Cựu Vực Quái Đản
Hồ Vĩ Bút
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01:

Chương 030: Bố Mẹ

0 Bình luận - Độ dài: 1,510 từ - Cập nhật:

“Bố mẹ mày đâu?” Khi nghe Tống Kiến Quốc hỏi vậy, Trương Văn Đạt đang sắp xếp sách vở, cả người không khỏi khựng lại.

“Không biết. Chắc là đang đi làm ca đêm.” Trương Văn Đạt hờ hững đáp.

“Làm ca đêm? Vậy bát mì này là ai làm cho mày?” Lần này Trương Văn Đạt không trả lời câu hỏi của Tống Kiến Quốc, cứ như thể không nghe thấy.

“Bố mẹ mày làm nghề gì mà phải đi làm ca đêm?”

“Nghe nói mày đang gặp rắc rối với mấy cái quy tắc gì đó phải không? Vậy tại sao mày không tìm bố mẹ giúp đỡ, mà lại tự mình tìm cách?”

Ngay lúc Tống Kiến Quốc còn đang hỏi đông hỏi tây, giây tiếp theo, chiếc cặp trong tay Trương Văn Đạt đã ném thẳng tới.

Tống Kiến Quốc lập tức rụt đầu lại, chiếc cặp sách sượt qua tai mèo của cô bé bay đi.

Trương Văn Đạt lao thẳng tới, một tay ấn mạnh đầu đối phương xuống bàn, gần như gầm lên: “Mày còn chọc tao nữa, tin tao bắt mày đi ăn cứt không!”

Tống Kiến Quốc nhất thời có chút bị dọa sợ. Vẻ mặt đầy hung tợn này, ngay cả lúc nó giao đấu với mình, cũng chưa từng như vậy.

Cứ như mình đã chạm phải vảy ngược của nó vậy.

Khi Trương Văn Đạt buông tay ra đi nhặt cặp sách, Tống Kiến Quốc nhìn bóng lưng của đối phương với vẻ mặt có chút kỳ lạ.

Giữa nó và bố mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại xù lông lên như vậy?

Trương Văn Đạt không nói, trong lòng cô bé trái lại càng tò mò hơn.

“Ăn no rồi thì đi tắm rửa rồi ngủ đi. Mày ngủ dưới gầm giường.”

Tống Kiến Quốc dù rất muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn lầm bầm chửi rủa trong lòng mà làm theo.

Song, khi đến dưới gầm giường, cô bé lại rất lấy làm ngạc nhiên.

Cô bé vốn tưởng dưới gầm giường chỉ là sàn xi măng lạnh lẽo, nhưng dưới đó vậy mà lại có một chiếc giường nhỏ làm từ vải rách và bìa các-tông. Hơn nữa, bên cạnh còn đặt một vài món đồ chơi và dụng cụ nhỏ, trông có vẻ khá ấm cúng.

Nằm tựa vào chiếc giường nhỏ, cô bé cầm lấy con ếch bằng thiếc, dùng móng tay sắc nhọn cào cào lên đó. Tống Kiến Quốc vậy mà lại cảm thấy nơi ở này bất ngờ cũng không tệ.

Cả hai đều đã mệt, cũng chẳng có gì để nói với nhau. Rất nhanh, đèn trong phòng đã tắt.

Khi Trương Văn Đạt tắt tivi, nằm trên giường, từ dưới gầm giường vọng lên giọng nói mang chút áy náy của Tống Kiến Quốc.

“Thật ra tao không có ý chọc mày. Tao chưa từng gặp bố mẹ mình, tao chỉ hơi tò mò về mấy chuyện này thôi.”

Trương Văn Đạt hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại. “Đó là chuyện tốt. Mày chưa từng gặp thì có thể tha hồ tưởng tượng, gán hết những phẩm chất tốt đẹp của bố mẹ trong phim ảnh, tiểu thuyết lên người bố mẹ mình. Song, thực tế không phải vậy. Chẳng có ai là hoàn hảo cả.”

Nói đến đây, cậu thoáng ngừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Ai cũng có thể sinh con, nhưng không phải ai cũng thích hợp làm cha mẹ. Vận khí không tốt gặp phải hai con súc sinh thì cả đời mày coi như xong.”

Nghe vậy, Tống Kiến Quốc dưới gầm giường lập tức lộ vẻ bất mãn. “Mày đúng là đồ tồi, lại nói về bố mẹ mình như vậy.”

Vẻ mặt Trương Văn Đạt trở nên dữ tợn, tựa như bị kích động, lập tức lớn giọng hơn.

“Phải, mày nói không sai, là tao bất hiếu, là tao vong ơn bội nghĩa, là tao chẳng phải người! Tao chính là một thứ rác rưởi! Hài lòng chưa? Mày không nhận ra tại sao tao lại chịu đau giỏi như vậy hả?”

Nhất thời, trong phòng yên tĩnh tột cùng, chỉ còn tiếng thở của Trương Văn Đạt và Tống Kiến Quốc.

Vài phút sau, Trương Văn Đạt lại lên tiếng. Lần này giọng điệu của cậu đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Mày nghĩ thế nào cũng được. Tao không quan tâm đến bọn họ. Tao không quan tâm, mày biết không? Dù tao chưa từng gặp mặt họ một lần, nhưng thì sao chứ? Tao mặc kệ.”

Vài phút sau, giọng của Trương Văn Đạt lại vang lên. “Căn phòng chỉ có từng này thôi, bọn họ thậm chí còn chưa từng xuất hiện một lần. Mày tưởng tao không nhận ra sao? Tao biết từ lâu rồi, nhưng thế thì đã sao? Tao mặc kệ! Họ sống hay chết, thậm chí biến thành con quái vật như Cung Thiếu Nhi kia, thì có liên quan gì đến tao? Tao mặc kệ! Tao chẳng thèm quan tâm!”

“Tao sẽ không đi tìm họ, tao cũng sẽ không quan tâm đến họ. Dù cho thế giới này có kỳ quái, có nguy hiểm đến đâu, dù tao có bị quy tắc hành hạ đến chết cũng sẽ không đi tìm họ giúp đỡ!!”

Nói một mạch xong xuôi, Trương Văn Đạt ngồi trên giường thở hồng hộc. Tuy nhiên, đợi một lúc lại không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ Tống Kiến Quốc.

Nghe tiếng ngáy khe khẽ từ dưới gầm giường, hóa ra Tống Kiến Quốc đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

“Hầy...” Căn phòng lại lần nữa chìm vào tĩnh lặng, không còn một tiếng động nào.

Sáng sớm hôm sau, Trương Văn Đạt đã tỉnh dậy. Cậu đá đá vào chân giường, làm cho Tống Kiến Quốc cũng giật mình tỉnh giấc. “Dậy đi.”

“Phiền chết đi được! Mới ngủ được bao lâu!” Tống Kiến Quốc càu nhàu, mặt mày hằm hằm bò ra từ dưới gầm giường.

“Đi, tao mời mày ăn sáng.” Trương Văn Đạt phe phẩy mấy tờ tiền lẻ trong tay.

“Cái gì mà mày mời tao, đây rõ ràng là tiền của tao...” Tống Kiến Quốc lề mề đi theo ra ngoài.

Đến quán ăn sáng náo nhiệt, Trương Văn Đạt gọi hai phần tiểu long bao và hai cốc sữa đậu nành, rồi cùng Tống Kiến Quốc ăn.

“Hôm nay tao phải đi học, thời gian này mày cứ ở ngoài bắt chuột với chim sẻ đi. Đợi tao 5 giờ chiều tan học, mày cầm tiền đổi được đến gặp tao.” Trương Văn Đạt vừa ăn vừa giao nhiệm vụ cho Tống Kiến Quốc.

Nhìn đối phương dùng tay bốc bánh bao, Trương Văn Đạt không khỏi nhíu mày. “Mày là người Ấn Độ à? Dùng tay mà ăn? Dùng đũa và bỏ chân xuống cho tao!”

Tống Kiến Quốc hung hăng lườm Trương Văn Đạt một cái, mặt đầy vẻ không tình nguyện rút một đôi đũa từ trong ống tre ra, xiên một cái bánh bao đưa vào miệng.

Trương Văn Đạt hiểu rằng mình không thể lúc nào cũng cứng rắn với Tống Kiến Quốc. Dù sao một công cụ tốt như vậy, đôi khi cũng phải dùng chính sách mềm dẻo. Nếu con nhỏ này ở bên cạnh mình mà ngày nào cũng tính kế giết mình thì cũng là một phiền phức.

“Mày đừng có nhìn tao như thế. Anh đây là người từng trải, sau này chắc chắn sẽ phát tài. Đợi tao thành người giàu nhất cả nước, mày với tư cách là người làm công số một dưới trướng tao, lợi lộc sẽ có nhiều vô kể.”

Ngay lúc Trương Văn Đạt đang thao thao bất tuyệt vẽ bánh cho đối phương thì thấy các học sinh khác đã đeo cặp đi ngang qua cửa quán ăn sáng.

Cậu đẩy hai cái tiểu long bao còn lại về phía Tống Kiến Quốc, cầm lấy cặp sách rồi vội vã ra ngoài. “Nhớ kỹ, đúng 5 giờ có mặt ở cổng trường gặp tao!”

Đây là lần đầu tiên cậu đến trường, trong lòng có chút bất an. Có người đi cùng cũng sẽ an toàn hơn.

Chủ yếu là vì chuyện trước đây khiến cậu hơi chim sợ cành cong. Ngay đến Cung Thiếu Nhi còn có thể là một con quái vật ẩn dưới lòng đất, lỡ như ngôi trường này cũng là một ngôi trường không đàng hoàng thì phải làm sao?

Vì vậy, cậu đã cố ý hôm nay dậy sớm đến trường để canh me tụi thằng Mập, hỏi cho ra nhẽ ngôi trường này rốt cuộc có phải là trường học thực thụ không.

Và ngoài việc học ở trường, họ còn phải làm gì khác nữa, có phải làm mấy chuyện kỳ quái như ở Cung Thiếu Nhi không.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận