Vừa nghĩ đến việc sắp phải đặt cả tá câu hỏi, mà hỏi thì lại bị trừng phạt, Trương Văn Đạt lập tức rẽ hướng chạy thẳng đến Hợp Tác Xã.
Ngay khi Trương Văn Đạt nhận lấy ba cây kẹo mút từ quầy hàng và chuẩn bị rời đi, cậu chợt thấy trên quầy dường như có bày một món đồ mới.
Bước chân rục rịch của cậu khựng lại, chuyện hôm qua ở nhà sách Tân Hoa loé lên trong đầu cậu.
“Nếu Hợp Tác Xã đã bán kẹo chữa lành vết thương, lẽ nào lại không có thêm những thứ khác?”
Để xác minh suy đoán của mình, cậu liền quyết định thử một phen.
“Cái kia là gì vậy ạ?” Trương Văn Đạt nghĩ ngợi chốc lát rồi đưa tay chỉ vào thứ trông giống một máy chơi game xếp gạch và hỏi.
“Đó là máy chơi game xếp gạch.”
“...........”
“Thôi, coi như cháu chưa hỏi.”
Trương Văn Đạt ngượng chín mặt, quay người định đi thì lại nghe thấy giọng nói đằng sau vang lên. “Chê đắt chứ gì? Cũng có đồ chơi rẻ hơn, ví như cái này.”
Bàn tay to lớn đưa tới, kẹp giữa các ngón tay là một thiết bị điện tử cỡ chừng chiếc MP3. Nhưng nó trông như hàng qua tay, bề mặt chi chít vết xước, vỏ ngoài lại bằng nhựa, nhìn qua đã thấy rẻ tiền.
“Máy phân tích tỷ lệ, dùng để cho học sinh các cậu nhận biết thế giới. Học mà chơi.”
“Đồ chơi? Chơi thế nào ạ?”
Trương Văn Đạt vừa dứt lời, liền thấy bàn tay to lớn đó cầm thứ đó chỉ vào mình. Theo tiếng “bíp”, màn hình xám bắt đầu hiện ra một dòng chữ.
Nước: 58.5%
Protein: 16.6%
Chất béo: 17.6%
Khoáng chất: 5.9%
Khác: Vi lượng.
“Đây là... tỷ lệ thành phần vật chất trong cơ thể cháu?” Trương Văn Đạt có chút kinh ngạc nhận lấy.
Cậu biết ngay mà, thế giới này trông thì rất bình thường, nhưng đâu đâu cũng toát lên vẻ kỳ quái, như cái máy này chẳng hạn.
“Thế nào? Còn dùng được 5 lần. Tính rẻ cho cậu một chút, 6 tệ 5.”
Nghe vậy, Trương Văn Đạt lập tức cất tiền lại. “Thôi ạ, cháu không có nhiều tiền như vậy, với lại thứ này cho cháu cũng vô dụng.”
Nói rồi, cậu quay người định đi nhưng vừa đi được vài bước lại bị đối phương gọi lại.
“Ấy đừng đi. Thế này đi, cậu dùng xong 5 lần rồi trả lại vỏ, ta tính cho cậu một tệ rưỡi.”
Trương Văn Đạt thoáng chần chừ ngó tiền trong túi mình. Trừ đi tiền kẹo, lại bớt thêm 10 tệ chiều hôm qua, chẳng khác nào đối phương đã tính toán chính xác số tiền có trong túi cậu.
Đắn đo một hồi, cuối cùng Trương Văn Đạt vẫn mua. Thứ này trông thì chẳng có mấy tác dụng, nhưng gặp tình huống đặc biệt thì vẫn xài được.
Chẳng hạn như hôm ở Cung Thiếu nhi, nếu khi ấy trong tay có thứ này, thì vừa bước vào đã biết ngay nó là một sinh vật sống, đâu cần phải trần thân mãi như vậy.
Lỡ trường học cũng là vật sống, vậy lần này cậu cũng có thể phát hiện ngay từ đầu để phòng ngừa trước.
Mua cái này xong, những thứ khác Trương Văn Đạt cũng không hỏi tới, dù sao cậu cũng chẳng có tiền.
Bỏ món đồ mới này vào túi, Trương Văn Đạt liền đến trường.
Tuy cậu không biết mình học ở đâu, nhưng dựa vào ghi chép trên sách vở, cậu vẫn tìm được lớp học của mình.
Trong lớp học nháo nhào, Trương Văn Đạt đi thẳng về phía cậu bạn Mắt Kính đang sắp xếp bàn học. Cậu nhớ thằng này từng nói, cậu ta là bạn cùng bàn của mình.
“Tí, cậu đến rồi à?”
“Ừm, tôi đến rồi.” Trương Văn Đạt nhìn quanh quất, dù là bảng đen hay bàn học hay thậm chí là các bạn học, mọi thứ đều rất bình thường.
Song, sau khi trải qua chuyện ở Cung Thiếu Nhi, cậu luôn thấy trong lòng không yên. Cậu rút ngay thiết bị mới mua ra, chĩa vào tường ấn một cái.
Cát sỏi = 77%
Xi măng = 20%
Thép cây = 2%
Khác: Vi lượng
Thấy tỷ lệ hoàn toàn bình thường, Trương Văn Đạt khẽ thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất thì trường học không phải là sinh vật sống.
“Cậu đang làm gì vậy?” Dương Thụ có chút hoang mang nhìn Trương Văn Đạt, không hiểu đối phương đang làm gì.
“Chẳng làm gì cả, tôi chỉ xem linh tinh thôi.” Nói rồi, Trương Văn Đạt cất thứ đó đi, rút ra một cây kẹo mút nhét vào miệng.
“Tôi hỏi cậu vài chuyện nhé. Chúng ta đến trường thường làm gì?”
“Đi học chứ sao.”
“Đi học có nghĩa là gì?” Trương Văn Đạt cố gắng bới móc từng chữ, để tránh xảy ra sai sót. Lỡ có một thứ gọi là “học” thì gay go.
“Đi học tức là thầy cô dạy tụi mình...”
Qua lời giải thích rành rọt của đối phương, Trương Văn Đạt rốt cuộc cũng nắm rõ toàn bộ quy trình đi học. May mắn là nó chẳng khác gì việc đi học ở thế giới trước đây của cậu.
“Cũng được, nếu chỉ là đi học bình thường, vậy mình chỉ cần không vi phạm bất kỳ quy tắc nào, thì cùng lắm là tốn chút thời gian, sẽ chẳng có nguy hiểm gì.” Trương Văn Đạt vừa nghĩ vừa chào thằng Mập.
Cùng với tiếng chuông vào lớp đầy hoài niệm, Trương Văn Đạt thấy các bạn học khác đều từ từ ngồi ngay ngắn. Một cô giáo tóc ngắn mỉm cười bước vào.
Không biết có phải là ảo giác của mình không, Trương Văn Đạt luôn cảm thấy đối phương rất xa lạ. Hồi đó đi học, cậu chưa từng gặp cô.
Cô giáo trông mọi thứ đều bình thường, không có gì khác biệt.
Ngay lúc Trương Văn Đạt còn đang ngây người thì nghe thấy cô giáo đó khẽ ho một tiếng, lớp học lập tức im bặt. “Các em đã nộp bài tập cuối tuần cả chưa?”
Khi nghe những người khác đồng thanh trả lời đã nộp, tim Trương Văn Đạt bỗng hẫng một nhịp.
“Toang rồi.”
Thấy thằng Mập bàn bên nháy mắt ra hiệu với mình, Trương Văn Đạt gần như trợn trừng cả mắt. “Chuyện này, sao lại không báo cho mình biết!!”
Nhìn cô giáo đó đưa tay kiểm tra bài tập trên bục giảng, trong mắt Trương Văn Đạt chẳng khác nào Diêm Vương đang điểm danh.
“Trương Văn Đạt, tại sao em không nộp bài tập?”
“Mẹ kiếp.” Trương Văn Đạt thầm chửi rủa trong lòng.
Tiếng giày cao gót “cộp cộp cộp” dần đến gần, sau đó Trương Văn Đạt ngửi thấy một mùi đàn hương thoang thoảng. “Văn Đạt, ngẩng đầu lên.”
Khi tầm mắt Trương Văn Đạt ngước lên, cậu trông thấy khuôn mặt hiền hậu dễ mến của cô giáo.
Không rõ có phải ảo giác, Trương Văn Đạt cảm thấy da đầu hơi tê rần, cứ như bị thứ gì đó dòm ngó.
“Văn Đạt, cô đang hỏi em đấy, bài tập của em đâu?”
Lén móc từ trong túi ra một cây kẹo mút, chuẩn bị sẵn sàng để giảm đau chữa thương bất cứ lúc nào, Trương Văn Đạt cắn răng nói thẳng: “Dạ... vở bài tập của em bị con mèo nhà em cào rách mất rồi.”
Sau một quãng thời gian đợi chờ tưởng chừng dài vô tận, ánh nhìn xoáy sâu kia rốt cuộc cũng dời khỏi. “Được rồi, vậy cô tin em. Sáng mai nhớ viết lại một bản khác nộp lên nhé.”
Thấy cô giáo quay người rời đi, thằng Mập gần đó lén giơ ngón tay cái với Trương Văn Đạt.
Trương Văn Đạt chẳng buồn để ý đến nó, lòng vẫn còn thấp thỏm, dõi mắt nhìn theo bóng lưng đang xa dần. “Là áp chế huyết thống sao? Tại sao mình đã từng này tuổi đầu rồi mà vẫn còn run sợ thế này?”
Đột nhiên, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Trương Văn Đạt lại rút chiếc máy phân tích tỷ lệ ra, chĩa vào bóng lưng của cô giáo ấn một cái.
“Bíp” một tiếng, một chuỗi ký tự lại hiện ra.
Và ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm vào dòng chữ ấy, cậu chợt cảm thấy một luồng khí lạnh từ sau lưng xộc thẳng lên não.
Nước: 23%
Khoáng chất: 19%
Quần thể nang bào ký sinh mật độ cao: 34%
Hợp chất mùn hữu cơ giống protein: 51% [note79769]
Dung môi hữu cơ không xác định: 3%


0 Bình luận