Adrielle chớp mắt đầy ngỡ ngàng.
“Ta sẽ biến Alice thành chị gái của con.”
Hoàn toàn ngoài dự đoán. Đại công tước muốn nhận Alice làm con gái nuôi, giờ lại còn định để cô ấy trở thành chị của Adrielle.
Adrielle thử tưởng tượng ra viễn cảnh đó trong đầu. Cô hình dung cảnh mình chơi đùa với Alice trong khu vườn của dinh thự, gọi cô là “chị” trong khi Alice mỉm cười dịu dàng và xoa đầu cô. Cô nghĩ đến những khoảnh khắc thân thiết giữa các chị em gái.
Khóe môi cô khẽ giật. Nếu là trước kia, chỉ cần nghĩ đến chuyện được trở thành người thân với Alice thôi cũng đã khiến tim cô trào dâng hạnh phúc.
Đúng vậy, có một người như Alice làm chị chắc chắn sẽ mang lại những ngày tháng ngập tràn niềm vui. Nhưng… đó không phải là điều em ấy mong muốn.
Có một người chị thì thật tuyệt.
Rất tuyệt… nhưng…
Nếu Alice trở thành chị gái của cô, ánh mắt của Alice sẽ chỉ nhìn cô như một đứa em trong gia đình. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến cô cảm thấy ngột ngạt không sao diễn tả nổi.
Làm người thân là chưa đủ. Dù bản thân chưa hiểu rõ cảm xúc này là gì, nhưng cô muốn gần gũi với Alice hơn cả mức tình thân. Và theo như những gì cô biết, chỉ có một mối quan hệ còn thân thiết hơn thế.
“Không đời nào.”
“Cái gì?”
Adrielle cau mày nhìn Đại công tước, người đang bàng hoàng đến mức không thốt nên lời. Ông hẳn đã nghĩ Adrielle sẽ vui mừng đón nhận chuyện này.
“Tại sao lại phản đối? Ta tưởng con sẽ vui mừng khi có Alice làm chị?”
“Không phải làm chị. Tôi muốn kết hôn với Alice.”
“…Cái gì cơ?”
Đại công tước trừng mắt sững sờ. Ông đã trải qua không ít chuyện bất ngờ, nhưng đây chắc chắn là điều khiến ông sửng sốt nhất.
“Nếu là người trong gia đình thì không thể kết hôn được.”
Adrielle vẫn kiên quyết, trong khi Đại công tước xoa thái dương đang đau nhức rồi mới thở dài đáp lại.
“Nhưng… con với Alice đều là con gái, không thể kết hôn được, Adrielle.”
“Tại sao không?”
Câu hỏi ấy xuất phát từ sự tò mò thực sự. Đại công tước á khẩu, không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu. Sau một hồi đắn đo, ông đành nhắc tới lý do căn bản nhất.
“Không phải rõ ràng rồi sao? Phụ nữ không thể sinh con với nhau. Con định chấm dứt dòng dõi nhà Valaxar đấy à?”
“Vậy làm sao để có con?”
Câu hỏi hồn nhiên của Adrielle khiến Đại công tước hoàn toàn câm nín. Ông vô thức sờ cằm suy nghĩ.
‘Khoan đã… chẳng lẽ con bé chưa từng được dạy về giới tính?’
Từ trước đến nay, ông chỉ chú trọng huấn luyện những gì cần thiết để xây dựng sức mạnh cho Adrielle. Thể lực thì có thể rèn qua huấn luyện, tinh thần thì mài giũa trong nghịch cảnh cùng những bài học nghiêm khắc.
Còn những thứ khác… thì nằm ngoài phạm vi quan tâm của ông. Giáo dục giới tính, dĩ nhiên, được xem là không cần thiết để bảo vệ con bé, và vì thế hoàn toàn bị bỏ qua. Ông chưa từng nghĩ chuyện đó lại phản tác dụng như bây giờ.
‘…Có lẽ từ giờ phải mời gia sư cho nó.’
Mười hai tuổi là độ tuổi cần bắt đầu hiểu những chuyện này rồi.
Rõ ràng, con bé chẳng biết gì về giới tính, và đang nhầm lẫn cảm xúc của mình dành cho Alice. Có lẽ chỉ là thứ tình cảm ngây thơ như bọn trẻ con thường nghĩ khi quá yêu quý một ai đó.
Khi được học hành tử tế và hiểu rõ hơn về “giới”, suy nghĩ của nó sẽ thay đổi. Đến lúc đó, con bé sẽ thấy Alice phù hợp làm chị gái hơn.
“Adrielle, con vẫn còn một điều cần phải học.”
“…?”
“Ta sẽ sắp xếp cho con một người thầy. Nếu sau khi học xong mà con vẫn muốn kết hôn với Alice, ta sẽ đồng ý.”
Đôi mắt Adrielle khẽ mở to, ánh lên sự vui mừng — dù rất mờ nhạt nhưng rõ ràng là có. Đã lâu rồi, cô mới nhìn cha mình bằng ánh mắt như thế.
“Vâng. Vậy ông mau tìm gia sư cho tôi đi.”
“Ừ.”
Một cuộc đối thoại giữa cha và con gái, đơn giản đến lạ.
Khi rời đi, Adrielle vẫn không quên đưa ra một yêu cầu cuối cùng với ánh mắt sáng lấp lánh: xin được tự tay xử lý tên sát thủ đã đầu độc Alice. Dù ông đã tin tưởng Alice, có lẽ ông vẫn không thể khoan dung với kẻ đã hành động ngay trong phủ của mình.
Còn lại một mình trong thư phòng, Đại công tước gõ nhịp ngón tay lên mặt bàn.
‘Tôi sẽ kết hôn với Alice.’
Nghĩ lại câu nói đó, ông không nhịn được mà bật cười vì quá phi lý.
“Thật nực cười.”
Kết hôn giữa hai người phụ nữ… thế nghĩa là Alice sẽ trở thành con dâu ông sao? Thật sự là một ý nghĩ điên rồ.
Nhưng… nếu Alice thật sự trở thành con dâu ông thì sao? Dù nghĩ chẳng đáng để bận tâm, Đại công tước vẫn nhắm mắt lại, thử tưởng tượng viễn cảnh ấy một lần cho thỏa trí tò mò.
Mà cũng chẳng có gì đặc biệt.
Cùng lắm thì họ sẽ tổ chức tiệc trà trong vườn, kể nhau nghe những câu chuyện linh tinh. Rất bình thường.
Alice và Adrielle nhìn nhau bằng ánh mắt dịu dàng, đong đầy tình cảm, còn ông thì ngồi một bên lặng lẽ ngắm nhìn, lòng thanh thản.
“Lúc đó ta sẽ là cha chồng nhỉ.”
Là cha chồng, chắc chắn cô gái lễ phép như Alice sẽ đối xử với ông vô cùng kính trọng. Với bản tính hiền hòa và nụ cười tươi tắn ấy, Alice hẳn sẽ nói:
“Con gọt trái cây cho cha nhé?”
“Cha ở lại chơi với tụi con nha!”
“Con có thể gọi ông là cha không?”
Càng tưởng tượng viễn cảnh Alice làm con dâu, bầu không khí trong thư phòng càng trở nên yên bình. Nụ cười thoáng hiện trên môi ông dần trở nên nghiêm túc hơn.
Giữa căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng ngón tay đều đều gõ lên mặt bàn vang vọng.
Một lúc sau, Đại công tước trầm ngâm nhìn về khoảng không trước mặt, giọng ông khẽ vang lên:
“…Con dâu à.”
Nghe cũng không tệ.
*****************
Giữa màn đêm dày đặc tĩnh lặng, tôi đứng lặng bên khung cửa sổ trước phòng cô chủ.
Người duy nhất có thể can thiệp vào nguyên liệu tôi chọn là tiền bối Lani, và chị ấy biết rõ điều đó. Giờ tôi đã tỉnh lại an toàn, coi như kế hoạch của chị cũng đã đến hồi kết.
Nếu chị ấy định ra tay, hôm nay chính là cơ hội cuối cùng — một nước cờ tuyệt vọng.
Quả nhiên, như để xác nhận suy đoán của tôi, một bóng người xuất hiện giữa hành lang tối om.
“Chào chị.”
Từ trong bóng tối, mái tóc đen dài của chị ấy đổ xuống như suối. Gương mặt xinh đẹp ấy hiện lên cùng đôi mắt đen thản nhiên.
“Chị bất ngờ khi nghe tin em tỉnh lại. Lượng độc em uống đủ để giết người đấy.”
“Nhờ chị mà em đau đớn suốt mấy ngày trời, chị biết không? Như thế có hơi quá không?”
“Loại thuốc độc đó vốn sẽ khiến em mê man rồi từ từ bị ăn mòn từ bên trong. Nếu nó phát huy hết hiệu quả, em đã không cảm thấy đau nữa, vì sẽ chết ngay lập tức.”
Giọng chị thật lạ lẫm, hoàn toàn khác xa dáng vẻ hay mỉm cười dịu dàng khi xưa.
“Chị không cố ý làm em đau. Chỉ là… có vẻ em có sức đề kháng cao với độc dược.”
“Chị nói vậy thật dịu dàng.”
“Thật lòng, chị không ngờ. Không nghĩ em lại phát hiện ra dấu vết nhỏ như thế…”
Đại công tước cũng từng nói tương tự. Thứ tôi uống là một loại kịch độc đã bị biến đổi bằng ma thuật — nếu là người bình thường, chắc chắn đã không thể qua khỏi. Chẳng lẽ cơ thể tôi thực sự có khả năng kháng độc?
Ngay từ lúc nhập hồn vào Alice, tôi đã thấy chỉ số của cô bé này có phần bất thường so với một nhân vật bình thường, và dường như tôi đã đúng.
Đang mải suy nghĩ thì cuộn giấy giấu trong đai tất của tôi khẽ rung lên. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được nó phát tín hiệu như thế. Tôi muốn kiểm tra ngay, nhưng ánh mắt tôi lại bị hút vào con dao găm mà chị Lani vừa rút ra khỏi áo.
“Xin lỗi nhé. Chị không muốn tự tay giết em, nhưng thời gian không còn nhiều nữa.”
“…Có thể nói cho em biết lý do được không?”
Chị không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt cụp xuống.
Tôi cũng đoán trước rồi. Nghe nói chị Lani từng làm việc trong hoàng thất suốt năm năm. Giữ bí mật lâu đến vậy thì hẳn chị không phải loại sát thủ tầm thường.
Nhưng tôi vẫn muốn hỏi, chỉ để chắc rằng mình không hiểu lầm gì… hoặc là, biết đâu phía sau hành động của chị có một lý do thật sự chính đáng. Dù vậy, cuối cùng thì tất cả cũng chỉ là hy vọng viển vông.
Không sao cả. Tôi đã quá quen với việc những mối quan hệ mình từng trân trọng quay lưng lại trong chớp mắt. Và tôi đã tự hứa với lòng sẽ không để bản thân tổn thương thêm lần nào nữa.
Tôi lấy cuộn giấy từ đai tất ra và thả vào không trung. Nó lập tức lơ lửng giữa không khí. Chị Lani nhìn cuộn giấy rất lâu, rồi quay sang tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
“Tại sao em không nói với Đại công tước? Nếu em nói, ông ấy sẽ xử lý mọi chuyện ngay.”
“Em cũng không rõ nữa.”
Nếu tôi nói ra, mọi việc chắc chắn đã được giải quyết từ lâu. Nhưng tôi muốn tự đối diện với chị ấy, muốn nhìn vào mắt nhau mà kết thúc chuyện này.
Đúng là… tôi thật ngốc. Nếu ai nhìn thấy cảnh này chắc sẽ mắng tôi không tiếc lời. Một vị cay nơi đầu lưỡi, tôi khẽ lẩm nhẩm một câu chú:
“…Mở ra, Sesame.”


0 Bình luận