Khi thấy Trương Văn Đạt đang lật tìm trong những đoạn ruột co bóp, moi ra từng con côn trùng tròn màu trắng có chân rết, Tống Kiến Quốc lộ vẻ hài lòng.
Cô bé đã hỏi Cục Than rồi, những thứ này quả thực có thể đổi lấy tiền. Chẳng mấy chốc, cô bé sẽ có thể gom đủ tiền mua dị năng.
“Không tồi, làm cho tốt vào. Hôm nay mày khỏi ngủ, làm cho tao đến sáng thì thôi.”
Tống Kiến Quốc rõ ràng không thích nơi này, nhưng để nhanh chóng có được dị năng, cô bé đành nhẫn nhịn.
Cô bé ra một vài mệnh lệnh bắt buộc cho Trương Văn Đạt như không được tấn công cô và không được rời đi, rồi bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Bây giờ đã 12 giờ đêm, cô bé cũng hơi buồn ngủ rồi.
Chẳng bao lâu sau, trong phòng Cờ Vây, một con côn trùng đen bay lên, dần dà là hai con, ba con.
Khi nhiệt độ xung quanh dần trở nên ngột ngạt, Tống Kiến Quốc đang lơ mơ bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô bé mở mắt, hoang mang nhìn Trương Văn Đạt vẫn đang cau mày làm việc, cứ ngỡ đó chỉ là ảo giác.
Nhưng không lâu sau, khi thấy năm quân cờ đen bay lên, cô bé mới phát giác có vấn đề.
“Đợi đã! Đừng tìm nữa!” Tống Kiến Quốc quát xong, mặt đầy căng thẳng nhìn quanh quất rồi chạy ào về phía cửa.
Trương Văn Đạt trên mặt nở một nụ cười nhạt. Cậu thả hết những quân cờ trắng đã sống lại trong tay, ngồi trên đống máu thịt chờ Tống Kiến Quốc quay lại. Kế hoạch của cậu đã thành công.
Mấy chục giây sau, Tống Kiến Quốc cuối cùng cũng quay lại. Lúc này trong mắt cô bé đã có một tia hoảng loạn. “Cửa đâu?! Tao hỏi mày rốt cuộc cửa đâu mất rồi!”
“Cửa? Cửa gì? Lúc vào tôi cũng có thấy cửa nào đâu.” Trương Văn Đạt mặt mày vô tội.
“Mày muốn chết phải không! Trả lời tao! Cửa ở đâu!!” Tống Kiến Quốc chĩa thẳng cây thương trong tay vào cổ đối phương.
Thế nhưng, đối mặt với lời đe dọa chết người này, Trương Văn Đạt lại có vẻ chẳng hề nao núng. “Đúng vậy, tôi chính là muốn chết. Tôi muốn kéo cô cùng chôn theo.”
“Xin trân trọng giới thiệu, đây là Cung Thiếu Nhi, một sinh vật dưới lòng đất. Bây giờ nó đã sống lại, nó sắp sửa mang chúng ta trở lại nơi sâu hàng trăm mét dưới lòng đất, và rồi chúng ta sẽ cùng nhau chết ở đó.”
Nghe lời này, rồi nhìn những đống máu thịt xung quanh đang bắt đầu co bóp, Tống Kiến Quốc hoàn toàn hoảng loạn. Cô bé không ngờ đối phương trong tình trạng bị mình khống chế mà vẫn có thể giăng bẫy mình!
Cô bé chỉ vào Trương Văn Đạt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ! Tao ra lệnh cho mày, lập tức tìm ra cửa cho tao!”
Tuy đây là mệnh lệnh bắt buộc của Tống Kiến Quốc, nhưng cơ thể Trương Văn Đạt lại không hề động đậy. Cậu cười khẩy.
“Xin lỗi nhé, nếu cô chỉ khống chế được cơ thể tôi, thì không có cách nào bắt tôi tìm thấy cửa được. Chuyện không làm được, cô có ra lệnh nữa cũng vô dụng thôi.”
Tống Kiến Quốc cố gắng cạy miệng Trương Văn Đạt để tìm cách quay về. Song lúc này, dù cô bé dùng cách gì, thậm chí là tra tấn cậu, Trương Văn Đạt cũng chẳng hề nao núng mà trực tiếp nằm lăn ra đất ăn vạ.
Thấy Tống Kiến Quốc sốt ruột, Trương Văn Đạt trái lại không vội nữa, trong lòng còn dâng lên một cảm giác khoái trá khi lừa được người khác.
Cùng với lượng oxy trong Cung Thiếu Nhi giảm đi, nhiệt độ dần tăng cao, vẻ mặt của Tống Kiến Quốc lúc này biến dạng vô cùng khó coi, tâm trí cũng bắt đầu trở nên vô cùng lo lắng.
“Đừng quên! Như vậy thì! Mày cũng sẽ chết ở đây!” Tống Kiến Quốc nhe nanh hổ, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đúng vậy, tôi sẽ chết ở đây. Mạng cùi của tôi đổi lấy một mạng của cô, tôi lời to rồi.” Trương Văn Đạt rất thản nhiên ngồi dậy, mặt đối mặt với Tống Kiến Quốc.
“Vậy tao giết mày ngay bây giờ!” Tống Kiến Quốc nắm chặt cây thương, dí sát vào cổ Trương Văn Đạt.
“Hừ, cô nghĩ bây giờ lời đe dọa này còn có tác dụng sao? Tôi vốn đã định đi cùng cô rồi.” Trương Văn Đạt nhìn đối phương với nụ cười nhạo báng của mèo vờn chuột.
Tống Kiến Quốc một tay dùng sức định đâm vào, nhưng chỉ đâm rách một chút da đã tự mình dừng lại.
Đột nhiên, Trương Văn Đạt dùng một tay nắm lấy cây thương, dí thẳng vào cổ mình. Cảnh này dọa Tống Kiến Quốc sợ hãi, vội rút cây thương lại.
Cảnh này Trương Văn Đạt đã sớm dự liệu được. Trẻ hư thì cũng chỉ là trẻ hư, chúng không thể xuống tay tàn nhẫn được, không thể liều mạng được. Nếu cô bé không thể liều mạng, vậy hôm nay cô bé chắc chắn bị cậu nắm trong lòng bàn tay.
Thấy đối phương chơi thật, Tống Kiến Quốc buông lỏng tay, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp.
Cô bé thở hồng hộc nói: “Rốt cuộc mày muốn làm gì! Tao không tin mày thật sự muốn tìm cái chết!”
“Đơn giản thôi, tháo cái này ra cho tao, nếu không tất cả cùng chết.” Trương Văn Đạt chỉ tay vào chiếc vòng cổ trên cổ mình.
“Được! Nói lời giữ lời! Lên trên rồi tao sẽ tháo cho mày!”
Trương Văn Đạt khinh bỉ nhìn cô bé. “Cô tưởng tôi ngu à? Tháo ra cho tôi ngay bây giờ, nếu không tất cả cùng đi đời.”
“Không được! Lỡ mày tháo ra rồi không tìm cửa thì sao!”
“Không tìm được cửa thì tôi cũng phải chết ở đây. Tôi chỉ muốn thoát khỏi sự khống chế của cô. Đợi lên trên rồi, phiếu chức năng đưa cho cô. Chuyện giữa chúng ta, chấm dứt hoàn toàn.” Trương Văn Đạt nói một cách đanh thép.
“Không được!” Tống Kiến Quốc lập tức từ chối. Song, bầu không khí ngày càng ngột ngạt xung quanh đang dần dần đè bẹp thần kinh của cô bé.
Trương Văn Đạt đã trải qua một lần, cậu hiểu cái cảm giác sợ hãi khi dần bị cái chết bao trùm, đối phương không thể chịu nổi đâu.
Khi Tống Kiến Quốc đã bắt đầu cảm thấy đầu óc quay cuồng, cô bé cuối cùng cũng phải khuất phục, bởi cô hiểu đối phương thực sự không nói đùa. Nếu mình không mở ra, nó thật sự sẽ kéo mình chết chung!
“Đưa phiếu đây trước!”
Sau khi nhận lấy phiếu của Trương Văn Đạt, lòng Tống Kiến Quốc cũng dịu đi phần nào. Ít nhất mình cũng có thu hoạch. Không có thằng nhóc này làm cu li, mình cũng có thể tự nghĩ cách kiếm đủ 10 tệ.
Cô bé lấy từ trong tóc ra một chiếc chìa khóa đồng, cắm vào mép vòng cổ của Trương Văn Đạt.
Dẫu vô cùng không cam lòng, song cùng với tiếng “cạch”, chiếc vòng cổ vẫn được mở ra.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, một cảnh tượng Tống Kiến Quốc không ngờ tới đã xảy ra.
Chỉ thấy Trương Văn Đạt đã chuẩn bị từ trước, tức thì phát lực, chộp lấy chiếc vòng cổ vừa tháo ra. Cùng với tiếng “cạch”, chiếc vòng cổ khóa chặt lấy cổ của Tống Kiến Quốc.
Ngay giây tiếp theo sau khi đeo vòng cổ, Trương Văn Đạt lập tức ra lệnh: “Đưa chìa khóa đây!”
Trong ánh mắt tuyệt vọng của Tống Kiến Quốc, cơ thể cô không kiểm soát được mà đưa chìa khóa cho Trương Văn Đạt.
Cùng một sai lầm, Trương Văn Đạt không lặp lại. Cậu giật lấy chìa khóa, ném thẳng vào trong nếp gấp xương thịt của Cung Thiếu Nhi bên cạnh.
Nhìn Tống Kiến Quốc đang đeo vòng cổ trước mặt, trên mặt Trương Văn Đạt lộ ra nụ cười y hệt như của đối phương 2 tiếng trước.
“Sao nào, có phải có cảm giác đột nhiên từ thiên đường rơi xuống địa ngục không? Tốt lắm, đây chính là điều tao muốn.”
Tiếp đó, Trương Văn Đạt đưa tay tùy tiện sờ lên chiếc tai mèo của đối phương.
“Nghe nói mày tên là Mèo Đểu [note76698] nhỉ? Rất vui được gặp mày. Tự giới thiệu lại, tao tên là Tí.” [note76699]
“Ôi chao~ đầu mày sao mà nhọn hoắt thế? Chả nhẽ đầu nhọn thì đều không được thông minh cho lắm sao?”


0 Bình luận