Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)
98-Cô vẫn chưa thấy hết chiều sâu của ngôn từ
1 Bình luận - Độ dài: 1,792 từ - Cập nhật:
Hắc Nguyệt
Tổ chức này, ẩn mình sau vỏ bọc của đế quốc, mãi đến giữa và cuối truyện mới dần lộ ra bản chất thật sự.
Sở dĩ Hắc Nguyệt – một tổ chức không hề nhỏ – có thể che giấu được thân phận suốt thời gian dài như vậy, là bởi một điều: bất cứ ai thuộc về Hắc Nguyệt đều bị khắc một ấn chú lên tim. Nếu mở miệng tiết lộ bất cứ điều gì ra bên ngoài, họ sẽ lập tức mất mạng.
Từ đám tội phạm vặt vãnh đang ẩn nấp ở đây, cho tới mười con rối luôn túc trực bảo vệ "nữ hoàng", tất cả đều không thể nói.
Một khi sự tồn tại của Hắc Nguyệt bị phơi bày ra ngoài, hậu quả sẽ vô cùng phiền toái. Đế cung của đế quốc hùng mạnh sẽ không đời nào khoanh tay đứng nhìn.
Đôi mắt đen tuyền của Diana lúc này đã lặng như nước. Ánh nhìn cô ta hướng về phía tôi chẳng còn chút hứng thú nào nữa, mà chỉ còn lại sát khí dày đặc.
“…Thú vị đấy. Ngươi đã làm gì? Đó vốn là một loại ma pháp gần như không thể hóa giải cơ mà.”
“Bây giờ chuyện đó còn quan trọng sao?”
“Tính cách của ngươi cũng thay đổi hoàn toàn rồi. Ngươi thật sự là Thỏ Đêm à?”
Câu hỏi ấy như một mũi dao nhọn. Tôi không trả lời, chỉ im lặng. Diana nhìn tôi hồi lâu, rồi nhún vai, thong thả ngồi lại lên ngai.
“Thôi kệ. Dù gì thì chuyện đó cũng không phải trọng điểm. Vậy, ngươi định bảo ta làm ngơ ngươi à?”
Tôi gật đầu. Trong lòng nghĩ, với góc nhìn của cô ta, một con rối như tôi không đáng để bận tâm, nhất là khi còn có lợi ích của đế quốc phía sau.
Nhưng tôi vẫn không thể an tâm.
Trong nguyên tác, Diana từng được gọi là “con điên”. Không phải theo kiểu bóng gió, mà là kiểu điên thật sự. Cô ta là kẻ đã tụ họp một đám tội phạm hung ác vào dưới trướng mình. Không thể xem thường.
Diana lặng lẽ gõ ngón tay lên ngai, rồi môi cô ta nở một nụ cười hiểm độc và bật ra một câu lệnh ngắn gọn.
“Thứ Chín.”
Ngay lập tức, tôi cảm nhận được một luồng áp lực khổng lồ từ phía sau. Theo bản năng, tôi xoay người nhảy lùi lại. Một gã khổng lồ lao đến và nện nắm đấm xuống đúng chỗ tôi vừa đứng.
Ầm—!
Mặt đất nứt toác với tiếng nổ long trời. Hắn không dừng lại mà lập tức lao đến lần nữa.
Tôi giữ bình tĩnh, chờ hắn tới gần. Khi hắn vung cả hai tay, tôi bật nhảy lên cao, khẽ dậm chân lên vai hắn để lấy đà lùi về sau.
“Ngươi giống con chuột thật đấy.”
Diện mạo tên khổng lồ này trông chẳng dễ nhìn chút nào. Cơ thể hắn bị vặn vẹo một cách kỳ quái, từ da thịt mọc ra những thứ chẳng giống con người.
…Mình từng nghĩ đội trưởng hiệp sĩ đã là to lắm rồi.
So với tên này, đội trưởng chỉ như trò đùa. Kích cỡ của hắn thực sự khiến người ta khó tin hắn còn là con người.
“Hắn sẽ thay thế cô. Có thể gọi là kẻ kế nhiệm của ngươi đấy. Sao không chào hỏi đi?”
Cô chủ ung dung mỉm cười nhìn tôi. Tôi đáp lại bằng ánh mắt lạnh như băng, tràn đầy phẫn nộ.
“Giết tôi không có nghĩa là xong. Nếu tôi không quay về, toàn bộ thông tin về các người sẽ lập tức bị rò rỉ.”
“Hửm.”
Dù tôi đã lên tiếng đe dọa, Diana vẫn tỏ ra thản nhiên. Tôi biết việc khiến cô ta dao động là khó, nhưng không ngờ cô ta lại không mảy may phản ứng.
“Diana, cô không sợ đế quốc sao?”
“Đế quốc? Ta có gì phải sợ cái tên hoàng đế tham lam đó chứ? Nếu muốn dọa, ít ra nên nhắc tới Valaxar.”
“Dù cô có mạnh tới đâu, nếu đế quốc can thiệp thì—”
“Cẩn thận sau lưng kìa.”
Lời cảnh báo vừa dứt, một luồng khí lạnh lướt dọc sống lưng tôi. Tôi lập tức bước lùi, vừa kịp tránh cú đấm sượt ngang mặt.
Hắn không dừng lại mà tiếp tục vung tay điên cuồng.
“Nghe nói cô chỉ có cái mã, chẳng có sức mạnh gì. Yếu nhất trong bọn ta.”
Mỗi lần nắm đấm của hắn vụt qua, luồng gió mạnh lại ập đến, bao trùm lấy cơ thể tôi. Dù trông có vẻ hoang dại, nhưng hắn lại đánh không ngơi tay chút nào.
Giữa lúc hắn đang tung đòn, hắn giơ chân đạp mạnh xuống đất. Mặt sàn rung chuyển khiến tôi mất thăng bằng, hắn liền đưa tay tóm lấy vai tôi.
“Ngươi, xinh lắm, là… của ta.”
“Hừ.”
Lời nói ghê tởm đó khiến tôi lạnh sống lưng. Tôi trừng mắt khinh bỉ nhìn hắn. Có vẻ không vừa lòng với thái độ của tôi, mặt hắn đỏ phừng phừng, liền giáng cú đấm xuống.
“Đừng coi thường tao!!”
Tôi hít sâu, xoay người né cú đấm, dùng hai chân kẹp lấy tay hắn và xoay mình, rút con dao nhỏ ở đùi ra. Trong lúc xoay, tôi đâm thẳng vào cánh tay hắn, máu bắn tung tóe theo vòng quay.
“Á—! Đau!!”
Dù to xác, hắn lại không chịu đau được. Gã rống lên, ôm tay rút lui.
Tôi lập tức lao lên, chém mạnh vào hai chân hắn. Hắn gào thét, ngã sập xuống đất.
“Á á á!”
Hắn lăn lộn giãy giụa thảm hại. Tôi mặc kệ, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô chủ. Cô ta có vẻ hứng thú, nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò hơn cả phẫn nộ.
“Ngươi không giống như trong trí nhớ của ta.”
Không hề có chút sợ hãi nào với đế quốc. Dường như cô ta thật sự đang tận hưởng tình thế hiện tại, chẳng hề bận tâm đến chuyện Hắc Nguyệt bị phanh phui.
“Thỏ Đêm đáng yêu. Cô nghĩ vài lời đồn vặt vãnh có thể động đến Hắc Nguyệt của chúng ta sao?”
“…”
“Dù hoàng đế có tin vào lời đồn, thì cũng phải tới tuần sau mới mở điều tra. Chừng đó là đủ thời gian để chúng ta rút đi rồi.”
“Nghe thì hay đấy, nhưng sao không chọn cách đơn giản hơn là thả tôi ra?”
“Không, không được. Ta còn muốn ‘huấn luyện’ lại ngươi cho đàng hoàng kia.”
Diana cười, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, nhưng lại khiến người ta rợn người. Dù bản năng mách bảo tôi chạy ngay, tôi vẫn siết chặt chuôi dao trong tay.
“Nếu được, ta muốn cho ngươi một lời khuyên đặc biệt: Năng lực đáng sợ nhất của Thứ Chín, là khả năng tái sinh.”
Vừa dứt lời, một bóng đen lớn phủ lấy tôi. Gã kia đã hồi phục từ lúc nào, giờ lại đứng sau lưng tôi, giơ nắm đấm lên.
“Ừ, tôi cũng đoán trước được cỡ này thôi, Diana.”
“…Cái gì?”
Tôi hít một hơi ngắn, khẽ mỉm cười. Khuôn mặt Diana thoáng sụp xuống khi thấy tôi kích hoạt pháp cụ trên ngón tay.
Cơ thể tôi lập tức được dịch chuyển đến nơi khác. Nắm đấm của hắn đập xuống đất trống.
Rắc! – Mặt đất nứt toác.
Tôi ném cao một tấm cuộn giấy, đưa tay ra hô to:
“Open, Sesame”
Nếu suy xét logic, để tôi rời đi nhằm tránh thu hút sự chú ý của đế quốc là lựa chọn khôn ngoan nhất. Nhưng Diana – kẻ điên – không phải người bình thường.
Bộp!
Một vật tròn rơi từ cuộn giấy xuống đất. Khi Diana nhìn thấy, nụ cười nhàn nhã trên môi cô ta bỗng chốc vỡ vụn.
Quá sớm để ngạc nhiên đấy, Diana.
Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!
Âm thanh vang lên liên tục khi hàng loạt vật tròn giống nhau rơi xuống. Mỗi lần thêm một quả, gương mặt Diana lại méo mó thêm vì tức giận.
Đây là thành phố nằm sâu trong lòng hang. Một nơi dưới lòng đất, không có lấy một tia sáng mặt trời. Trong tình huống như vậy… điều gì là thảm họa tồi tệ nhất?
“Thỏ Đêm…”
Giọng Diana rít lên như tiếng dã thú, rỏ đầy sát khí. Tôi nhìn đống vật thể tròn rơi xung quanh, mỉm cười mãn nguyện.
“Nhiều lắm đúng không? Vì cô mà tôi phải đốt luôn ba năm tiền lương đấy.”
Trong những yêu cầu tôi từng đưa ra với Đại Công Tước, có một điều: cho tôi mượn kho vũ khí của ông, toàn bộ chi phí ông chi trả.
Thứ tôi lấy là bom, loại dùng để tiêu diệt quái vật cỡ lớn. Sức công phá của chúng đúng là quái vật.
Và tổng cộng có… ba mươi quả.
Chỉ cần số bom này phát nổ, không chỉ nhà thờ bị xóa sổ mà toàn bộ khu lòng đất này cũng sập theo. Tất cả ở đây sẽ chết sạch trước khi nền đất kịp sụp.
Sau khi những quả bom cuối cùng rơi xuống, một cuộn giấy nhỏ hơn rơi vào tay tôi. Tôi cầm lấy, nhìn thẳng vào Diana.
“Nếu tôi xé cái này… tất cả sẽ nổ tung. Tốt nhất đừng làm chuyện gì ngu ngốc.”
“Con khốn…”
“Tôi nhắc lại lần nữa, Diana.”
Khuôn mặt Diana – kẻ vốn luôn tự tin – giờ đã lộ rõ sự hoảng loạn.
Dù có bị gọi là điên, trong truyện vẫn nói cô ta rất quý mạng sống của mình.
“Hoặc là cô thề sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi và Valaxar nữa.”
Tôi phải cho cô ta thấy rõ ràng.
Tôi không phải con rối.
Tôi không phải con tốt thí.
Tôi là kẻ không thể xem thường.
Là người mà cô không nên chọc vào.
Là kẻ khiến cô cảm thấy né còn hơn động.
“Hoặc… chết cùng tôi tại đây.”
Tôi cũng phải khắc sâu vào đầu cô ta một điều: tôi cũng là kẻ điên.
Nghĩ lại thì…
Cô ta vừa chửi tôi là con khốn, đúng không?
Diana à, trình độ chửi rủa của cô… đáng yêu thật đấy. Cô vẫn chưa thấy hết sự phong phú của tiếng người đâu.
Tôi mỉm cười, môi run nhẹ vì kích động, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô ta.
“Con ranh không mẹ.”


1 Bình luận