Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)
68-Di vật của Công Tước Phu nhân
1 Bình luận - Độ dài: 2,582 từ - Cập nhật:
Cô chủ dạo gần đây có vẻ kỳ lạ.
Trước kia, mỗi lần nhìn tôi, cô đều nở một nụ cười đáng yêu. Vậy mà bây giờ, đến cả một thoáng cười cũng khó thấy. Tôi nấu món mì cô thích nhất, cô cũng chỉ ăn qua loa, chẳng buồn tỏ vẻ gì. Ngay cả khi tôi chìa rau ra trước mặt, cô cũng chẳng buồn liếc lấy một cái.
Đôi mắt xanh biếc từng sáng như sao giờ đã trở nên mờ đục, lặng lẽ như mặt hồ đóng băng. Nhưng điều khiến tôi lo nhất… là việc cô cứ luôn lảng tránh tôi.
“Cô chủ… chúng ta đi dạo một chút có được không? Làm ơn, mở cửa đi mà…”
Dù tôi đã nhẹ nhàng nài nỉ, cánh cửa phòng cô vẫn kiên cố chẳng khác gì tường thành. Tôi tựa lưng vào cửa, trượt xuống sàn và thở dài mệt mỏi.
“Dậy thì thật là đáng sợ…”
Mấy ngày nay, cô chủ cứ cố tình giữ khoảng cách với tôi. Trừ mấy giờ học bắt buộc, trước đây lúc nào cô cũng quấn lấy tôi, vậy mà giờ chỉ còn xuất hiện trong mấy bữa ăn.
Tôi ban đầu cứ nghĩ là cô giận dỗi đáng yêu thôi, ai ngờ lại như một cơn bão giận dữ đang cuộn trào bên trong. Có lẽ tôi nên biết ơn vì ít ra cô vẫn còn ăn cơm tôi nấu. Nghe đâu đến cả Đại Công Tước mà cô cũng chẳng thèm liếc, trừ khi thật sự cần thiết. Tôi còn thua cả cái bàn.
Tôi từng liều mình xông vào phòng cô. Khi ấy, cô trừng mắt đuổi tôi ra, sắc mặt nghiêm nghị đến mức làm tôi giật mình. Không biết ngày đó tôi đã khiến cô tổn thương đến mức nào…
“…Giờ thì tôi hiểu tại sao Đại Công Tước lại đến tìm tôi để xin lời khuyên.”
Phải đối đầu với một kẻ địch cỡ “tuổi dậy thì” đúng là khiến tôi hoàn toàn bất lực. Tôi ước gì có ai đó để tôi hỏi han, tâm sự, nhưng nghĩ mãi chẳng ra được người thích hợp.
Đang ngồi ngẩn ngơ nhìn trần nhà, bỗng tôi cảm thấy có ai đó đang tiến đến gần.
“Alice, cô làm gì ở đây vậy?”
“…Sao ông lại ở đây, Đại Công Tước?”
Tôi cau mày theo phản xạ. Với vóc dáng cao lớn, khuôn mặt điển trai và đôi mắt xanh như hệt cô chủ, ông ta nhìn tôi như thể đang soi xét.
“Chẳng lẽ một người cha đến thăm con gái lại có vấn đề gì sao?”
“Chỉ là… ông chẳng mấy khi xuất hiện.”
Đôi mắt ông ánh lên vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ chớp nhoáng. Ngay sau đó, ông bình thản đưa tay về phía tôi. Tôi không bắt, chỉ đứng dậy như chẳng có chuyện gì.
“Cái gì trong tay ông vậy?”
“À, cái này à?”
Là một chiếc hộp gỗ to bằng quyển sách. Vì nắp hộp đóng kín nên tôi không biết bên trong có gì.
“Là quà tặng cho Adrielle.”
“Thật sao?”
“Ừ. Thứ này chắc chắn sẽ khiến Adrielle vui.”
Ông ta gật đầu với vẻ đắc thắng. Không hiểu sao cái thái độ chắc như đinh đóng cột ấy khiến tôi phát bực. Ngay cả tôi – người bị cô chủ lạnh nhạt suốt dạo gần đây – còn chẳng nghĩ thứ nhỏ xíu trong cái hộp đó có thể khiến cô vui được.
Tôi chẳng biết trong đó là gì, nhưng cô chủ nhà ta đâu dễ dỗ dành thế?
“Vậy ông cứ thử đi.”
Tôi nhếch môi cười nhạt, bước sang bên. Không rõ ông có nhận ra sự mỉa mai trong lời tôi không, chỉ thấy ông ta lại gật đầu, bước đến trước cửa và gõ nhè nhẹ.
“Adrielle, ta vào nhé.”
Nói rồi ông mở cửa, bước vào trong. Tôi ngồi lại trước cửa phòng đã đóng kín, bật cười chua chát.
Chắc chưa tới mười phút nữa thôi, ông ta sẽ bước ra với vẻ mặt ủ ê. Cảnh đó chắc sẽ buồn cười lắm. Dù chuẩn bị thứ gì đi nữa, làm cô chủ nhỏ – con mèo hoang đầy kiêu hãnh và nhạy cảm kia – hài lòng đâu có dễ.
“…Cơ mà tôi cũng chẳng có tư cách để nói gì.”
Tôi quay lưng đi, cắn nhẹ môi. Không thể cứ ngồi chờ trước cửa thế này mãi, có lẽ nên bắt tay vào chuẩn bị bữa tối thôi.
Cô ấy từng nói yêu tôi… Vậy chắc sẽ ổn thôi. Tôi tự nhủ, tin rằng rồi sẽ đến một ngày, cô ấy sẽ lại mở lòng với tôi như trước.
******************
Bầu không khí trong phòng cô chủ trầm mặc đến nghẹt thở. Arvien nhíu mày giữa căn phòng tối như mực. Từ khi Alice xuất hiện, nơi này vốn đã trở nên tươi sáng, vậy cớ sao giờ lại quay về dáng vẻ ảm đạm như xưa?
“Adrielle, con đang ngủ sao?”
Ông bước đến bên giường, nâng chiếc hộp nhỏ lên như thể đó là vật báu. Từ trong lớp chăn dày cộm, một hình dáng bé nhỏ nhô lên như nụ mầm khô héo.
“Con ngủ kiểu gì kỳ lạ vậy, Adrielle?”
Chăn khẽ động, để lộ khuôn mặt tái nhợt của Adrielle. Đôi mắt xanh của cô giờ đây trống rỗng, lạnh như vực sâu không đáy. Arvien khẽ giật mình vì ánh nhìn ấy.
“Mời ngài rời khỏi đây, Đại Công Tước Arvien.”
Giọng cô vẫn đều đều, không hề mang chút cảm xúc. Gương mặt không chút sinh khí khiến trái tim Arvien nhói đau, nhưng ông vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
“Ta đến để đưa con một thứ.”
“Tôi đã bảo ngài đi đi.”
Nụ cười trên môi Đại Công Tước từ từ biến mất, thay vào đó là ánh mắt đầy căm hận. Cùng lúc, một luồng khí áp đè nặng bao trùm không gian.
“…Ta không ngờ con đã lớn đến mức này.”
Khí thế áp đảo như thế, mà lại phát ra từ chính đứa con gái ông yêu thương. Arvien thấy vừa tự hào vừa đau lòng.
“Đúng như Alice nói… tất cả là do ta mà ra.”
Phớt lờ áp lực, ông đưa chiếc hộp gỗ đến trước mặt Adrielle. Cô nhìn chiếc hộp không chút biểu cảm.
“Mở ra đi.”
“Tôi không cần.”
Cô từ chối ngay cả khi chưa biết bên trong là gì. Đại Công Tước gượng cười, nhưng vì vốn chưa từng cười với con gái mình, nên trông cực kỳ lúng túng.
“Adrielle.”
“Tôi không muốn nhận gì từ Đại Công Tước Arvien cả.”
“Con sẽ thích thứ này.”
“…Ha.”
“Nó có liên quan đến Alice.”
Ngay khi nghe đến cái tên ấy, khí áp quanh Adrielle lập tức đông cứng. Cô tròn mắt, ngẩn người nhìn chiếc hộp rồi chậm rãi mở ra.
Bên trong là một mảnh giấy nhỏ. Ở cuối tờ giấy là dòng chữ viết tay – cũng là từ ngữ cô yêu thích nhất trên đời:
[Người ký tên dưới đây đồng ý với các điều khoản của hợp đồng: Alice]
“Đây là bản hợp đồng khi Alice được nhận vào làm. Ai giữ giấy này… thì người đó chẳng khác gì người thuê Alice.”
Adrielle nhìn chằm chằm tờ giấy, lòng ngập tràn cảm xúc. Chữ của Alice, kể cả nét bút cũng đáng yêu đến lạ. Cô khẽ chạm tay lên dòng chữ ký, dịu dàng như đang vuốt ve một báu vật.
“Ta tặng con. Dù mọi thứ thuộc về Đại Công Tước đều là của con, nhưng Alice… là của con riêng.”
“Điều đó cũng có nghĩa… lời con nói quan trọng hơn mệnh lệnh của ta.”
Adrielle cẩn thận cất lại tờ giấy, ôm lấy chiếc hộp như thể đang ôm cả thế giới. Đôi mắt vẫn u ám của cô, lần đầu ánh lên tia dịu dàng khi nhìn Arvien.
“Cảm ơn… Đại Công Tước.”
Khóe môi ông khẽ giật. Ông muốn phá lên cười ngay lúc ấy, nhưng vì thể diện, đành cố giữ vẻ nghiêm nghị.
“Khụ, mà suy cho cùng, ta nghĩ mình cũng có thể chấp nhận chuyện con cưới Alice.”
“Thật sao?”
“Ừ. Dù thiên hạ có bàn ra tán vào, ta sẽ lo liệu tất.”
Đôi mắt trống rỗng của Adrielle vụt sáng, nhưng rồi nhanh chóng vụt tắt.
“…Vô nghĩa thôi. Alice không yêu tôi. Thì làm sao mà cưới?”
“…Gì cơ?”
Đại Công Tước khẽ sững người. Alice… không yêu con gái ông? Sao có thể? Một đứa trẻ mang nét đẹp như Selena, ánh mắt đầy chính trực và phẩm giá như vậy… làm gì có ai không yêu được?
Nhưng ông buộc phải chấp nhận sự thật – từ chính ánh nhìn trống rỗng của Adrielle. Gối cô ướt nhòe. Con bé đã khóc?
Dù không muốn thừa nhận, Arvien cũng không thể trách Alice. Tình cảm là thứ không thể ép buộc.
Tuy vậy, ông không thể khoanh tay nhìn con gái mình tuyệt vọng như thế. Ông hạ quyết tâm.
“Adrielle, ta còn một thứ nữa muốn trao cho con.”
“Đi theo ta. Thứ này… sẽ là thứ con cần nhất.”
Phòng phụ trong dinh thự của Đại Công Tước ẩn giấu một căn phòng bí mật — nơi chỉ mình ông biết. Cánh cửa ẩn sau kệ sách dẫn vào một hành lang, và sau đó là một không gian rộng lớn không ngờ.
“Đây là đâu vậy?”
Adrielle đưa mắt nhìn quanh, bối rối. Một căn phòng rộng gần như thư phòng, vậy mà cô chưa từng biết nó tồn tại trong tòa dinh thự này.
“Là nơi Selena từng rất yêu thích.”
“…Phu nhân của ông?”
“Ừ. Tất cả đồ đạc của Selena đều được cất ở đây.”
Adrielle mở to mắt khi quan sát quanh phòng. Quả thật đúng như ông nói — từ trang phục, trang sức mà Công Tước phu nhân từng hay dùng, đến những bức tranh, những mảnh thêu tay nàng từng đặt tay vào, tất cả vẫn còn nguyên vẹn, như chưa từng phai dấu.
Những ký ức vốn chỉ còn trong hoài niệm, giờ đây hiện rõ trước mắt khiến tim Adrielle bỗng run lên. Cô nhẹ nhàng chạm tay vào một bức tranh treo trên tường, rồi quay lại nhìn Đại Công Tước.
“Vậy… lý do ông đưa tôi tới đây là gì?”
“Adrielle, với con, ai là người phụ nữ đẹp nhất?”
“Alice.”
Câu trả lời thốt ra ngay, không chút do dự. Đại Công Tước gật đầu nhẹ trước ánh nhìn kiên định ấy.
“Đúng vậy.”
“Với ta, người ấy là Selena. Đôi mắt nàng đẹp như đá quý, còn nụ cười thì ấm áp như nắng mai.”
Nói đến đây, ông khẽ mỉm cười, ánh mắt xa xăm như đang nhìn về hình bóng xưa.
“Nhưng đồng thời… Selena cũng là người phụ nữ khó tiếp cận nhất.”
“Khó tiếp cận?”
“Vì lòng tốt của nàng khiến người ta dễ dàng đem lòng thương. Ta cũng vậy. Nhưng đáng tiếc, sự dịu dàng ấy… không dành riêng cho ta.”
“Nàng đối xử tốt với tất cả mọi người. Khi ta phát hiện sự thật đó, ta hiểu rằng, mình không phải người duy nhất có tình cảm với nàng. Còn Selena, nàng chỉ đơn thuần là chính mình – chẳng hề có chút tình ý.”
Giọng Alice bỗng vang lên trong tâm trí Adrielle.
[“Tôi không yêu cô theo cách đó.”]
Cô thấy mình như đang ở trong tình cảnh y hệt. Tưởng rằng cả hai đều có tình cảm, nhưng suy cho cùng, chỉ có mỗi cô là người mang nặng lòng thương nhớ. Alice… vẫn luôn là chính mình.
“Ta từng nghĩ, nếu Selena yêu một người đàn ông khác, chứ không phải ta, liệu chúng ta có thể đi đến được ngày hôm nay không?”
Adrielle cảm thấy tim mình co thắt.
Nếu Alice không được đưa tới Valaxar, nếu cô ấy phục vụ một gia đình quý tộc khác… thì liệu giờ đây, cô có cơ hội nào để ở gần Alice không? Chỉ cần tưởng tượng cảnh Alice nhìn mình với ánh mắt xa lạ là đã đủ để nước mắt dâng tràn.
“Tôi ghét điều đó.”
Một thế giới không có Alice… chẳng khác nào địa ngục. Cô thà chết đi còn hơn phải sống trong thờ ơ của người ấy.
Những lời kể của Đại Công Tước khiến cô lặng người — bởi tất cả dường như đang phản chiếu chính trái tim mình. Alice, người mang khí chất y hệt mẹ cô… Có lẽ lắng nghe chuyện của Đại Công Tước cũng là một cách để cô hiểu bản thân hơn.
“Vậy… ông đã ở bên mẹ tôi bằng cách nào?”
“…Vì ta quá hèn nhát nên chỉ dám quanh quẩn bên Selena, không dám tiến thêm bước nào. Cho đến một ngày, nàng đến tìm ta, vẻ mặt bực dọc.”
“Rồi sao?”
“Nàng nói… ta có dáng vẻ giống hoàng tử trong mộng của nàng, nhưng tính cách thì lại giống một gã nông dân thô lỗ. Và rằng nàng không thể yêu ta.”
Adrielle thầm gật đầu đồng tình trong lòng.
“Nàng hỏi ta… liệu ta có thể từ bỏ danh hiệu hiệp sĩ và lòng kiêu hãnh của mình vì nàng không?”
“Và ông đã làm?”
“…Ừ. Vì với ta, Selena quan trọng hơn bất cứ điều gì.”
Nói rồi, Đại Công Tước tiến đến kệ sách, rút ra một chiếc hộp có khóa và đặt lên bàn.
“Con có biết không, Adrielle. Selena rất thích viết lách.”
“…Viết ạ?”
Cô chưa từng biết mẹ mình có sở thích như vậy. Cô vẫn thường thấy bà thêu thùa, vẽ tranh, nhưng chưa bao giờ thấy bà cầm bút viết cả.
“Ừ. Ta cũng ngạc nhiên. Dù nàng luôn vui tươi, hoạt bát, vậy mà lại có sở thích viết lách. Selena từng nói sẽ để lại thứ này cho con, mong con sẽ thấy hứng thú.”
Đại Công Tước mở khóa hộp. Bên trong là một loạt những cuốn sách cũ kỹ, giấy đã ngả vàng.
“Những cuốn sách này đều do chính Selena viết. Nhờ chúng… ta mới hiểu được tấm lòng của nàng.”
“Đó là… sách gì vậy ạ?”
“Là những cuốn cẩm nang dạy người như ta — ngốc nghếch, vụng về — hiểu được tình cảm và yêu thương, như cách nàng từng sống. Đây là một trong những báu vật quý giá nhất của ta, nhưng ta sẽ tặng con.”
“….”
“Ta chưa từng đủ can đảm để chạm vào Selena, thậm chí còn chưa vượt qua được vài trang đầu cuốn sách. Chính vì vậy mà ta từng bị nàng gọi là ‘gã đàn ông thảm hại’. Nhưng con, mang dòng máu của nàng… có lẽ sẽ có một trải nghiệm khác.”
Bên trong chiếc hộp là vô số quyển sách. Quyển trên cùng có bìa đen, chữ đỏ nổi bật.
“Đừng từ bỏ. Giống như ta từng giành được trái tim Selena, con cũng có thể chạm đến trái tim của Alice.”
Adrielle đưa tay run run chạm vào bìa sách, tim đập dồn dập.
“Người Phụ Nữ Bạn Yêu Nhưng Không Thể Chạm Tới? 31 Cách Để Thuần Hóa Con Chó Của Bạn.” (ể???)


1 Bình luận