“Có chuyện gì thì cũng đừng có cuống, cứ từ từ nói.” Trương Văn Đạt vội đưa tay ra giữ lấy Mắt Kính, trấn an cậu ta.
Thấy Mắt Kính lắp ba lắp bắp không nói nên lời, thằng Mập đứng bên liền sốt sắng lên tiếng: “Tí! Có mèo! Trong phòng Thư Pháp có mèo.”
“Mèo?!” Trương Văn Đạt ngớ người, nhất thời không dám chắc con mèo trong thế giới này có phải là sinh vật mà cậu từng biết hay không.
Nếu chỉ là con mèo trong ký ức của cậu, hẳn chúng nó đã chẳng sợ mất mật đến độ này.
Trương Văn Đạt vội vàng rút cuốn cẩm nang Cung Thiếu Nhi ra, lật lia lịa đến trang phòng Thư Pháp. Song, trên đó không có bất kỳ ghi chép nào về mèo. Ông Đinh trên trang giấy chỉ cấm học sinh lại gần cái hố lớn ở trung tâm phòng Thư pháp, dù chẳng ai biết tại sao lại có một cái hố to tướng ở đó.
“Không phải cuốn này, tụi mình học là bản phổ thông, thiếu mất vài phụ lục. Bữa lên lớp thầy giáo có nhắc về phụ lục mới rồi.”
“Cô giáo dạy Văn nói, Cung Thiếu Nhi không thể có sinh vật sống. Nếu có động vật khác, vậy thì tụi mình sắp gặp đại họa rồi.” Các bạn học khác nhao nhao giải thích cho Trương Văn Đạt.
Mọi người vừa dứt lời, đèn lại chập chờn nhấp nháy. Cung Thiếu Nhi vốn nên sáng trưng giờ lại lúc mờ lúc tỏ.
Sự bất thường tiếp diễn khiến nỗi sợ trong mắt những người khác càng thêm sâu đậm.
“Đừng hoảng, tất cả đừng hoảng.” Trương Văn Đạt lại liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên tay thằng Mập, phát hiện đã 5 giờ 10 phút.
“Sắp rồi, gần tới giờ rồi. Gặp tình huống này, chúng ta ra ngoài thầy giáo cũng sẽ không trách đâu. Mọi người thu dọn đồ đạc, chúng ta ra ngoài ngay bây giờ!”
Cậu mặc kệ con mèo đó là thứ gì, mặc kệ Cung Thiếu Nhi này lại đang xảy ra chuyện gì. Cái chốn quái quỷ này xảy ra chuyện gì cũng chẳng có gì lạ. Phát hiện tình hình không ổn, phản ứng đầu tiên chính là chuồn lẹ.
Thà bị quy tắc trừng phạt còn hơn cậu phải ở lại cái chốn quỷ quái này thêm phút giây nào.
Các bạn học khác rõ ràng đã hoảng loạn, nghe Trương Văn Đạt nói vậy, ai nấy cũng răm rắp xem cậu như trụ cột tinh thần mà xúm lại.
Dưới sự dìu đỡ của Mắt Kính và thằng Mập, Trương Văn Đạt mình đầy thương tích dẫn một đám người men theo đường cũ trở ra.
Đúng lúc này, cùng với tiếng “xì xì” vang lên, bóng đèn của cả hành lang lại tối sầm, nhưng lần này không sáng lại nữa, chỉ còn một hai cái lay lắt. Thấy vậy, tất cả mọi người đều tăng tốc chạy thục mạng.
“Tách” một tiếng, chiếc đèn pin của Trương Văn Đạt được bật lên, bù đắp cho phần ánh sáng thiếu hụt.
Trong bóng tối mờ mịt, Trương Văn Đạt dường như cảm thấy có thứ gì đó đang động đậy bên trong những căn phòng đóng kín cửa, bầu không khí dần trở nên bất thường.
“Đi! Lẹ lên!!” Biểu cảm của Trương Văn Đạt thậm chí đã có phần dữ tợn. Cậu hất tay hai người đang dìu mình ra, bắt đầu dẫn mọi người chạy đi.
May mà hành lang không dài, chưa đầy mười mấy giây, họ đã chạy đến cửa chính.
Ánh đèn pin vừa rọi thẳng vào bức tường, một luồng khí lạnh thình lình trườn dọc xương sống Trương Văn Đạt. Cánh cửa đã biến mất.
Cậu đưa tay lên sờ, nhưng chỉ chạm phải một bức tường lạnh ngắt. Cánh cửa gỗ với dòng chữ “Vì Nhân dân phục vụ” đáng lý phải ở đó, đã không còn nữa!
Lần này các bạn học khác hoàn toàn hoảng loạn, không ít đứa thậm chí đã bật khóc nức nở.
Rất hiển nhiên, dù là với dân bản địa, tình huống hiện tại cũng tuyệt đối không hề bình thường.
“Tôi nói này, liệu... liệu có khi nào.” Nụ cười trên môi Trương Văn Đạt lúc này có phần gượng gạo, “Có khi nào Cung Thiếu Nhi phải đợi đến đúng 6 giờ chiều mới mở cửa không?”
Song, thằng Mập bên cạnh lại hoảng hốt lắc đầu lia lịa, “Không có đâu, bình thường lúc nào cửa cũng ở đó hết.”
“Vả lại... 6 giờ... 6 giờ mới đi thì lỡ mất phim hoạt hình.”
“Vậy thì rốt cuộc là thế quái nào?!” Đầu Trương Văn Đạt hiện sắp sửa nổ tung. Cậu biết ngay cái chốn này chỗ nào cũng có vấn đề mà!
Cậu liền nhìn sang Mặt Kính, đứa rõ ràng là học rất giỏi, vội hỏi: “Sáng nay tôi không đi học, lúc đó giáo viên có dặn gặp phải đại họa thế này thì phải đối phó ra sao không?!”
“Có!” Cậu bạn run rẩy giơ cuốn cẩm nang Cung Thiếu Nhi trong tay lên, nhanh chóng xé toạc từng trang, dán đầy vào góc hành lang.
“Quy tắc cô giáo dặn là, nếu tình hình không ổn thì hãy đứng trên giấy đợi, thầy giáo thỏ sẽ cứu tụi mình.”
Nghe cậu bạn nói vậy, những đứa khác cũng bắt đầu làm theo, xé hết cuốn cẩm nang Cung Thiếu Nhi ra dán kín các góc. Rảo mắt, khắp nơi đều là ông Đinh.
Sau đó, Trương Văn Đạt thấy đám học sinh này đều co rúm người trên giấy, nơm nớp nhìn quanh quất, run lẩy bẩy.
“Thầy giáo thực sự nói vậy à?” Trương Văn Đạt hỏi với chút hoài nghi.
“Thật mà, thật mà, tình huống này tụi tui còn lừa ông làm gì?” Thằng Mập lí nhí đáp.
Sau khi làm theo lời dặn của cô giáo, cả đám hoặc nằm hoặc ngồi trên giấy, tâm trạng rõ ràng đã ổn định hơn đáng kể. Chúng yên tâm ngồi trên đất chờ đợi sự cứu viện của cái gọi là thầy giáo thỏ.
Thấy vẻ mặt chắc nịch của chúng, Trương Văn Đạt không nói gì thêm, cũng trải cuốn cẩm nang của mình xuống đất.
Thời gian trôi đi từng giây, từng phút. Bấy giờ, toàn bộ bóng đèn trong Cung Thiếu Nhi đều đã tắt ngóm, chỉ còn lại nguồn sáng duy nhất từ chiếc đèn pin của Trương Văn Đạt.
Cậu nắm chặt tay mình, chuẩn bị cho những bất trắc có thể xảy tới. Tay trái vẫn ổn, tay phải bị gãy, tuy đã nắn thẳng lại nhưng không có kẹo mút chữa trị thì vẫn không thể dùng sức được.
Trương Văn Đạt có thể nghe ra tiếng động trong các phòng đang ngày một lớn. Liếc nhìn đồng hồ của thằng Mập, cậu phát hiện đã qua 10 phút, song thầy giáo thỏ vẫn chưa hề xuất hiện để cứu họ, trong lòng cậu dần dấy lên chút lo lắng.
Đột nhiên, chiếc đèn pin đang lia qua lia lại của Trương Văn Đạt dừng lại trên bức tường bên trái. Sáu quân cờ đen mọc chi chít chân rết đang bò thành một hàng trên tường. Bắt gặp cảnh tượng này, sắc mặt cậu gần như tái mét.
Cuốn cẩm nang Cung Thiếu Nhi đã chứng tỏ tình huống nguy cấp này dường như đã khởi phát từ phòng Mô hình Hàng Không rồi.
Thoạt đầu là khe trong phòng Mô Hình Hàng Không nứt ra to hơn thường lệ, tiếp đó là đèn đóm chập chờn, cuối cùng là con mèo xuất hiện một cách khó hiểu, cùng với hàng tá quân cờ đen nối đuôi nhau. Tình hình mỗi lúc một tệ hơn.
Tuy không biết Cung Thiếu Nhi này rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì và nó ra sao, song Trương Văn Đạt hiểu rằng tình hình vẫn đang xấu đi không ngừng!
Bức bối kéo cổ áo phông của mình, Trương Văn Đạt nhận ra nhiệt độ trong Cung Thiếu Nhi đang dần tăng cao.
Lại dòm mấy đứa bạn, Trương Văn Đạt nghiến răng, quyết định vẫn cứ nghe theo lời dân bản địa trước đã.
Vài phút sau, Trương Văn Đạt bứt rứt cởi phăng áo phông và áo sơ mi, để trần luôn, nhưng dù vậy cậu vẫn nóng đến vã mồ hôi đầm đìa.
Mồ hôi thấm vào vết thương, cơn đau rát khiến cơ thể cậu không kìm được mà run rẩy.
Cậu ước chừng nhiệt độ hiện tại ít nhất cũng phải bốn mươi độ.
Dưới sự thay đổi của nhiệt độ, những hình ông Đinh được vẽ bằng bút sáp trên giấy bắt đầu tan chảy. Từng vệt sáp méo mó chảy xuống từ khóe miệng, khóe mắt, khiến chúng trở nên ma quái rùng rợn.
Khi cảm thấy hô hấp trở nên nặng nề, Trương Văn Đạt quyết định không chờ nữa. Cứ tiếp tục đợi thế này, e rằng bọn họ sẽ thật sự chết ngạt tại đây!
0 Bình luận