Cựu Vực Quái Đản
Hồ Vĩ Bút
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01:

Chương 038: Kẻ Thù

0 Bình luận - Độ dài: 1,568 từ - Cập nhật:

“Roẹt” một tiếng, cùng với vệt đỏ lóe lên, một vết thương dài một mét tức thì xuất hiện trên chân trái của con quái vật.

Cú này gần như đã chém đứt hoàn toàn chân trái của đối phương.

Theo dòng chất lỏng mục nát hôi thối tuôn ra từ vết thương, con quái vật đó loạng choạng khuỵu một chân xuống đất.

Sau vài vòng phối hợp, trên người con quái vật đã xuất hiện hơn chục vết thương do Trương Văn Đạt và Tống Kiến Quốc tấn công.

Chất lỏng đen từ những vết thương lỗ chỗ chảy ra, bắt đầu lan ra khắp mặt nước thư viện, làm ô nhiễm mọi thứ xung quanh.

Song, dù vậy, con quái vật đó vẫn còn có thể cử động. Nó vùng vẫy cơ thể rách nát của mình, lại một lần nữa từ trong nước bò dậy, há cái miệng lớn đen ngòm, phát ra tiếng gầm gừ sền sệt về phía Trương Văn Đạt.

Không biết có phải là ảo giác không, Trương Văn Đạt bỗng dưng nhận ra, cơ thể của đối phương so với trước rõ ràng đã lớn hơn phần nào.

Tống Kiến Quốc trên giá sách gần đó liếc nhìn con mèo đen bên cạnh đã mệt đến nôn mửa, cô bé nói với Trương Văn Đạt: “Cứ kéo dài thế này không được đâu, lũ mèo của tao sắp không trụ nổi nữa rồi.”

Trương Văn Đạt mệt đến thở hổn hển, cũng cúi đầu nhìn chiếc đèn pin của mình. Cột sáng đỏ bấy giờ đã nhấp nháy dữ dội hơn, như thể giây tiếp theo sẽ tắt ngóm.

Nhìn Hồng Hạch trên cánh tay mình đã hoàn toàn cạn kiệt, Trương Văn Đạt hít một hơi thật sâu. “Thử lại lần nữa, lần cuối cùng. Lần này mày yểm trợ tốt cho tao! Tao phải chém đứt cái đầu của nó!”

“Chết tiệt! Lẽ ra tao không nên đồng ý vào đây với mày!”

Khi con quái vật đó lại một lần nữa lao về phía Trương Văn Đạt, cậu nghiến răng cũng lao ngược lại.

Ngay khi tấm khiên mèo nhanh chóng được dựng lên trước mặt cậu, thay cậu chặn lại cú đấm còn sót lại của đối phương.

Cùng với tiếng “meo meo”, Trương Văn Đạt trực tiếp đạp lên tấm khiên mèo, nhảy lên cánh tay to lớn của đối phương.

Cậu nắm chặt chiếc đèn pin trong tay, giẫm lên cánh tay mục nát đó, lao về phía đầu của đối phương.

Nhìn cái miệng đen ngòm ngày càng gần mình, Trương Văn Đạt cùng với tiếng gầm phẫn nộ, vung mạnh vũ khí trong tay xuống.

Cuối cùng, một tiếng “xoẹt” vang lên. Ngay khoảnh khắc cậu ngã xuống nước, ánh sáng đỏ trong tay cậu đã biến mất hoàn toàn.

Đợi Trương Văn Đạt thở hổn hển từ trong nước bò ra, cậu ngẩng đầu nhìn lên thì thấy cái đầu khổng lồ đó cùng với tiếng gầm rú rơi xuống đất.

Trương Văn Đạt quay đầu nhìn Tống Kiến Quốc ở phía xa và vẫy tay. “Không sao rồi! Lại đây đi!”

Song, lúc này cậu lại thấy Tống Kiến Quốc ở xa như bị dọa sợ, khoa chân múa tay ra hiệu về đằng lưng cậu.

Khi cảm thấy trên đỉnh đầu có những giọt nước liên tục rơi xuống như mưa, Trương Văn Đạt quay người lại, sau đó liền thấy cái xác không đầu đang cúi người nhặt cái đầu dưới nước lên.

Nhìn tất thảy những điều này, trong lòng Trương Văn Đạt thậm chí dâng lên một cảm giác bất lực sâu sắc. Thứ này căn bản không giết được, thế này thì đánh đấm kiểu gì đây.

Ngay khi cái đầu khổng lồ đó được đặt trở lại, tầm mắt của Trương Văn Đạt từ trên đầu di chuyển xuống, lại một lần nữa thấy đứa trẻ trong bụng nó. Đứa trẻ thối rữa với vẻ mặt vặn vẹo, khóc còn dữ dội hơn trước.

“Chả nhẽ...” Trương Văn Đạt lại xông lên, nắm lấy khối thịt mục nát đó, nhảy thẳng vào bụng đối phương.

Cậu không tấn công cũng không kéo cái xác trẻ con ấy, mà móc từ trong túi ra viên kẹo sữa Thỏ Trắng mà cô Âu Dương đã cho mình, nhét cả vỏ vào miệng của đối phương.

Ngay khoảnh khắc viên kẹo vào miệng đứa trẻ thối rữa, con quái vật đang ngày một hung bạo tức thì đứng hình tại chỗ.

Trương Văn Đạt thở hổn hển nhảy ra khỏi bụng, trở lại mặt nước. Cậu lùi lại vài bước, nhìn cơ thể phình to của con quái vật trước mặt dần dần sụp đổ và tan rã.

Cuối cùng, ngay cả đứa trẻ thối rữa kia cũng tan biến vào trong nước như những bọt bong bóng.

“Được đấy, mày làm thế nào vậy?” Tống Kiến Quốc có chút kinh ngạc đi tới, nhìn mặt nước trống không hỏi.

Trương Văn Đạt lắc đầu. “Tao cũng không biết, chỉ là có một cảm giác như vậy thôi.”

Tống Kiến Quốc chống cằm suy tư một lát, rồi quyết định không nghĩ ngợi vấn đề phức tạp này nữa. Cô bé ngoảnh đầu huýt sáo về phía bầy mèo đen bên cạnh.

Cùng với tiếng mèo kêu liên miên không dứt, đám mèo đen nối đuôi nhau, biến thành một chiếc thuyền mèo đen xù lông trôi trên mặt nước.

Tống Kiến Quốc như một vị thuyền trưởng, một chân đạp lên mũi thuyền. “Tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Trương Văn Đạt thu lại dòng suy nghĩ, hai tay chống vào mạn thuyền cũng lật người lên. “Về trước đã.”

“Về? Mày không tìm nữa à?” Tống Kiến Quốc thoáng kinh ngạc hỏi.

“Về trước đã.” Trương Văn Đạt liếc nhìn Hồng Hạch đã cạn sạch rồi lặp lại.

“Vật lộn lâu như vậy, đều mệt rã rời rồi. Trời mới biết cái nơi quái quỷ này còn có gì nữa, ở lại thêm nữa không an toàn.”

“Dù sao thư viện cũng ở đây, đợi Hồng Hạch hồi đầy, chuẩn bị thêm nhiều kẹo hơn, chúng ta lại đến khám phá lại.” Cậu phân tích một cách lý trí.

Nơi này có phần quá nguy hiểm, cậu cần phải chuẩn bị mọi thứ thật kỹ càng mới được.

Đối với điều này, Tống Kiến Quốc đương nhiên sẽ không phản đối. Làm việc mệt nhoài cả ngày, cô bé đã sớm buồn ngủ rồi.

Hai người ngồi trên chiếc thuyền mèo, dưới sự chuyển động của hàng trăm chiếc chân mèo ở đáy thuyền, từ từ tiến về phía lối ra.

Vật lộn lâu như vậy, hiếm khi có thì giờ rảnh rỗi, Tống Kiến Quốc tháo bao tay ra, đưa ra ngoài thuyền vắt mạnh nước.

“Mày nói đó là người sao? Nếu thật sự là người, sao có thể tan chảy trong nước được chứ?”

Trương Văn Đạt nhìn những giá sách, núi sách đang dần lùi lại hai bên và nói: “Không biết, có lẽ cũng có thể là chấp niệm trong thư viện này thôi.”

Đúng lúc này, cậu đột nhiên liếc thấy một cuốn sách bên cạnh đang từ từ mở ra, cứ như thể đang dụ dỗ cậu xem. Cậu vội vàng chuyển tầm mắt sang hướng khác.

Chợt, Trương Văn Đạt chú ý đến thứ bên dưới bao tay của Tống Kiến Quốc. Da của cô bé mang một màu nâu đen nhàn nhạt, nhưng làn da bên dưới bao tay lại trắng như tuyết, trên đó dường như có một vài hình xăm màu đen.

Thấy ánh mắt của Trương Văn Đạt, Tống Kiến Quốc nghiêng người, đeo lại chiếc bao tay đã vắt khô.

“Tay mày bị sao thế?”

“Không liên quan đến mày.” Giọng Tống Kiến Quốc bất giác mang theo một tia giận dữ.

Hành động của đối phương khiến Trương Văn Đạt có phần không hiểu. Con nhỏ này sao lại như bị thần kinh vậy, tự dưng lại nổi giận?

Ngay lúc Trương Văn Đạt còn định hỏi thêm, vẻ mặt cậu trở nên nghiêm trọng. Cậu vội vàng nằm rạp xuống mạn thuyền, chăm chú nhìn mặt nước vô cùng yên tĩnh.

Khi nhìn thấy những gợn sóng đồng tâm nhỏ li ti lại gợn lên, Trương Văn Đạt cau mày. “Không ổn! Có vấn đề! Kiến Quốc, bảo lũ mèo của mày tăng tốc lên!”

Tống Kiến Quốc huýt sáo một tiếng thật mạnh, tốc độ của chiếc thuyền mèo lại tăng lên một chút. Thế nhưng, dù thuyền mèo có chạy nhanh đến đâu, vẫn không nhanh bằng một vài thứ.

Cùng với tiếng rung động khó hiểu lại vang lên, một bóng người cao lớn lắc lư đi về phía này. Đó là “người già”, và nhiều “người già” hơn nữa.

Một, hai, ba, ngày càng nhiều “người già” từ bốn phía vây quanh. Dưới cái bóng bao phủ của họ, ánh sáng xung quanh lúc này cũng dần trở nên tối hơn đáng kể.

Chứng kiến cảnh tượng này, tai mèo của Tống Kiến Quốc đã cụp xuống, áp sát vào tóc.

Cô bé nuốt khan một ngụm nước bọt, khẽ lùi lại hai bước. “Này, mày có đối phó được với nhiều như vậy không?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận