Cựu Vực Quái Đản
Hồ Vĩ Bút
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01:

Chương 021: Dị Năng

0 Bình luận - Độ dài: 1,661 từ - Cập nhật:

“Vậy cháu có thể đổi được gì ạ?” Tim Trương Văn Đạt lúc này đập thình thịch. Nếu có được dị năng xóa bỏ mọi quy tắc thì tuyệt vời biết mấy, còn không thì dị năng miễn sát thương cũng chẳng tệ!

Cậu thật không ngờ gã thỏ lại tặng một món quà lớn đến vậy. Lần tới gặp lại, mình nhất định phải cảm ơn gã cho đàng hoàng mới được.

“Đưa tiền trước, 10 tệ.” Bàn tay khô quắt như của quái vật lại từ trong quầy thò ra, từ từ xòe tay.

Trương Văn Đạt nín thít nhìn 2 tệ 4 hào 7 xu trong tay. Cậu thực sự không ngờ lại còn có màn này, có phiếu rồi mà vẫn cần tiền. “Dạ, tiền không đủ, cháu trả góp trước được không ạ?”

“Phí thì giờ của ta! Về nhà mà xin người lớn ấy!” Một giọng nói vô cùng mất kiên nhẫn vang lên, tấm phiếu dị năng đó bị ném ra khỏi quầy như vứt rác.

“Hầy.” Trương Văn Đạt nhét lại tấm phiếu dị năng vào túi, chau mày ủ rũ bắt đầu tính toán xem làm cách nào để kiếm tiền.

“Một cái quẩy 1 xu, một cái bánh bao 2 xu, một cây kẹo mút 2 hào 5 xu, vậy thì 10 tệ này đâu phải là một con số nhỏ.” Trương Văn Đạt chưa từng nghĩ có ngày mình lại bị 10 tệ làm cho khốn đốn thế này.

Số tiền tiết kiệm của cậu hiện tại có tổng cộng 2 tệ 4 hào 7 xu, trong đó 2 tệ là bán mạng kiếm được. Vậy tức là cậu phải bán mạng thêm bốn lần nữa mới đủ tiền đổi dị năng.

Nhưng làm sao tìm được nhiều cơ hội bán mạng đến thế chứ?

Suy đi tính lại, Trương Văn Đạt nghĩ đến thằng Mập, nhà có điều kiện. Cậu lập tức quay người, đi thẳng đến nhà nó.

30 phút sau, cậu đã đến dưới lầu nhà thằng bạn.

“Tí! Ông đến rồi! Đến tìm tui chơi hả?” Mặt mày Phan Đông Tử hớn hở.

“Không phải, tui đến tìm ông vay tiền.” Trước sự thẳng thắn của Trương Văn Đạt, ngũ quan thằng Mập lập tức nhăn nhó như bánh bao

“Vay bao nhiêu?”

“15 tệ.”

“Cái gì?!” Thấy thằng Mập chết bằm ngạc nhiên đến lòi cả mắt, Trương Văn Đạt đành hạ tiêu chí xuống chút.

“Không có nhiều thế thì 7 tệ cũng được, phần còn lại tui tự xoay sở.”

“Đừng nói 7 tệ, giờ đến 7 hào tui cũng không có!”

“Ông thôi đi. Tui biết ông có tiền. Ở trường, mồm ông có bao giờ ngậm lại đâu.”

Thằng Mập hốt hoảng, vội bịt miệng Trương Văn Đạt, liếc về phía nhà mình rồi thì thầm: “Toàn là tui lén lấy trộm từ quầy của bố tui thôi. Mấy hôm trước bị ổng phát hiện, đánh tui một trận thừa sống thiếu chết.”

Sau đó, Trương Văn Đạt thấy Phan Đông Tử xắn tay áo lên, cho cậu xem “hình xăm” hiệu Septwolves trên cánh tay.

“Giờ đừng nói lấy tiền, đến tư cách đến gần cái quầy tui còn chẳng có.”

Nhìn vẻ mặt cạn lời của Trương Văn Đạt, Phan Đông Tử hỏi: “Ông đang túng thiếu lắm sao?”

“Ừa.”

“Vậy để tui giới thiệu ông cho chị tui nhé. Giúp chị ấy dọn phòng với quét nhà thì được trả công 2 xu. Nếu thêm cả mát-xa cộng với giặt quần áo thì có thể được 5 xu.”

Điều kiện khắc nghiệt thế này, Trương Văn Đạt ngay cả suy xét cũng không thèm. “Chậc, chị ông đúng là một nhà tư bản...”

Lúc này, Trương Văn Đạt không khỏi phiền não. Mất đường thằng Mập, mình phải làm sao để kiếm được khoản tiền khổng lồ 7 tệ 5 hào đây?

“À đúng rồi, bạn cùng bàn của tui, cái thằng Mắt Kính ấy, nó có tiền không?”

“Ông nói Dương Thụ hả? Không có đâu, nghe bảo bố mẹ nó đều bị cho nghỉ việc rồi.”

“Cùng đường thì lại làm trâu làm ngựa thôi, cũng đâu phải chưa từng làm. Mập, đi, chúng ta đến Cung Thiếu Nhi.” Trương Văn Đạt không tin lần nào Cung Thiếu Nhi cũng nguy hiểm như vậy. Mỗi lần 5 hào, tích cóp một thời gian là đủ.

“Không đi được đâu. Thầy giáo dặn rồi, Cung Thiếu Nhi một tuần chỉ được đi một lần thôi.” Lời của thằng Mập lại phủ thêm một lớp mây mù lên lòng Trương Văn Đạt.

Còn đang mãi suy nghĩ, bỗng một bóng đen quen thuộc lướt qua từ bụi cỏ phía xa.

Trương Văn Đạt không khỏi nhíu mày, tức thì cảm nhận được một tia uy hiếp.

“Đi, chúng ta rời khỏi đây trước đã.” Trương Văn Đạt kéo thằng Mập đi về phía trước.

“Đi đâu thế?” Thằng Mập có chút ngạc nhiên hỏi.

“Dẫn tui đến chỗ mua kẹo mút trước, tui cần mua mấy cây.”

Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của thằng Mập, Trương Văn Đạt đã đến trước một cửa tiệm nhỏ mang đậm dấu ấn thời gian. Trên tiệm treo một tấm biển viết ba chữ lớn: Hợp Tác Xã.

Quầy hàng của Hợp Tác Xã cũng cao chót vót, cao như nhà sách Tân Hoa vậy.

Song, may mà lần này cậu không đi một mình. Sau khi cậu cưỡi lên vai thằng Mập, cuối cùng cậu cũng đã nhìn thấy, giữa vô vàn các loại đồ ăn vặt, là một bàn tay to hơn cả người cậu.

Nối với bàn tay là bộ quân phục màu vàng đất, sừng sững trong bóng tối như một pho tượng Lạc Sơn Đại Phật.

Trương Văn Đạt chỉ thấy được có vậy, các bộ phận khác ngoài bàn tay đều ẩn trong bóng tối mịt mù. Từ trong bóng tối truyền ra tiếng hát tuồng mơ hồ.

Trương Văn Đạt nhất thời bị cảnh này làm cho chết trân. Mãi đến khi nghe thấy một giọng nói trầm khàn từ trong bóng tối hỏi cậu muốn mua gì, cậu mới hoàn hồn đáp: “Dạ... mua kẹo mút ạ. Cho cháu 4 cây.”

Tuy cậu giờ đang túng thiếu, nhưng cái gì tiết kiệm được thì tiết kiệm, cái gì cần chi thì phải chi. Kẹo mút, thứ thuốc hồi máu cấp tốc chữa lành vết thương này, vẫn nên dự trữ thêm vài cây. Đặc biệt là sau vụ việc với Tống Kiến Quốc, Trương Văn Đạt nhận ra thế giới này chẳng hề an toàn.

Trước tờ giấy bạc 2 tệ mà Trương Văn Đạt đưa ra, bàn tay khổng lồ đó giơ lên, như Thái Sơn áp đỉnh đè về phía cậu.

Ngay khi cơ thể Trương Văn Đạt gần như theo bản năng ngửa người ra sau, bàn tay đó nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng biến thành kích thước lớn hơn bàn tay bình thường khoảng ba lần, rồi mới nhận lấy tiền từ tay cậu.

“Trẻ con ăn kẹo không tốt, coi chừng sâu răng. Một ngày chỉ được mua ba cây thôi.”

Không đợi Trương Văn Đạt mở miệng, tiền thối và ba cây kẹo mút đã được nhét lại vào tay cậu, đuổi cậu ra ngoài.

“Quy tắc gì đây? Kẹo mút cũng giới hạn số lượng á?” Trương Văn Đạt nhìn đồ trong tay có chút dở khóc dở cười.

Ngay khi cậu định bỏ kẹo mút vào túi thì thấy bộ dạng thèm thuồng chảy cả nước miếng của thằng Mập.

“Con trai, cho này.” Trương Văn Đạt đưa qua một cây.

“Tí, cảm ơn ông!” Phan Đông Tử nhận lấy, sung sướng bỏ vào miệng.

“Đừng chỉ mải ăn. Tui hỏi ông, ông có biết về dị năng không?” Trương Văn Đạt nhân lúc vết thương còn chưa xuất hiện, liền nhét ngay kẹo vào miệng.

Dưới tác dụng của kẹo, dù là những vết thương khác ở Cung Thiếu Nhi hay là vết thương mới đều đang từ từ lành lại.

Nếu chưa kiếm được tiền ngay, vậy thì cậu quyết định dò la tin tức từ dân bản địa trước đã.

“Biết chứ! Tui có dị năng này!!”

“Ông có?!” Trương Văn Đạt kinh ngạc. Lẽ nào thằng Mập chết bằm vẫn luôn ở bên cạnh mình giả heo ăn thịt cọp hay sao?

“Đúng vậy, tui có!” Phan Đông Tử ngậm kẹo, nói chắc như đinh đóng cột.

Thấy Trương Văn Đạt không tin, nó lập tức sốt ruột, liền che mắt mình lại nói: “Ông dùng ngón tay giơ một số bất kỳ đi.”

“Cái gì?”

“Ông cứ nghe tui, giơ một số đi! Đừng nói cho tui biết.”

Khi Trương Văn Đạt giơ bốn ngón tay lên, thằng Mập đang bịt mắt bằng cả hai tay nghiêng người, vểnh tai về phía cậu rồi nói: “Là số 4, đúng không?”

Thằng Mập bỏ tay xuống, đắc ý nhìn Trương Văn Đạt nói: “Đây chính là dị năng của tui, tui có thể dùng tai để nhìn chữ! Thế nào, lợi hại chớ?”

Trương Văn Đạt cạn lời để nói. “Dị năng gì vô dụng vậy...”

Nghe vậy, thằng Mập lập tức xù lông. “Sao lại vô dụng chứ! Chuyện này chỉ có mình tui làm được thôi!”

“Thế tại sao tui không dùng mắt để nhìn luôn cho rồi?”

“Ờ... ừm...”

Ngay lúc Phan Đông Tử đang ấp úng, Trương Văn Đạt bất ngờ kéo nó né sang một bên.

Nép vào góc tường, Trương Văn Đạt cảnh giác quan sát cái đầu mèo đen rình rập trên mái nhà đằng xa.

“Con nhỏ này dai như đỉa vậy, thực sự tưởng hổ không gầm là Hello Kitty à?”

Nhìn con mèo đen hiển nhiên là do Tống Kiến Quốc phái tới, Trương Văn Đạt tức thì sôi máu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận