• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)

83-Tôi đã nói gì rồi nhỉ

1 Bình luận - Độ dài: 1,647 từ - Cập nhật:

Tách—

Nước bọt lại nhỏ xuống, rơi thẳng lên ga giường.

“…Ugh.”

“Không sao đâu, Alice. Sách nói việc chảy nước bọt là chuyện bình thường mà.”

Cô chủ mỉm cười dịu dàng an ủi, nhưng chính nụ cười ấy lại khiến tôi thấy xấu hổ hơn gấp bội.

Đã ba mươi phút trôi qua kể từ khi cô chủ giữ lấy lưỡi tôi. Cả hai cứ giữ nguyên tư thế đó, không nhúc nhích chút nào. Và tôi cảm nhận rõ ràng giới hạn của mình đang đến gần.

‘Bao giờ chuyện này mới kết thúc đây?’

Không phải vì mệt mỏi thể chất. Chỉ là tinh thần tôi kiệt quệ. Cảm giác xấu hổ dâng lên khiến tôi chỉ muốn chạy trốn khỏi đây ngay lập tức.

Càng lúc, nước bọt chảy ra càng nhiều. Từng giọt nhỏ rơi xuống, làm mặt tôi nóng bừng, và chẳng mấy chốc, cả ga giường đã ướt đẫm.

Xấu hổ đến mức không chịu nổi. Một người lớn như tôi lại chảy dãi trước mặt một đứa trẻ kém mình tận sáu tuổi… cảm giác nhục nhã đến mức chỉ muốn độn thổ.

‘Mình không chịu nổi nữa rồi.’

Tôi không muốn tiếp tục chịu đựng cảm giác nhục nhã vì một việc vô nghĩa như vậy. Nhìn cô chủ đầy cương quyết, tôi cố gắng nói rõ ràng nhất có thể:

“…Cô chủ, dừng lại được rồi.”

Cô chủ nhìn tôi một lúc, rồi nở một nụ cười tươi rói trước khi buông lưỡi tôi ra. Tôi lập tức đưa tay che miệng, lau đi nước bọt còn đọng lại.

Cô chủ nhìn xuống tay mình. Những ngón tay bé xíu của em ướt đẫm nước bọt của tôi. Em ngơ ngác nhìn tay một hồi, rồi đột nhiên làm ra một chuyện không tưởng.

Chụt—

“Cô chủ?!”

Cô bé nhét ngón tay vào miệng. Tôi hoảng hốt vội vàng kéo tay em ra.

“Sao lại ăn thứ đó! Bẩn lắm!”

“Hehe, em chỉ tò mò muốn biết vị của Alice thôi mà.”

Tôi chết lặng trước câu nói sốc không tưởng ấy. Nếu là ai khác nói câu đó, chắc tôi đã đấm thẳng vào mặt họ rồi. Nhưng vì đó là cô chủ, nên tôi chỉ có thể đơ người ra.

Cô bé lại đưa ngón tay vào miệng một lần nữa, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt có phần… tinh nghịch.

“Vậy ra Alice có vị như vậy sao.”

“Cái…!”

Nụ cười ấy không giống một đứa trẻ mười hai tuổi chút nào.

Lời nói ấy cũng quá đỗi quyến rũ so với tuổi của em, khiến toàn thân tôi đỏ bừng. Em học mấy câu đó ở đâu ra vậy?

Tôi cố gắng dằn nén khuôn mặt nóng bừng, rồi đưa tay chọc nhẹ trán em.

“…Tôi sẽ không làm chuyện đó lần nữa đâu. Một lần là quá đủ rồi, đúng không?”

“Hehe… Dạ vâng. Còn hai mươi phút nữa, em có thể ấn bụng chị không?”

“…Làm gì tùy cô.”

Cô chủ cười vô tư, đè tôi xuống rồi vén váy tôi lên. Chẳng mấy chốc, em bắt đầu ấn lên bụng tôi.

“…Chị có thân với cô hiệp sĩ đó không?”

Em hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ, có vẻ đang nói đến Aileen.

“Có. Cô ấy rất dễ gần và tốt bụng.”

“Nhưng chị cũng nên cẩn thận. Biết đâu lại là người xấu như lần trước thì sao…”

Một ký ức tưởng chừng đã bị chôn vùi bỗng hiện về, khiến tôi rùng mình. Tôi không khó để đoán ra người em đang nhắc tới.

“Không sao đâu. Đại công tước đã điều tra kỹ lưỡng rồi mà, cô nhớ không?”

“…Nhưng mà…”

“Hơn nữa, lần này khác. Đại công tước đã công khai bày tỏ sự quý mến với cô trong giới thượng lưu rồi. Sẽ không ai dám làm hại cô đâu.”

Cô chủ gật đầu nhẹ. Tôi vuốt mái tóc mềm mại của em và nhẹ nhàng trấn an:

“Đừng lo. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ bảo vệ cô.”

“…Không phải chuyện đó em lo.”

Vừa ôm bụng, cô chủ nhìn tôi, giọng nhỏ hẳn đi. Đôi mắt xanh biếc của em hôm nay ánh lên một vẻ long lanh lạ thường.

“Em không muốn thấy chị bị tổn thương như lần đó, và cũng không muốn thấy chị khóc như lần đó nữa. Đó mới là điều em lo.”

Tôi chớp mắt ngạc nhiên trước lời nói bất ngờ ấy.

“Gì cơ?”

Trong mắt cô chủ, một cảm xúc bình lặng nhưng dữ dội đang xoáy sâu vào tôi — mãnh liệt đến mức tôi chẳng thể đoán ra nổi, nhưng tất cả đều hướng về phía tôi.

“Em không muốn Alice bị thương.”

“Tôi… tôi á?”

Có gì đó không ổn. Cô chủ trông vẫn như mọi khi, chẳng khác biệt gì cả. Nhưng không hiểu sao, có lẽ vì giấc mơ kỳ lạ sáng nay, cơ thể tôi bắt đầu nóng dần lên trước những cảm xúc vụng về của em.

Thình thịch—

Thình thịch—

“Em thật sự rất thích Alice.”

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy một luồng cảm giác lạ lùng ở bụng dưới. Khi tôi run rẩy cúi nhìn, liền thấy những ngón tay nhỏ của cô chủ đang ấn thật chặt vào bụng mình.

Kỳ quặc thật.

Đây rõ ràng là lần thứ một trăm, thậm chí cả ngàn lần chúng tôi làm hành động vô nghĩa này rồi. Một việc chẳng bao giờ mang lại cảm xúc gì cả.

“Hehe… Em yêu Alice nhiều lắm.”

Nhưng vì sao…

Vì sao lần này lại…!

Rắc—

“Haaaah?!?!♡”

Một tiếng rên cao vút vang lên – đến mức chính tôi cũng không tin nó phát ra từ miệng mình. Lưng tôi cong vút trong khoảnh khắc, một luồng điện như xuyên qua não, khiến tầm nhìn mờ nhòe.

Khi tôi lấy lại được thị lực, cô chủ đang ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi lập tức đưa cả hai tay bịt chặt miệng mình. Mắt tôi mở to, run rẩy như thể không thể tin vào chuyện vừa xảy ra.

“Tôi… vừa rồi là tôi sao…?”

Không thể nào.

Âm thanh đó không phải của tôi, đúng chứ?

Không… không thể nào là tôi được.

Chắc tôi nghe nhầm thôi.

Ừ, chắc là do tôi còn chưa tỉnh hẳn…

“…Alice?”

Sau một lúc lặng im nhìn tôi, cô chủ nghiêng đầu, hỏi đầy tò mò.

“Ôi, cô chủ, không có gì đâu, chỉ là…”

Tôi vội vã xua tay, cố gắng lấp liếm. Tôi muốn giải thích, nhưng không nghĩ ra được lý do nào hợp lý. Đôi mắt cô chủ sáng lên, em nở một nụ cười rạng rỡ nhất từ trước đến nay rồi lao vào ôm tôi.

“Em thích Alice lắm!”

Tôi ngẩn ngơ ôm lấy cô chủ.

Thông thường, tôi sẽ xoa đầu cô bé trong vòng tay mình, nhưng lần này, tôi chỉ đứng lặng người. Cô chủ chẳng mấy quan tâm, chỉ cọ đầu vào tôi rồi cười toe toét.

‘…Chắc là do giấc mơ.’

Đúng rồi. Tất cả là vì giấc mơ kỳ quặc sáng nay thôi.

Chẳng có lý do nào khác cả.

Chắc chắn không phải vì tôi đã thay đổi.

Chắc chắn không phải.

“Chúng ta kết thúc ở đây nhé, cô chủ.”

“Vâng! Ngày mai làm tiếp nha!”

Ánh mắt ngây thơ trong veo của em khiến tôi có chút bất an.

Nhưng không sao. Chuyện này sẽ không bao giờ lặp lại nữa. Tôi siết chặt nắm tay, thề rằng từ giờ sẽ không uống rượu nữa.

Một lời hứa chắc nịch với bản thân mình.

Nhưng liệu mọi thứ có luôn diễn ra theo kế hoạch?

Hai năm sau, quan hệ giữa tôi và cô chủ rạn nứt.

Và tôi… lại không thể tránh khỏi men rượu.

******

“Tớ thích cậu, Lucy! Làm người yêu tớ nhé!”

Giữa con hẻm rực nắng trong đế quốc, một chàng trai trông rất đàng hoàng cúi đầu đưa tay về phía cô gái.

Đứng đối diện là một cô gái có mái tóc hồng nhạt và vẻ đẹp mong manh như tiên nữ. Cô khẽ đưa tay gãi má, lúng túng.

“Cậu Alex à…”

“Nếu sau này tớ kế vị cha và trở thành bá tước… tớ có thể làm rất nhiều điều cho cậu! Xin hãy cho tớ một cơ hội!”

Trước lời tỏ tình chân thành đó, cô gái khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng đặt tay lên tay chàng trai.

“Cảm ơn cậu, Alex. Thật sự là nhiều hơn những gì tớ xứng đáng. Nhưng tớ muốn tốt nghiệp học viện rồi mới nghĩ đến chuyện yêu đương.”

“…Vậy à.”

“Xin lỗi… Tớ không thể đáp lại tình cảm của cậu… Nhưng tớ cũng không muốn đánh mất tình bạn này. Nếu không phiền, mình cứ giữ mối quan hệ như bây giờ, được không?”

Giọng nói nhẹ nhàng ấy khiến chàng trai đỏ bừng mặt, vội xua tay.

“Phiền gì chứ? Không hề! Nếu đó là điều tớ muốn thì tất nhiên rồi!”

“Hehe, cảm ơn cậu, Alex. Vậy hẹn gặp lại nhé.”

“Ừ! Về cẩn thận nha, Lucy!”

Chàng trai rảo bước rời đi, miệng không ngừng cười tươi.

Còn lại một mình, cô gái tóc hồng duỗi tay vươn vai dưới bầu trời xanh.

“Uầy…”

“……”

Cô ngước nhìn mặt trời sáng rỡ rồi nở nụ cười rạng rỡ.

“Năm sau mình sẽ vào học viện…”

Trong lòng cô dâng lên một cảm giác rạo rực.

Chắc chắn sẽ có nhiều cuộc gặp gỡ mới.

Chắc chắn sẽ có nhiều điều thú vị đang chờ đón.

“Mình mong sẽ gặp được những người thật thú vị!”

Lucy vừa cười vừa ngân nga giai điệu, rảo bước rời khỏi con hẻm nhỏ.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận