Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)
10-Mối quan hệ vô lý giữa cha và con gái
1 Bình luận - Độ dài: 2,135 từ - Cập nhật:
Ngày đầu tiên, tôi đã cố gắng hết sức để bắt nhịp với công việc, y như lời khuyên của chị tiền bối. Nhưng từ ngày hôm sau, mọi chuyện trở nên dễ thở hơn hẳn.
Khác với ngày đầu tiên bận rộn đến mức không kịp thở, tôi bắt đầu được nghỉ ngơi giữa ca, thậm chí còn được cho ăn vài món ăn vặt ngon lành.
Dĩ nhiên, tôi vẫn là người mới, nên công việc lặt vặt vẫn cứ nối tiếp không ngừng. Nhưng so với ngày đầu tiên như địa ngục, thì tình hình hiện tại đã đỡ hơn rất nhiều.
Ba tuần trôi qua nhanh như một cơn gió.
Tôi không biết liệu ngày đầu chỉ là do xui xẻo hay không, nhưng thật may mắn là từ hôm đó trở đi, tôi chưa từng gặp lại tiểu thư quý tộc ấy.
Cứ thế, tôi lặng lẽ sống theo nhịp sinh hoạt bận rộn nhưng suôn sẻ của một hầu gái.
Sáng dậy sớm dọn dẹp phòng ăn, mang đồ giặt đi phơi, giờ thì đang ngồi giữa cánh đồng cỏ, ngửa mặt lên trời, hưởng thụ ánh nắng như đang quang hợp.
Trong lúc đang thả hồn theo gió, tôi bỗng cảm nhận được làn lạnh mát lướt qua má.
“Nước nè. Nghỉ chút đi, uống miếng nước cho mát.” Một người phụ nữ tóc đen nhẹ nhàng đưa cho tôi ly nước mát lạnh.
“À… Em cảm ơn, chị Lani.” Tôi vội đón lấy, biết ơn mỉm cười.
Chị tiền bối luôn chăm sóc tôi từ ngày đầu tiên ấy tên là Lani Bland.
Chị là con gái một vị tử tước sống ở vùng rìa đế quốc.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ tao nhã và gương mặt lúc nào cũng điềm đạm của chị, tôi đã đoán ngay chị xuất thân quý tộc.
Ban đầu tôi cứ thắc mắc sao một tiểu thư cao quý lại đi làm hầu gái, nhưng theo lời kể của chị thì gia cảnh không được khá giả.
Tôi nhấp một ngụm nước cam mát lạnh từ ly chị đưa, vị chua nhẹ và mát rượi lan khắp cổ họng.
“Ngày mai chắc sẽ hơi bận đấy. Là ngày công tước Arvian trở về mà.”
“Ồ… Là tuần sau cơ mà?”
“Ừ. Ông ấy thường ra ngoài khoảng một tháng.”
Công tước Arvian – lãnh chúa của miền Bắc, người đứng đầu nhà Valaxar.
Tôi nghe nói mỗi quý, ông ấy đều dẫn binh ra tuyến đầu diệt trừ quái vật ở phương Bắc.
Nếu không đều đặn xuất quân, bọn quái vật hoành hành sẽ gây ra thương vong cho dân chúng khu vực này.
Chuyện đó không hề được nhắc đến trong tiểu thuyết gốc, nên tôi cảm thấy khá thú vị.
Câu chuyện ban đầu chủ yếu xoay quanh nữ chính Lucy, nên mấy việc như thế này chẳng ai buồn kể.
“Giờ nghĩ lại, không biết nữ chính đang làm gì nhỉ?”
Lucy – cô gái ấy hẳn đang lớn lên khỏe mạnh, hạnh phúc bên gia đình mình.
Dù chỉ là dân thường, nhưng cha mẹ cô thương yêu cô hơn bất kỳ ai, luôn dành cho cô trọn vẹn tình cảm mà chẳng chút do dự.
Nhờ vậy, Lucy trở thành một cô gái tươi sáng, rạng rỡ như ánh nắng ban mai.
Chính sự quyến rũ của một nữ chính như thế khiến tôi mê mẩn cuốn tiểu thuyết đó.
“Càng nghĩ, càng thấy trái ngược thật.”
Ở đây, cha mẹ không màng đến việc con gái mình có uống phải thuốc độc hay bị sát thủ ám sát hay không.
Ai cũng ca ngợi Công tước Valaxar là anh hùng bảo vệ miền Bắc, nhưng... tôi chẳng ưa ông ta chút nào.
Ông ấy có thể là một vị lãnh chúa giỏi, nhưng tuyệt nhiên không phải là một người cha tốt.
Củ khoai sống mà tiểu thư kia ăn hôm đó, là bữa ăn của cô ấy.
Nghe nói, tiểu thư thường xuyên lẻn vào kho chứa thực phẩm và chọn đại một món bất kỳ rồi ăn sống nguyên như thế, không qua chế biến gì.
Vì cô ấy không biết lúc nào sẽ bị đầu độc, nên đó là cách duy nhất để sống sót.
Vậy mà công tước vẫn cứ dửng dưng làm ngơ trước tình trạng như thế, khiến tôi không thể nào không căm ghét.
Đây là giai đoạn vô cùng quan trọng với một đứa trẻ đang lớn.
Sao ông ta có thể thờ ơ bỏ mặc như vậy được chứ?
Nếu còn chút lương tri, hẳn ông ta đã chẳng làm thế.
Tôi cau mày, thầm rủa trong lòng rồi thở dài một hơi.
“…Lại lo cho cô ta nữa rồi.”
Tôi lắc đầu mạnh để gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu.
Không được quan tâm.
Dù sao thì cô ta cũng là tiểu thư cao quý, quyền lực chỉ đứng sau hoàng gia.
Còn tôi chỉ là một hầu gái, nếu xen vào chuyện không nên xen, chẳng những chẳng giúp được gì, mà còn có thể rước họa vào thân.
Dù có chuyện gì xảy ra, thì vị nữ công tước miền Bắc kia cũng là trùm cuối của câu chuyện, kẻ sẽ nghiền nát Lucy và đồng đội vào hồi kết.
Tôi từng nghe nói trước đây, bên cạnh nữ công tước có một hầu gái riêng.
Đáng sợ là, không ai trong số đó trụ được quá một tháng.
Có kẻ là sát thủ trà trộn vào để đầu độc.
Có hai người chết ngay trong dinh thự mà không ai biết lý do.
Từ sau đó, ai cũng tránh xa nữ công tước như tránh tà, nếu không bị ép buộc thì chẳng ai dám bén mảng đến gần.
Chỉ cần chõ mũi vào sai chỗ, có ngày cũng thành phân bón cho hoa trong vườn mất thôi.
“Cứ nghĩ đến quán cà phê đi… chỉ cần nghĩ đến quán cà phê thôi…”
Tôi lặp đi lặp lại như niệm chú, còn Lani bên cạnh thì nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái.
“Quán cà phê là gì vậy? Nghe lạ quá,” chị thắc mắc, tôi chỉ cười nhạt.
“À, chỉ là… một thứ thôi.”
Một tuần nữa lại trôi qua.
Y như lời chị Lani nói, tuần vừa rồi bận đến hoa cả mắt.
Để chuẩn bị đón công tước sau chuyến chinh chiến, mọi ngóc ngách trong dinh thự đều phải được lau dọn kỹ lưỡng, không để sót một vết bụi.
Sau cùng, khi việc dọn dẹp cũng xong xuôi, toàn bộ gia nhân nhà Valaxar đều tập trung trước cổng lớn, chờ đợi một người.
Một hồi lâu sau, đoàn kỵ sĩ cưỡi ngựa từ xa xuất hiện. Những người mặc giáp bạc, khoác áo choàng xanh thêu hình sói.
Và ở vị trí dẫn đầu, là một người đàn ông khiến ai nấy đều lập tức nhận ra.
Tóc trắng như tuyết, đôi mắt xanh lam y hệt nữ công tước.
Arvian Valaxar.
Ngay khi ông xuất hiện, mọi người trong phủ đều đồng loạt cúi đầu.
Khi công tước đến gần cổng, đám hiệp sĩ canh gác liền quỳ một gối.
“Kính chào ngài.”
“Các ngươi đã vất vả bảo vệ lãnh địa khi ta vắng mặt.”
Một người đàn ông lớn tuổi, ăn vận chỉnh tề bước tới, cởi áo khoác ra.
“Cảm ơn ngài. Nhờ có ngài, dân chúng năm nay cũng được yên giấc.”
“Chẳng có gì. Người quản gia như ông còn vất vả hơn ta.”
“Haha, ông già này chỉ còn làm được chừng đó. Nghe lời cảm ơn từ ngài là đủ rồi.”
Sau đó, nhiều người tiến lên chào hỏi, và công tước cũng đáp lại với những lời lẽ nhã nhặn, hòa ái.
Nhìn cảnh tượng ấy, tôi bất giác nghĩ thầm: ‘…Trông ông ta đâu đến nỗi tệ như mình tưởng.’
Dù sao trong truyện, ông ta cũng được mô tả là một vị anh hùng chính trực và mạnh mẽ, sự chào đón nồng nhiệt của mọi người dường như cũng xác nhận điều đó.
Khi công tước chuẩn bị bước vào dinh thự, một thứ gì đó trắng toát như cục bông vụt chạy ra.
“Cha…”
Là cô ấy.
Người mà tôi từng chạm mặt một lần.
Thân hình nhỏ bé tưởng chừng như một nhúm bông ấy, chính là tiểu thư duy nhất của công tước Arvian – nữ công tước tương lai.
Cô bé ngước nhìn cha, giọng run run gọi.
“…Lần đầu thấy rõ mặt cô ấy.”
Trước đây tôi chỉ kịp thấy lưng cô, nên bây giờ mới thật sự đối diện với khuôn mặt ấy.
Làn da trắng như tuyết, đôi mắt xanh đậm hơn cả của cha mình.
Dù còn nhỏ với đôi má bầu bĩnh, nhưng nét đẹp đã sớm nở rộ.
Lớn thêm chút nữa, không biết sẽ khiến bao nhiêu người phải ngoái nhìn.
Nhưng điều khiến tôi chú ý không phải là nhan sắc.
Mà là sắc mặt của cô bé.
Dưới ánh nắng, đôi môi khô nứt, làn da trắng bệch, ánh mắt xanh lơ lửng, thiếu sức sống.
Cơ thể gầy gò bất thường – hẳn là hậu quả của việc ăn uống thiếu thốn, chỉ toàn thực phẩm sống.
“…Cha… đã về…”
Cô bé ngẩng lên, ánh mắt run rẩy, cất tiếng chào.
Vậy mà Arvian chỉ liếc qua, giọng lạnh tanh:
“Tránh ra. Đứng chắn cửa là học từ ai thế hả?”
Cô bé khựng lại, mắt run lên, rồi cúi đầu lí nhí:
“Con… xin lỗi…”
Tôi lặng người nhìn cảnh tượng trước mắt.
Không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra.
Nhưng rồi, khi nhận thức được, cảm xúc trong tôi chuyển từ sửng sốt sang phẫn nộ.
‘Ông đang làm cái quái gì vậy?’
‘Đây là câu đầu tiên ông nói với con gái sau cả tháng trời xa cách đấy hả?’
‘Người khác thì tâng bốc ngon lành, còn con ruột thì tiếc một câu “Cha nhớ con” sao?’
‘Người ta ăn khoai sống, không biết sống chết lúc nào, còn ông thì cứ dửng dưng như thể không liên quan?’
‘Vậy sinh con để làm gì?’
‘Chơi bời xong rồi quẳng đó à?’
‘Chẳng qua là do dục vọng mất kiểm soát? Thế thì còn mặt mũi gì làm cha nữa?’
Tôi muốn ném hết những lời chửi bới mà mình từng dành cho mấy tác giả rác rưởi, ném hết vào mặt ông ta.
Tôi từng là trẻ mồ côi.
Một người cha điên vì không quên được người phụ nữ đã bỏ đi, một người mẹ rời bỏ con ruột để theo người đàn ông khác.
Tôi mất cả cha lẫn mẹ khi còn nhỏ, lớn lên trong trại trẻ.
Nhờ thế, tôi hiểu tình thân quý giá thế nào – giống như ma túy vậy.
Khi có thì thấy ấm lòng, mất đi rồi thì cơn thèm khát ấy sẽ giày xéo trái tim.
Nên tôi thấu cảm – thấu đến tận đáy lòng.
‘Không biết cô bé ấy đang sống trong địa ngục nào nữa.’
‘Chỉ cần một lời nói vô tâm từ người cha, cũng đủ đẩy đứa trẻ vào vực thẳm.’
“Nếu hiểu rồi thì tránh ra đi. Ta bận.”
“…Vâng…”
Tiểu thư rụt rè lùi lại, bước chân yếu ớt, khiến tim tôi đau thắt.
‘Trời ơi… Đúng là…’
‘Sao lại gọi cái thứ đó là cha được chứ.’
‘Giá mà tôi tái sinh làm quý tộc, thì giờ đã đập cho ông ta một trận rồi.’
Tôi thật sự ghét cái thân phận hầu gái này.
Không thể nói gì, chỉ biết câm lặng mà nghiến răng.
Khi đang lặng thầm bốc hỏa, tôi bỗng cảm thấy có gì đó là lạ.
“…Sao im ắng vậy trời?”
Vừa nãy còn xôn xao mà giờ đến cả hơi thở cũng không nghe thấy.
Tôi bắt đầu thấy bất an, chậm rãi đảo mắt nhìn quanh.
Mọi ánh mắt… đều đang dồn hết về phía tôi.
“Gì vậy?”
Tôi nhíu mày nhìn xung quanh lần nữa.
Đúng thế, ai cũng đang nhìn tôi chằm chằm.
“Hả?”
Lani bên cạnh tôi thì trợn tròn mắt kinh ngạc.
Các gia nhân đứng xa thì há hốc miệng.
Và người khiến tôi rợn người nhất…
Là tiểu thư – người vừa nãy còn sắp khóc trước cửa dinh thự.
Gương mặt đầy u sầu biến mất không dấu vết, đôi mắt xanh thẳm giờ đang nhìn tôi chằm chằm… như vừa chứng kiến động đất.
Tôi đưa tay lên miệng, sờ vào môi mình.
…Khẽ hé.
Khoan đã.
Chẳng lẽ…
Tôi vừa lỡ miệng… nói to hết ra rồi sao?


1 Bình luận