Tập 01: Trẻ Thơ

Chương 010: Vệt Đỏ

Chương 010: Vệt Đỏ

Trong phòng Mô Hình Hàng Không, “bịch” một tiếng, Phan Đông Tử ngã phịch xuống sàn rồi nảy tưng lên cái, đau điếng đến kêu la thảm thiết.

Khi nó hoàn hồn lại, lập tức bị bộ dạng thê thảm của Trương Văn Đạt dọa cho một phen thất kinh, “Tí... Tí, ông sao thế? Không sao chứ? Ông làm sao mà ra nông nỗi này?”

Trương Văn Đạt đang chênh vênh bên bờ vực hôn mê, nghe thấy lời này, trong đầu cậu chợt nảy ra một ý nghĩ: “Tại sao nó lại sốc? Chả nhẽ chuyện này đối với nó cũng không phải là lẽ thường sao?”

Phan Đông Tử lo lắng đến vã mồ hôi hột, nhìn ngang nhìn dọc, rồi như sực nghĩ ra gì đó, nó vội chộp lấy chai niềm vui thể lỏng mà Trương Văn Đạt đã thu thập được dốc vào miệng cậu.

Bấy giờ, Trương Văn Đạt đã hoàn toàn đau đến mê man, bỗng cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, cơn đau trên người rút đi chóng vánh.

Không biết đã qua bao lâu, khi cậu ngồi dậy trở lại thì thấy các bạn học khác đang vây thành một vòng, hồi hộp nhìn mình.

“Làm gì mà nhìn tôi dữ thế?” Trương Văn Đạt cười nói. Có lẽ là do đã uống niềm vui thể lỏng, tuy cơ thể vẫn còn đau chết đi được, song những cảm xúc tiêu cực trong lòng đã vơi đi rõ rệt, trái lại còn có chút vui vẻ.

Cái cảm giác này nói sao nhỉ, vừa đau lại vừa sướng, cứ như tự hành hạ mình vậy.

“Tí, cậu còn cười được à? Cậu không đau sao?” Mắt Kính đẩy gọng kính, bàng hoàng nhìn mình mẩy Trương Văn Đạt.

“Đau chứ, nhưng vậy thì đã sao. Có những chuyện dẫu biết rõ sẽ đau nhưng vẫn phải làm.” Trương Văn Đạt vừa nói vừa lấy cuốn Sổ Tay Học Sinh ra, dùng một tay viết lên một dòng chữ: “Cấm giải cứu người khác.”

Nghĩ đến mức độ tăng cường của sự trừng phạt, cậu lại thêm vào phía sau một câu: “Tuyệt đối cấm.”

Viết xong, Trương Văn Đạt quay sang nhìn các bạn học khác, giả vờ bất cần nói: “Được rồi, chuyện này đối với tôi chỉ là muỗi thôi, kinh nghiệm của tôi phong phú hơn đám nhóc các cậu nhiều.”

“Cậu có kinh nghiệm gì?” Mắt Kính tò mò hỏi.

Nghe vậy, đồng tử Trương Văn Đạt khẽ co lại, sau đó lắc đầu, gắng gượng đứng dậy, “Thôi, nói với các cậu cũng không rõ được. Ai trong túi có kẹo không?”

Nhưng đáp lại cậu chỉ là những cái lắc đầu từ các bạn học khác. Thấy điệu bộ này của chúng, Trương Văn Đạt chỉ đành thở dài ngao ngán. Tranh thủ tác dụng của niềm vui thể lỏng vẫn chưa hết, cậu trực tiếp nắm lấy cánh tay bị gãy của mình, dùng sức nắn thẳng lại.

Thấy các bạn học khác vẫn còn đang ủ rũ, Trương Văn Đạt lên tiếng bảo: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Cứ đi làm việc của các cậu đi, tôi không sao đâu.”

“Cậu ra nông nỗi này rồi, có cần báo cho thầy giáo thỏ không?” Mắt Kính đẩy gọng hỏi.

“Không cần không cần, tôi không sao, đợi tôi ra ngoài tìm một cây kẹo mút ăn là ổn ngay ấy mà.”

Trương Văn Đạt vội đáp, cậu thực sự không muốn tiếp xúc với người thầy giáo thỏ không biết là người hay là quỷ kia.

Nghe Trương Văn Đạt nói vậy, những người bạn cũng không nói gì nữa, đều lục tục rời khỏi hành lang, tản ra các phòng học khác.

Trương Văn Đạt ngó đồng hồ, thấy đã gần 5 giờ, chẳng bao lâu nữa cậu có thể ra ngoài. Tuy quá trình có chút trắc trở, nhưng cũng không đến nỗi nào, cuối cùng cũng sắp thoát rồi.

Quan trọng là cậu đã tìm ra thêm một quy quy tắc mới.

Song, nhìn chai niềm vui thể lỏng chỉ còn tí xíu, Trương Văn Đạt xót xa vô cùng. Khó khăn lắm mới tích được chút ít, thế mà đã dùng sạch bách.

“Tí, cảm ơn ông đã cứu tui! Ông yên tâm, nhà tui còn hai cây kẹo mút, đợi ra ngoài tui cho ông hết!” Thằng Mập bên cạnh cảm động khôn xiết. Nếu không phải được thằng bạn cứu, nó đã rơi xuống thật rồi.

“Thôi khỏi, đây đâu phải vì mấy cây kẹo. Sao ông không báo trước với tui là phòng Mô Hình Hàng Không sẽ thình lình xuất hiện khe nứt, chẳng phải ông đã đến đây mấy lần rồi sao?” Vết thương mới lại chồng lên vết sẹo cũ, khiến Trương Văn Đạt đau đến chực ngất đi.

Mặt mũi thằng Mập đầy vẻ vô tội, “Không có mà! Trước đây đâu phải như vậy. Cái khe đó thường rất ít khi xuất hiện và cũng nhỏ xíu à. Đó giờ cùng lắm chỉ kẹt một chân thôi, chưa bao giờ thấy có trường hợp nào nuốt chửng cả một người.”

“Tui cũng đâu có muốn, trong khe nứt đó đáng sợ lắm, mà vừa lọt vào là người đau ơi là đau.”

“Được rồi được rồi, coi như tui đen đủi. Ông đi làm việc của ông đi, tui nghỉ một lát.” Trương Văn Đạt nhắm mắt tựa vào tường.

“Không sao, tui ở lại chăm sóc ông.”

“Lo việc của ông đi, nói cứ như ông biết chăm sóc người khác lắm ấy, cá vàng còn để ông nuôi chết 7 con kia kìa.”

Nghe vậy, mặt Phan Đông Tử có chút xấu hổ ra mặt, “Vậy... vậy ông nghỉ ngơi cho khỏe nhé, tui đi thu thập thêm ít thứ khác. Cứ yên tâm, toàn bộ đều tính hết cho ông.” Nói rồi, nó móc từ trong túi ra hai tấm thẻ bài Thủy Hử, nhét vào tay Trương Văn Đạt. Một tấm là Thiên Cơ Tinh Trí Đa Tinh Ngô Dụng, một tấm là Thiên Cô Tinh Hoa Hòa Thượng Lỗ Trí Thâm.

“Nhớ đừng vào phòng Mô Hình Hàng Không nữa. Đóng cửa lại, đừng cho ai vào cả. Nguy hiểm lắm.”

“Biết rồi, biết rồi.”

Trương Văn Đạt không mấy để tâm đến hai tấm thẻ này, chỉ tiện tay đút vào túi. Đợi đến khi Phan Đông Tử rời đi, cậu mới quay sang nhìn cẳng tay phải của mình.

Trên đó, chi chít những vết thương chồng chất lên nhau, nhưng sâu thẳm bên trong là một thứ trông như hình xăm màu đỏ.

Một tia hoang mang len lỏi tâm trí Trương Văn Đạt, “Thằng Mập cũng không nhẹ ký gì, sao lúc đó sức của mình tự dưng khủng đến vậy? Là vì thứ này sao?”

Cậu đưa cánh tay lại gần mặt, săm soi kỹ lưỡng một lúc. Xuyên qua các lớp vết thương, cậu thấy vệt đỏ bên trong đã mờ đi đáng kể.

Chóp chép mấy cây que trong miệng, Trương Văn Đạt khẽ nhíu mày, “Rốt cuộc đây là gì?”

Trương Văn Đạt gồng mình đứng dậy. Cậu siết chặt nắm đấm, dùng sức dộng bức tường một cái, tức thì đau đến rít một hơi lạnh buốt.

“Không đúng, hình như không phải thế này. Tình huống khi ấy là thế nào nhỉ?”

Trương Văn Đạt hồi tưởng thật kỹ tình huống trước đó. Hình như là trong lòng dâng lên một nỗi phẫn uất, một thứ cảm xúc muốn hủy diệt tất thảy, mất hết lý trí.

“Thử xem sao.” Trương Văn Đạt hít một hơi thật sâu, nhớ lại những chuyện oán hận nhất đời mình. Chợt, hai mắt cậu trợn trừng, tay phải gầm gừ vung ra, dốc sức đấm vào tường.

Một tiếng “ầm” trầm đục vang vọng khắp hành lang. Cả bức tường trực tiếp lõm vào một hố nhỏ. Tiếng “rè rè” vang lên, cùng với bóng đèn trần chập chờn, cả hành lang trở nên lúc sáng lúc tối.

Cảnh tượng này cũng dọa Trương Văn Đạt một phen thất kinh, cứ ngỡ mình đã đấm đứt dây điện trong tường. May mà sau một lúc, mọi thứ đều trở lại bình thường.

Lúc này, cậu nhìn cánh tay mình với vẻ hứng khởi tột độ. Nhìn bàn tay mình nắm chặt rồi lại mở ra, cậu biết mình không thể nào chỉ gặp toàn chuyện xúi quẩy được.

Dù không biết tại sao vết rách do đèn pin gây ra lại dẫn đến tình trạng này, nhưng có thứ này, khả năng tự vệ của cậu đã nâng lên một tầm cao mới.

“Thứ này tốt thật, còn ngon hơn dùng đèn pin để chọi nhiều!”

Trương Văn Đạt thử đi thử lại, phát hiện lực phát ra tăng giảm tùy theo chuyển biến cảm xúc trong lòng. Nhưng ngay cả ở mức yếu nhất, cậu cũng có thể nhấc bổng vật nặng 50 kg dễ ợt.

“Màu đỏ trong vệt này hình như dùng rồi sẽ hết, vậy mình dùng cạn thì làm sao bổ sung đây?” Trương Văn Đạt nhìn cánh tay của mình, không ngừng gãi đầu.

Còn đang mãi suy nghĩ về việc đó, bỗng dưng bóng đèn trên đầu cậu lại chớp tắt.

Ngay lúc Trương Văn Đạt đang căng thẳng ngó ngang ngó dọc thì thấy các bạn học khác đầy hoảng hốt chạy ùa về, có vài đứa nhát gan thậm chí còn khóc bù lu bù loa.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!