Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)
30-Hãy tin tôi, chỉ lần này thôi
1 Bình luận - Độ dài: 2,141 từ - Cập nhật:
Một buổi sáng rực rỡ, chẳng giống chút nào với cái lạnh phương Bắc.
Ánh nắng chan hòa lấp lánh len qua mi mắt khiến tôi phải nheo mắt lại.
Tôi khẽ mở mắt ra để xem giờ — 7 giờ sáng.
Thì ra tôi đã ngủ gật trên ghế, hai tay khoanh trước ngực.
Cô chủ thì vẫn đang say giấc trên giường, dịu dàng như một nàng tiên nhỏ.
Nhìn dáng vẻ ấy, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác dịu dàng khó tả.
Tôi liếc nhìn khuôn mặt cô chủ vừa thiếp đi lúc nãy.
Làn da trắng như tuyết ửng hồng nhẹ nơi gò má.
Vẻ đẹp ấy khiến khóe môi tôi bất giác cong lên.
Cô chủ của tôi… thật sự rất đẹp.
Đã đến lúc chuẩn bị bữa sáng rồi.
Tôi nhẹ nhàng rời khỏi phòng, cố gắng không gây tiếng động để cô chủ không tỉnh giấc, rồi vươn người một cái.
“Ư…”
Ngồi ngủ trên ghế cả đêm khiến người tôi cứng ngắc hết cả.
Lần sau phải kiếm cái ghế sofa mà ngủ mới được.
Tôi trở lại phòng mình, thay bộ đồng phục hầu gái cho chỉnh tề.
Rồi đẩy xe đựng nguyên liệu nấu ăn trở lại phòng cô chủ.
Đồng hồ đã điểm 8 giờ sáng. Tôi tiến đến bên giường, khẽ gọi cô chủ dậy.
“Cô chủ, xin hãy tỉnh dậy ạ.”
“Ư…”
Cô chủ mở mắt, lăn qua lăn lại như còn ngái ngủ.
Có lẽ do tối qua tôi đã giữ lại thanh kiếm của cô.
May mắn là hôm nay nó không bay thẳng vào mặt tôi.
Cô chủ trở mình một lúc, rồi đôi mắt xanh biếc hướng về phía tôi.
“Hửm…?”
Cô nhìn tôi, chớp mắt vài cái, rồi bất chợt bật dậy.
Trông cô có vẻ bối rối lắm, đôi mắt còn run run.
Tôi mỉm cười, chào cô chủ bằng giọng vui vẻ.
“Cô ngủ ngon chứ ạ?”
“Sao… ta lại nằm đây…?”
Ồ?
Cô không nhớ chuyện tối qua sao?
Cũng dễ hiểu, lúc đó đã khuya rồi, mà cô lại nửa tỉnh nửa mê.
Tôi nảy ra ý định trêu cô một chút, bèn cười tinh nghịch.
“Cô không nhớ chuyện tối qua à?”
“Tối qua…?”
“Cô đã khóc trong vòng tay tôi đến nỗi tôi phải đi giặt cả đồ ngủ đấy.”
“…!!”
Có vẻ ký ức đã ùa về.
Khuôn mặt cô chủ lập tức đỏ bừng.
Cô liếc nhìn tôi, ánh mắt ngập ngừng, vẻ xấu hổ hiện rõ.
“Ư…”
Tôi không nhịn được, đưa tay che miệng cười khẽ trước phản ứng dễ thương ấy.
Cô chủ lườm tôi, môi bĩu ra giận dỗi.
“Đừng… cười nữa! Ta không có khóc mà…!”
“Ồ, thật sao? Cô không khóc à.”
Câu đáp của tôi hình như không khiến cô vừa lòng, má cô phồng lên rõ rệt. Những lúc như thế này, cô chẳng khác gì một đứa trẻ.
Trước khi cô chủ nổi giận thật sự, tôi liền cắt ngang:
“Trước hết, xin mời cô dùng bữa sáng ạ.”
Và như thường lệ, mấy cái đĩa đã sạch bóng.
Tôi thu dọn chén đĩa đặt lên xe đẩy, rồi hỏi cô:
“Hôm nay cô có lịch gì vậy ạ?”
“Hôm nay à… ta học với gia sư buổi sáng, rồi luyện tập tới chiều…”
Vẫn dày đặc như mọi ngày.
Dù là lính cũng chẳng chịu nổi nếu cứ luyện tập không nghỉ thế này.
Chẳng lẽ cô không bao giờ than phiền về lịch trình khắc nghiệt này sao?
“Cô chủ, liệu tôi có thể theo cô hôm nay được không ạ?”
“Theo ta…?”
“Vâng. Tôi muốn xem thử hôm nay cô học gì.”
Cô ngập ngừng trong giây lát.
Nhìn vẻ mặt không mấy thoải mái ấy, có vẻ cô chẳng thích ý này chút nào.
“Ta không muốn.”
“Cô thấy khó chịu sao?”
“Không hẳn là khó chịu… nhưng ta vẫn không muốn.”
Cảm giác như cô đang muốn tránh mặt tôi.
Nếu cô đã từ chối thì tôi cũng không thể ép được.
Thôi thì, đành nhắc đến tên Đại công tước vậy.
“Thật ra… Đại công tước có căn dặn tôi luôn phải ở bên cạnh cô.”
Nghe đến hai chữ “Đại công tước”, người cô chủ khẽ run lên.
Trong lòng tôi thầm đoán — cô chắc hẳn rất sợ cha mình.
Cô luôn cố tránh những gì liên quan đến ông ấy.
“Cô đã gặp phụ thân ta rồi à?”
Giọng cô chủ bỗng vang lên, lạnh lẽo khác thường.
Tôi có chút bối rối trước sự thay đổi bất ngờ này.
“Dạ… vâng, tôi có gặp rồi.”
“Khi nào?”
“Chỉ là gặp thoáng qua trong giờ làm việc, cũng không nói chuyện gì nhiều.”
Ánh mắt cô chủ nhìn tôi im lặng mà nặng nề.
Mới nãy còn nói chuyện vui vẻ, vậy mà chỉ vừa nhắc đến Đại công tước, cô đã đổi sắc mặt.
Dù có giận cha đến mấy… rốt cuộc vẫn không thể không lo lắng sao?
“Cô nhất định phải nghe theo lời ông ấy sao? Dù gì cô cũng là người hầu riêng của ta.”
“Ư… nếu vậy thì… tôi xin lỗi, cô chủ.”
Tôi vẫn luôn đứng về phía cô, nhưng giữa công và tư vẫn phải rạch ròi.
Chỉ cần một lời từ Đại công tước là tôi mất toi khoản lương khổng lồ của mình.
“…Đại công tước…”
Cô chủ thì thầm như đang tự nhủ điều gì đó.
“Tuỳ cô vậy.”
Cô chủ lạnh lùng quay mặt đi.
Chẳng rõ điều gì khiến cô không thoải mái.
Nhưng giờ chưa phải lúc nghĩ ngợi nhiều.
“Để tôi giúp cô thay đồ nhé!”
“Gì cơ..? Ta… ta không muốn!”
“Ồ… đừng từ chối chứ. Đó là bổn phận của hầu gái mà.”
“Ta bảo không mà…?! Ra ngoài mau…!!”
Có vẻ cô đang ngại vì phải thay đồ trước mặt tôi.
Nhưng tôi còn từng thấy cô khóc tầm tã rồi mà, còn gì để giấu nữa đâu?
Dù sao thì, thấy cô chủ trở lại với dáng vẻ thường ngày như vậy cũng khiến tôi yên tâm phần nào.
*****
Căn phòng học trông chẳng khác gì giảng đường đại học.
Một chiếc bảng đen lớn phía trước, phía sau là hàng dài bàn ghế gỗ.
Đây là phòng học nằm ở tầng một dinh thự, nơi công tước được dạy học.
Tôi vốn luôn thắc mắc nơi này trông thế nào, vì người hầu như tôi thì làm gì được bén mảng vào.
Hôm nay, cuối cùng cũng được thỏa trí tò mò.
“Người hầu thì vào đây làm gì?”
Một người phụ nữ trung niên, trang điểm lộng lẫy, đeo đầy nữ trang, nhíu mày nhìn tôi.
Tôi cúi đầu lễ phép, hai tay đặt lên bụng.
“Tôi là Alice, hầu gái riêng của cô chủ. Tôi đến đây theo chỉ thị của Đại công tước để ở cạnh cô ấy.”
“Ồ, Đại công tước à.”
Bà ta nhướng mày, có vẻ hơi hứng thú.
Một nụ cười nhếch mép xuất hiện trên môi bà ta.
“Vậy thì chúng ta là người cùng phe rồi. Được thôi. Nhưng đừng làm phiền buổi học đấy.”
“…Vâng, cảm ơn bà.”
Câu “người cùng phe” ấy khiến tôi có chút cảnh giác.
Có lẽ vì tôi đã đọc quá nhiều tiểu thuyết tình cảm.
Trực giác mách bảo tôi có gì đó không ổn.
Nào là nữ trang lòe loẹt, ánh mắt trịch thượng nhìn tôi — một người hầu — và cả bộ mặt ngạo mạn ấy.
Rõ ràng là kiểu nhân vật “gia sư độc ác” thường thấy trong truyện.
Và quả nhiên, bà ta không khiến tôi thất vọng.
“Tôi nhớ rõ đã bảo cô phải học thuộc phần này rồi cơ mà?”
“À… hôm qua ta bận luyện tập…”
“Cứ như thể người khác không bận vậy? Với kỳ vọng Đại công tước dành cho cô, ít nhất cô cũng phải làm được như thế.”
Bà ta chỉ tay thẳng mặt cô chủ, giọng đầy trách móc.
Vừa nghe nhắc đến cha mình, cô chủ liền cúi đầu, không nói một lời.
Tôi đã quan sát buổi học được chừng hai tiếng.
Người phụ nữ trung niên ấy gần như không ngừng trách mắng cô chủ, hễ có cơ hội là nạt nộ ngay.
Từ việc không thuộc bài trong một ngày cho tới cả chuyện cô liếc nhìn tôi giữa giờ học.
Càng lúc bà ta càng quá quắt.
Chỉ cần nhắc đến Đại công tước là cô chủ lập tức im bặt, không dám hé môi.
Thỉnh thoảng, bà ta liếc nhìn tôi, cười khẩy một cái.
Cách hành xử ấy đã vượt quá giới hạn của một gia sư thông thường.
“Thế này không được. Có vẻ hôm nay phải dạy dỗ lại rồi, Công tước nhỏ.”
Nghe câu đó, cô chủ run lên.
Cô nhìn tôi, ánh mắt run rẩy, giọng thì thào như cầu xin.
“Hôm nay… ta không muốn đâu…”
“Không nghe lời người gia sư được chính gia tộc Valaxar chọn sao? Nếu bệ hạ biết chuyện này, chắc chắn ngài sẽ thất vọng lắm đấy.”
Vừa nghe đến “bệ hạ”, thân hình nhỏ bé của cô lại run lên.
Bà ta tiếp tục ép buộc cô chủ bằng cái danh “bệ hạ”.
Cô chủ cắn môi, đôi tay run rẩy, rồi nhắm chặt mắt đứng dậy.
“…Được rồi.”
Nghe cô nói vậy, bà ta nhếch mép cười nham hiểm.
Ngay sau đó, bà ta rút ra một cây roi giấu trong áo, chỉ thẳng vào cô chủ.
“Tôi cũng không muốn đâu, nên làm nhanh cho xong.”
Cô chủ cứ nhìn tôi chằm chằm.
Như thể không muốn tôi chứng kiến cảnh này.
Nhưng bị dồn ép đến mức đó, cô đành nhắm mắt lại, nhẹ nhàng kéo ống quần lên.
Tôi lặng lẽ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Bước từng bước về phía cô.
Người phụ nữ kia không hề nhận ra tôi đang đến gần, đã giơ cao roi định quật xuống.
Tôi lập tức chụp lấy cổ tay bà ta, đẩy mạnh ra xa.
“Á?!”
Bà ta ngã xuống đất không kịp phản kháng.
Tôi không buồn để tâm đến, quỳ một gối trước mặt cô chủ.
“Al… Alice…?”
“Cô chủ, tôi có thể nhờ cô một việc không?”
Cô nghiêng đầu, vẻ mặt ngơ ngác.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay cô, nở nụ cười rạng rỡ.
“Chỉ cần cô nói một câu thôi, để tôi thay cô dạy dỗ bà ta. Như cô biết đấy, tôi chỉ là người hầu, nên cần sức mạnh từ cô.”
“Sức mạnh…? Ta… ta đâu có…”
Cô chủ cúi đầu, giọng yếu ớt.
Không có sức mạnh ư?
Trong truyện, chính việc cô quá mạnh mới là vấn đề đấy.
“Cô là người thừa kế duy nhất của đại công quốc Valaxar. Ngoài Đại công tước, người có quyền nhất là cô.”
“Nhưng…”
“Xin hãy tin tôi, chỉ lần này thôi.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô với tất cả sự chân thành.
Cô mở to mắt vì ngạc nhiên, rồi sau một hồi im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng với giọng run run:
“…Alice, dạy dỗ bà ta giúp ta.”
Tôi đứng dậy, nhẹ xoa mái tóc trắng như tuyết của cô.
Rồi quay người về phía người phụ nữ vẫn đang nằm dưới đất.
Gương mặt đỏ bừng vì giận dữ.
Bà ta loạng choạng đứng dậy, hét toáng lên:
“Cô… cô điên rồi sao?! Một con hầu dám động vào tôi?! Cô biết tôi là ai không hả?!”
“Tôi cần biết sao?”
“Đồ hạ đẳng như cô mà dám?!”
Gương mặt kiêu kỳ kia hoàn toàn sụp đổ, lộ rõ bản chất méo mó bên trong.
Bà ta lao đến phía tôi, khuôn mặt vặn vẹo vì giận dữ.
Nhìn cánh tay bà ta giơ lên, chắc là định tát tôi.
‘Thì ra bao lâu nay bà vẫn đối xử với cô chủ như vậy sao…?’
Tôi lui một bước.
Dựa vào chân làm trụ, tôi xoay người.
Ngay khi bà ta lao đến.
Hay đúng hơn là... lao thẳng vào mặt tôi.
Tôi tung một cú đá ngay chính giữa mũi bà ta.
“Á?!!”
Tiếng xương gãy vang lên, máu phụt ra từ mũi.
Bà ta bị hất văng, đập vào tường, rồi ngã gục bất tỉnh.
“Cô chủ thấy sao? Không có gì nghiêm trọng chứ?”
Tôi quay lại, mỉm cười chiến thắng.
Cô chủ nhìn tôi rồi lại nhìn bà ta, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Ừ thì… tôi cũng chẳng rõ bà ta là ai.
Nhưng chắc chắn không phải người có địa vị cao hơn cô chủ đâu.
Ai mà biết được.


1 Bình luận