang theo sự chính xác và tàn nhẫn của một công thức toán học, quyết cắm cho bằng được những kiến thức hóc búa vào não cậu!
“Keng—!”
Cùng với vệt đỏ trên cẳng tay Trương Văn Đạt hơi loé sáng, cú va chạm dữ dội giữa gỗ cứng và chiếc đèn pin phát ra tiếng vang chói tai, tia lửa bắng tung tóe! Lực phản chấn cực lớn khiến hổ khẩu của Trương Văn Đạt rách toạc, máu tươi chảy ròng ròng, bàn tay lành lặn duy nhất cũng tê dại.
Nhưng chính nhờ sức mạnh vượt trội lúc này mà cậu chiếm được lợi thế. Cây thước tam giác bị đánh văng ra xa.
Loại được một đối thủ, Trương Văn Đạt không còn phòng thủ bị động nữa. Nhân khoảnh khắc ngắn ngủi lúc quả địa cầu còn đang loay hoay thu mình, cậu luồn cúi tránh cú đấm thạch cao của bức tượng, cả người trượt trên sàn nhà lạnh lẽo đến dưới chân quả địa cầu.
Chớp lấy thời cơ, Trương Văn Đạt dùng hết sức bình sinh, vung chiếc đèn pin trong tay phải, lấy phần đáy cứng rắn nện thẳng vào trục kim loại đỡ quả địa cầu!
Vệt đỏ lại lóe lên, “Cốp—Rắc!”
Tiếng kim loại gãy vụn đầy ê răng vang lên! Quả địa cầu kêu lên một tiếng kêu ai oán chói tai, vỏ đồng của nó lõm vào, các đường kinh vĩ tuyến xoắn lại, lăn lóc vô định trên sàn như một hành tinh đã chết.
Bớt đi một kẻ thù, áp lực của Trương Văn Đạt giảm mạnh. Cậu lại lách người lần nữa, tránh được đòn tấn công toán học của thước tam giác, gầm lên một tiếng rồi xông về phía tượng người thạch cao.
Vệt đỏ trên cánh tay cậu hiện gần như đã cạn kiệt, nhưng Trương Văn Đạt chẳng màng tất thảy, dốc toàn bộ sức lực vào cánh tay. Mấy trăm cân lực như dồn cả vào một điểm duy nhất.
Cú đánh này thế mạnh lực trầm. Vật liệu thạch cao liền vỡ vụn dưới cú đập trời giáng của thân đèn pin kim loại. Cả bức tượng bị đập nát tan tành.
Giờ phút này, Trương Văn Đạt đã thân tàn ma dại, nhưng khi đã giải quyết xong hai kẻ thù, chiến thắng đã được định đoạt.
Đợi thước tam giác lại vung tới, cậu nhân cơ hội né đòn, dùng một tay tóm chặt lấy nó, tạo thành một góc vuông, rồi giơ chân lên đạp mạnh.
Liên tiếp mấy cú, thân thước cùng với một mảng gỗ lớn ở chỗ tay cầm bị đạp gãy lìa. Cây thước tam giác rít lên một tiếng chói tai. Phần thân còn lại rung chuyển dữ dội, cắm xiên xuống sàn nhà như thể mất đi sự điều khiển.
Trương Văn Đạt thở hổn hển, cả người bê bết mồ hôi và máu. Cánh tay trái đau nhức, vết rách ở hổ khẩu tay phải nóng rát.
Dù có thêm vài vết thương, nhưng cuối cùng, cậu vẫn là người chiến thắng.
Cậu liếc mắt về phía góc phòng, con mèo đen đó vẫn miệt mài giẫm lên tờ giấy ông Đinh. Mỗi lần bàn chân nhỏ đặt xuống, là lại như rằng ấn thêm “thực tại” vào không gian này, chống lại sự xâm thực của máu thịt.
Trương Văn Đạt giờ mới vỡ lẽ. Hóa ra gã thỏ dùng ông Đinh trong cuốn cẩm nang để biến sinh vật kỳ quái từ lòng đất này thành Cung Thiếu Nhi. Chẳng trách phải phát cuốn hướng dẫn trước rồi mới vén rèm lên.
Ông Đinh Dẫn Bạn Vui Chơi Cung Thiếu Nhi, chỉ có mang theo ông Đinh mới có thể vui chơi Cung Thiếu Nhi, không có ông Đinh thì không có Cung Thiếu Nhi.
Sau khi lần lượt triệt hạ quả địa cầu, tượng thạch cao và thước tam giác, rốt cuộc giờ đây, Trương Văn Đạt cũng có thể đối mặt với kẻ thù cuối cùng: Cung Thiếu Nhi.
Khi Trương Văn Đạt nhìn về phía trước lần nữa, cậu phát hiện khối thịt trong suốt hình tam giác đã biến mất, thay vào đó là một bức tranh sáp màu đang lơ lửng giữa không trung. Bức tranh vẽ một ngôi nhà với cổng vòm cầu vồng.
Trương Văn Đạt thấy được góc trên bên trái của bức tranh có một mảng rách nhỏ, như thể đã bị ai đó xé đi. Khi cảm giác sợ hãi cộng hưởng ấy lại ập đến, cậu hiểu ngay bức tranh này đại diện cho điều gì.
0 Bình luận