Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)
34-Hà...có thể làm thêm một lần nữa được không?
2 Bình luận - Độ dài: 1,976 từ - Cập nhật:
Cô chủ nhỏ hạ gục hai hiệp sĩ cùng lúc.
Hai cuối tuần trôi qua. Chính xác thì là hai tuần. Tính theo số lần đấu tay đôi, cũng chỉ diễn ra đúng hai trận, trước và sau. Tôi từng nghĩ, chừng đó thôi thì cũng chẳng thay đổi được gì nhiều…
Nhưng hóa ra, tôi đã lầm to.
“Wow… Tuyệt thật đấy.”
Tôi chớp mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt mà như không tin nổi vào mắt mình.
Ba hiệp sĩ đang thở dốc, vẻ mặt đầy đau đớn. Còn cô chủ thì vẫn đứng đó, vững vàng không nao núng. Trên môi cô chủ thoáng hiện một nụ cười mơ hồ.
Cô đã thắng. Đối đầu cùng lúc với ba hiệp sĩ trưởng thành. Và giành chiến thắng.
Tôi từng nghĩ về viễn cảnh này suốt hai tháng trời—ngày mà cô chủ có thể đánh bại ba hiệp sĩ cùng lúc. Tôi đã ước lượng thời gian cần thiết để đạt được điều đó là đúng hai tháng. Bản thân tên bạo chúa cũng đã ấn định thời hạn ấy, và tôi cũng nghĩ rằng cô chủ sẽ cần ít nhất ngần ấy thời gian.
Vì chỉ cần đối đầu với hai người thôi, độ khó đã tăng gấp đôi. Còn ba người thì mức độ khó khăn sẽ tăng theo cấp số nhân.
Vậy mà… chỉ trong ba tuần ngắn ngủi, cô chủ đã làm được.
Một trận đấu tay ba với các hiệp sĩ của Valaxar.
Và kết quả thì đã quá rõ ràng—chiến thắng hoàn toàn thuộc về cô chủ.
Có thể có nhiều lý do góp phần vào sự thay đổi này… nhưng điều lớn nhất là cô chủ đã bắt đầu biết né đòn.
Tôi nghĩ đó là một sự tiến bộ rất đáng kể. Trước giờ, cô chủ chưa từng biết đến khái niệm "né tránh", thế mà giờ đây, cô đã biết lợi dụng chuyển động cơ thể để tránh những cú đánh hiệu quả đến không ngờ.
Tuy nhiên… thay đổi đến mức này thì quả thật đã vượt xa sức tưởng tượng của tôi.
Ngay cả tên bạo chúa kia nếu biết được, chắc cũng sẽ phải giật mình nhảy dựng khỏi ghế mất.
“Alice.”
Đôi mắt xanh lam bình thản của cô chủ nhìn tôi. Tựa như đang nói rằng điều này chẳng có gì to tát cả.
Thật lòng mà nói, tôi bắt đầu cảm thấy kính phục cô chủ.
“Hãy khen ta đi.”
Cô chủ ngẩng lên nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy chờ mong. Đôi mắt lấp lánh ấy như muốn tan chảy cả trái tim tôi.
Thật ra… tài năng áp đảo, sức mạnh vượt trội, tất cả những thứ đó đối với tôi chỉ là chuyện phụ.
Điều quan trọng nhất vẫn là sự dễ thương của cô chủ.
Cô chủ của tôi lúc nào cũng quá mức đáng yêu.
Dù có là nữ chính của truyện, được miêu tả là thiếu nữ dễ thương nhất thế gian, cũng chưa chắc có thể sánh bằng cô chủ tôi đây.
Sau này, tôi từng mường tượng ra cảnh cô chủ bước vào học viện danh giá—một cách hết sức đơn giản thôi. Tôi đã nghĩ tới cảnh cô chủ và nữ chính cùng sánh bước trong khuôn viên học viện tràn đầy sắc màu đó.
Chỉ cần chụp một tấm ảnh thôi, cũng đủ để biến bức hình ấy thành tác phẩm nghệ thuật đáng được khắc lên tường của toàn đế quốc.
“Cô làm tốt lắm, cô chủ của tôi. Cô thật sự rất tuyệt.”
Tôi như thường lệ, lơ đãng đưa tay xoa đầu cô chủ.
Có vẻ như dạo này tôi vuốt đầu cô nhiều quá thì phải.
Có nên kiềm chế lại không nhỉ?
Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ xem có nên tiết chế hành động thân mật này không, thì cô chủ liếc mắt nhìn tôi.
“Ta thắng rồi… đúng không?”
“Đúng vậy.”
Nói mới nhớ, hình như hai chúng tôi từng cá cược thì phải.
Cũng nhờ có vụ cá cược đó mà cô chủ mới có động lực như thế chăng?
Cô chủ vốn là người mang trong mình lòng kiêu hãnh ngầm, tuy không thể hiện rõ ràng nhưng luôn âm thầm giữ lấy.
“Tất nhiên rồi. Lát nữa tôi sẽ pha sô-cô-la cho cô.”
“…Không phải cái đó, Alice.”
Giọng cô chủ hạ thấp đáng kể, có vẻ khá nghiêm túc.
Ơ? Không phải sô-cô-la sao?
À, nhắc mới nhớ, chuyện đó… đúng là có nhắc đến rồi.
“Một nụ hôn sao?”
Đôi mắt xanh của cô chủ khẽ ánh lên một tia sáng nhỏ.
Cô gật đầu nhẹ, hai gò má thoáng ửng hồng.
Trời ơi…
Tôi suýt lịm tim trước dáng vẻ quá đỗi đáng yêu đó của cô chủ.
Cô mong chờ một kiểu âu yếm như vậy với ai đó sao?
Nghĩ mà thấy… cũng có phần chạnh lòng, nhưng—nếu giờ cô đang vui, vậy là được rồi.
“Tất nhiên. Tôi sẽ làm.”
Chỉ là hôn trán thôi mà, có gì to tát đâu.
Tôi chưa từng làm chuyện đó bao giờ, nhưng chắc cũng không khó lắm.
Nếu điều đó có thể khiến cô chủ cảm thấy hài lòng, thì tôi làm bao nhiêu lần cũng được.
Tôi khẽ cúi người, hạ thấp xuống ngang tầm mắt cô chủ.
Tôi vén phần tóc mái ra và đưa mặt lại gần.
Ngay khoảnh khắc môi tôi chuẩn bị chạm vào trán cô—
Cô chủ đột ngột đẩy tôi ra.
“T-Ta… ta đang đổ mồ hôi, không tốt đâu…”
Mặt cô chủ đỏ ửng lên đến tận mang tai.
Nói xong, cô lập tức quay người chạy vào trong dinh thự, không ngoảnh lại lấy một lần.
“…?”
Bị bỏ lại một mình, tôi chỉ biết chớp mắt bối rối.
Ừm… thôi cũng được.
Dù gì thì lúc này, có thêm hay bớt một chuyện cũng chẳng khác biệt gì mấy.
‘Dù sao thì… cũng chỉ là một nụ hôn mà thôi—’
“Xin lỗi…”
Một giọng nói trầm khẽ cất lên sau lưng tôi.
Là ba hiệp sĩ đã bị cô chủ đánh bại.
Họ đang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy mong chờ.
“Gì cơ? Mấy anh… gọi tôi à?”
“Không biết… cô đã từng chia sẻ đồ uống chưa?”
“À, vâng. Tôi có làm nước ép cho cô chủ mỗi lần tập luyện. Những hôm đó, tôi cũng hay chia cho mấy anh hiệp sĩ nữa.”
“Gần đây có tin đồn trong đội hiệp sĩ về một thứ nước uống thiên đường… Nếu có thể, chúng tôi cũng muốn xin một ly.”
“Ồ…”
Nước uống thiên đường à.
Tôi bật cười trước lời khen bất ngờ ấy.
Được khen về thứ nước mình pha ra luôn khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.
“Được rồi, tôi sẽ mang cho mấy anh một ít.”
Nụ cười liền nở rộ trên khuôn mặt ba hiệp sĩ.
Thấy họ vui như vậy, tôi cũng cảm thấy tự hào.
Ừ thì… cho họ một ly nước ép cũng chẳng sao cả.
Nhưng mà… tôi đã không ngờ tới chuyện này.
…
“…Cô đã cho họ nước ép riêng à?”
Tối nay, sắc mặt cô chủ trông tái hẳn đi.
Giờ đã là lúc chuẩn bị đi ngủ.
Cô nằm trên giường, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh như băng.
Đáng lẽ tôi nên im lặng từ đầu thì hơn.
Chẳng qua tôi chỉ kể lại chuyện hôm nay thôi mà…
Nhưng rõ ràng việc tôi pha nước ép riêng cho các hiệp sĩ đã khiến cô chủ khó chịu.
Mà thật ra…
Ngay cả chuyện nhỏ thế này cũng khiến cô chủ ghen sao?
Tôi bật cười trước sự trẻ con đáng yêu ấy.
“Cô không cần lo đâu, tôi sẽ làm nước ép cho cô mỗi ngày. Không hề giảm khẩu phần của cô chút nào cả!”
“…Nước ép?”
“Ừm… đúng vậy. Có phải cô không vui vì không được uống nước không?”
Tôi cứ tưởng là cô chủ thấy bất mãn vì tưởng phần của mình bị bớt đi.
Tôi đoán là cô nghĩ thế.
Nhưng nét mặt của cô chủ vẫn lạnh băng và căng thẳng.
Hiếm khi nào cô nhìn tôi như vậy.
“Alice đúng là đồ ngốc.”
“Hả?!”
Cô chủ bất ngờ buông lời chê bai.
Tôi tròn mắt, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Tôi sai chỗ nào chứ…?
Tôi đã không hiểu nổi chỉ số trí tuệ trên tấm cuộn kia rồi.
Nếu đến cả cô chủ cũng nói tôi ngốc… thì chắc là tôi đã thực sự khiến cô buồn lòng.
Hay là tôi đang bỏ sót điều gì đó?
Không thể nào.
Tôi hiểu cô chủ hơn bất kỳ ai—từ thói quen ăn uống, sở thích, điều cô yêu, điều cô ghét…
Tôi dám chắc rằng mình còn biết rõ hơn cả cha mẹ ruột của cô, là công tước và phu nhân nữa kìa.
Thôi thì… cứ xem như đó là tính khí thất thường của trẻ con vậy.
Tôi khẽ thở dài, tự chốt lại suy nghĩ của mình.
Tôi đắp chăn lên đến vai cho cô chủ, rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Ngủ ngon nhé, cô chủ. Ngày mai chúng ta lại tiếp tục cố gắng.”
Cô chủ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Dường như ánh mắt ấy đang chờ mong điều gì đó.
Tôi mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng véo má cô.
“Au…”
Cô chủ nhíu mày, phồng má lên nhìn tôi đầy oán trách.
Không biết lý do cô làm mình làm mẩy là gì, nhưng mong là như vậy đã đủ để dỗ cô rồi.
Tôi không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh giường cô.
Cô nằm yên, ánh mắt mơ màng hướng về phía tôi.
Tôi đưa tay gạt nhẹ những lọn tóc lòa xòa trước trán cô.
Làn da trắng mịn ấy vừa lộ ra đã khiến tâm trạng tôi dịu lại.
Sợ tóc mình chạm vào người cô, tôi vén gọn về sau tai.
Tôi cúi người, áp mặt lại gần.
Chúng tôi ở khoảng cách đủ gần để hơi thở chạm nhau.
Đồng tử cô chủ bắt đầu dao động mạnh mẽ.
Tôi nhắm mắt lại, đặt môi mình lên trán cô.
Chụt.
Âm thanh nhỏ vang lên khi môi tôi chạm nhẹ vào làn da mịn màng ấy.
Chỉ năm giây ngắn ngủi, nhưng tôi lại cảm thấy thời gian như ngưng đọng.
Tôi giữ nguyên tư thế đó một lúc.
Rồi từ từ mở mắt, rời khỏi trán cô.
Cảm giác mềm mại vẫn còn lưu lại trên môi.
Cô chủ vẫn nằm yên bất động.
Tôi tò mò nhìn cô.
Hai má cô đang ửng hồng, đôi mắt xanh chăm chú nhìn tôi như muốn xuyên thấu tất cả.
Tôi nở nụ cười rạng rỡ.
“Ổn rồi chứ? Ngủ thôi, cô chủ.”
“Có… có thể làm thêm một lần nữa không?”
Giọng cô run run, tha thiết.
Trời ơi, sao mà cô dễ thương đến vậy chứ…
Nhưng sâu trong lòng tôi lại thoáng chua xót.
Nếu phu nhân còn sống… thì cô đâu đến mức phải khao khát một chút yêu thương thế này?
Nếu công tước chỉ cần quan tâm hơn một chút, hẳn giờ này cô đã có thể hạnh phúc hơn rất nhiều.
“Không… nghĩ như thế cũng chẳng ích gì.”
Chuyện đã qua rồi.
Giờ chỉ cần tôi chăm sóc cô thật tốt là được.
“Hehe… Cô đúng là biết cách làm người ta tan chảy đấy, cô chủ nhỏ.”
Ừ, người chiến thắng hôm nay… vẫn là cô chủ.
Tôi nhắm mắt lại lần nữa.
Đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
Chụt—
“Ngủ ngon nhé, cô chủ.”


2 Bình luận