• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)

9-Tại sao lại là khoai tây

0 Bình luận - Độ dài: 2,061 từ - Cập nhật:

Thình thịch. Thình thịch.

Trong một khoảnh khắc mà từng giây như kéo dài thành cả một năm, tôi nghẹn thở.

Tim tôi đập loạn xạ như thể sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.

“Sao cô ta lại ở đây chứ…”

Rõ ràng tôi đã nghe nói cô ta chỉ đi lại ở tầng ba.

Vậy thì người đang đứng ngay trước mặt tôi là ai?

Thật lòng mà nói, tôi đã biết sớm muộn gì tình huống này cũng sẽ xảy ra.

Là tiểu thư quý tộc của vùng phương Bắc, không có nơi nào trong dinh thự này mà cô ta không thể đặt chân tới.

Chỉ cần cô ta muốn, chẳng ai dám ngăn cản.

Suốt bảy năm làm việc tại đây để tích góp tiền mở một cửa tiệm nhỏ cho riêng mình, tôi luôn nghĩ rằng chúng tôi sẽ không bao giờ chạm mặt nhau.

Chắc đó chỉ là một hy vọng viển vông.

Phải.

Tôi đã biết một ngày nào đó chuyện này sẽ xảy ra.

Chỉ là… tôi không ngờ nó lại đến ngay trong ngày đầu tiên đi làm.

“…Nhưng ít nhất là chúng tôi chưa đối diện trực tiếp.”

Tôi thật sự muốn tự vỗ vai khen ngợi bản thân vì đã chuyển sang kế hoạch A sớm hơn tận năm ngày.

Nếu lúc đó tôi không cúi đầu thật nhanh, có lẽ tôi đã chạm mắt với nữ quý tộc phương Bắc mất rồi.

Cộp… cộp…

Khi nghe tiếng bước chân khe khẽ từ phía bên kia, toàn thân tôi bất giác căng cứng lại.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn, đầu tôi càng cúi thấp xuống theo bản năng, còn tim thì đập càng lúc càng dồn dập.

Tôi liếc mắt nhìn sang bên dưới, ánh mắt dừng lại trên chiếc nhẫn đen ở ngón trỏ tay trái.

Khả năng xảy ra chuyện khẩn cấp là rất thấp, nhưng nếu thật sự có chuyện, tôi buộc phải dùng công cụ ma pháp để rút lui—kể cả có phải dùng tới dịch chuyển.

Chỉ cần có bóng, tôi có thể thoát khỏi đây bằng cách dịch chuyển.

Dù cho cô ta là nữ công tước phương Bắc đi nữa, vẫn có cơ hội để trốn thoát.

May thay, xem ra… tôi sẽ không cần đến lựa chọn đó.

Cộp… cộp…

Tiểu thư quý tộc bước qua tôi, nhẹ nhàng lướt qua mà không hề ngoái nhìn.

Sau đó, kèm theo âm thanh cửa tủ lạnh mở ra, tôi nghe thấy tiếng sột soạt nhẹ vang lên.

Cô ta đóng cửa tủ lạnh lại, rồi cứ thế rời đi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Sau khi chắc chắn rằng cô ta đã đi khỏi, tôi rón rén ngẩng đầu lên.

Theo nguyên tác, khi cốt truyện chính bắt đầu sẽ là tám năm sau, tôi cứ tưởng cô ta phải còn nhỏ lắm, nhưng thực tế lại nhỏ hơn cả tưởng tượng của tôi.

Mái tóc trắng muốt, sáng hơn cả tuyết, nổi bật đến kinh ngạc.

Nhưng thứ khiến tôi chú ý nhất lại là vật mà cô ta cầm trên tay.

…Không thể nhầm được.

“Khoai tây…?”

Thứ mà nữ công tước phương Bắc lặn lội xuống tận kho nguyên liệu xa xôi này để lấy—là một củ khoai tây sống, chưa gọt vỏ.

Và thế là, sau khi cơn hỗn loạn vì tiểu thư quý tộc phương Bắc qua đi…

Tôi đang ăn tối tại phòng ăn của ký túc xá ngầm nằm tách biệt với dinh thự.

Sau khi hoàn thành công việc trong ngày, tôi cuối cùng cũng có thể ngồi xuống tại đây.

Dù lời của người hầu lúc trước rằng bữa ăn ở đây tương đương cấp quý tộc có hơi khoa trương hay không thì… những món trước mặt tôi thật sự trông rất sang trọng.

Món mì ống tỏa mùi béo ngậy thơm phức và ổ bánh mì vẫn còn nóng như vừa được hâm lại.

Bình thường thì tôi đã ăn sạch đến vụn cuối cùng, nhưng… nếu làm vậy bây giờ, chắc tôi sẽ nghẹn mất, thế nên tôi chỉ lười nhác gắp mấy sợi mì bằng đũa.

“Gì cơ? Cô đã đụng mặt tiểu thư à?”

Người hầu tiền bối bỏ mặc tôi một mình trong kho nguyên liệu vừa trợn tròn mắt khi nghe xong.

“Vâng…”

“Trời đất ơi… Mới ngày đầu mà đã đen đủi rồi. Cô làm tốt lắm khi chạy trốn kịp.”

…Cái người này.

Cô ta dám nói thế trước mặt người mà cô ta vừa bỏ lại sao?

Tất nhiên, là một kẻ mới tới chưa được bao lâu, tôi chẳng thể bật lại.

Cuối cùng tôi chỉ có thể thở dài trong lòng, cắn một miếng bánh mì. Đúng lúc ấy, có người ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Cảm ơn vì đã làm việc vất vả hôm nay, Alice.”

“Ồ. Chào chị.”

Là người hầu đã hướng dẫn tôi trong ngày đầu.

Chị ấy có vẻ ngoài điềm đạm, mái tóc đen dày tôn lên nét dịu dàng.

Là một trong số ít những tiền bối tốt bụng mà tôi còn nhớ được.

“Ngày đầu tiên có mệt lắm không?”

“Không hẳn ạ. Mọi người đều tốt với em, nên em học khá nhanh.”

Chị tiền bối tóc đen khẽ cười, rồi nghiêng người lại gần, thì thầm vào tai tôi.

“Ngày mai sẽ dễ hơn một chút đấy. Ngày đầu luôn bị làm khó để rèn kỷ luật mà.”

Thì ra là vậy—bảo sao hôm nay mệt đến thế.

Nhưng nếu từ mai mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng hơn, thì cũng đỡ lo phần nào.

“Dù sao em cũng làm việc chăm chỉ mà không than vãn chút nào, đúng không? Ai cũng khen em hết đấy.”

“Em cảm ơn vì mọi người có cái nhìn tích cực về em.”

“Hehe… Biết đâu sau này em lại thành át chủ bài của bọn chị đấy.”

Chị ấy xoa đầu tôi như thể rất tự hào.

Bối rối vì được khen bất ngờ, tôi gãi má, rồi nhìn chị tiền bối với vẻ ngại ngùng.

“À… chị ơi. Em hỏi một chuyện được không?”

“Ừ, em cứ hỏi.”

Tôi quyết định hỏi điều vẫn luôn lởn vởn trong đầu từ nãy đến giờ.

“Hôm nay em thấy tiểu thư quý tộc trong kho nguyên liệu, cô ấy mang theo khoai tây sống. Cô ấy thường tới đó ạ?”

Nếu đúng là như vậy, tôi nên tránh phụ trách việc xử lý nguyên liệu càng nhiều càng tốt.

Chỉ một lần chạm mặt đã đủ khiến tim tôi đập như trống trận, nếu còn nhiều lần như vậy nữa, chắc tôi không chịu nổi mất.

Chị tiền bối liếc quanh một vòng, rồi hạ thấp giọng đầy lúng túng.

“Ừm… tốt nhất là bọn mình đừng nói gì về tiểu thư thì hơn. Chuyện liên quan đến cô ấy… chưa bao giờ mang lại điều gì tốt cả.”

“À, em xin lỗi. Em hỏi linh tinh quá.”

“Không cần xin lỗi đâu… ừm…”

Chị ấy ngập ngừng, rồi lại thì thầm thật khẽ, gần như không để ai nghe thấy.

“Chị trả lời vì chị quý em đấy. Nhưng đừng đi rêu rao lung tung nhé? Nói nhầm chuyện này với cấp trên là rắc rối to đấy.”

Tôi gật đầu nghiêm túc, ánh mắt chăm chú nhìn vào chị.

“Vâng, em sẽ giữ kín.”

Nghe câu trả lời chắc nịch của tôi, chị tiền bối gật đầu, rồi tiếp tục nói.

“Thực ra… tiểu thư không dùng bữa riêng. Chính xác hơn là—cô ấy không ăn đồ ăn do người khác nấu.”

“Hả? Sao lại thế ạ?”

Có phải vì đồ ăn người khác nấu không hợp khẩu vị?

Nếu xét theo tính cách được mô tả trong tiểu thuyết, thì… cũng không hẳn là không thể.

“Cô ấy từng bị đầu độc hai lần trong bữa ăn. Lần đầu suýt mất mạng. Kể từ đó, cô ấy không động vào bất cứ món nào do người khác làm nữa.”

“…Em hiểu rồi.”

Câu trả lời ngoài sức tưởng tượng khiến tôi chỉ còn biết chớp mắt ngơ ngác.

Bị đầu độc?

Ai lại làm chuyện đó?

Với một tiểu thư quý tộc?

Không phải quý tộc bình thường, mà là con gái duy nhất của Công tước Valaxar quyền lực, chỉ sau hoàng thất.

“Nhưng ai mà dám…?”

“Chị cũng không rõ. Nhưng nghe đồn sát thủ từng lẻn vào dinh thự mấy lần vào lúc rạng sáng.”

Câu chuyện kỳ dị đó khiến đầu tôi rối như tơ vò.

Không thể nào.

Dù trong tiểu thuyết, gia tộc Valaxar không được nhấn mạnh, nhưng vẫn là dòng dõi lẫy lừng—nhiều đời chiến đấu với quái vật nơi tiền tuyến phương Bắc.

Gửi sát thủ đến một gia tộc như vậy… kể cả không sợ phản công, thì người bình thường cũng chẳng dám nghĩ đến.

Vậy thì ai đã làm?

Liệu có thật là sát thủ từng đến?

Hay chỉ là lời đồn thổi nhảm nhí?

‘À…’

Ngay lúc đó, một ký ức bất chợt hiện về.

Tại sao tôi lại quên nhỉ?

Ở cuối tiểu thuyết, nữ công tước phương Bắc… đã mất một cánh tay.

Và rõ ràng, tác giả đã viết rằng cô ta mất nó trong một cuộc phục kích ám sát.

Điều đó nghĩa là… đã từng có một tổ chức điên rồ nào đó thật sự muốn giết cô ta.

Có lẽ vì vị thế quá cao mà cô ta trở thành mục tiêu của thế lực thù địch.

Nhưng… nhưng mà…

‘Dù vậy, cô ấy vẫn còn quá nhỏ…’

Tôi nhớ lại dáng lưng mảnh khảnh của cô bé vừa lướt qua.

Trông cô ta như một đứa trẻ, chưa đầy mười tuổi.

Chẳng lẽ từ lúc còn bé xíu, cô ta đã phải sống dưới bóng đen của những âm mưu ám sát?

Nghĩ tới đó, lòng tôi chợt nhói lên vì thương cảm.

Dù phần nào hiểu được tình hình, vẫn còn một điều khiến tôi trăn trở.

“Công tước không làm gì sao ạ?”

Arvian Valaxar, người đứng đầu phương Bắc hiện tại và cũng là vị anh hùng canh giữ tiền tuyến.

Dù chưa từng xuất hiện trực tiếp trong truyện, ông luôn được nhắc đến như một người chính trực.

Là cha của đứa trẻ đang sống trong cảnh hiểm nguy—chẳng lẽ ông lại khoanh tay đứng nhìn?

“…Công tước à.”

Chị tiền bối liếc xung quanh một lần nữa, rồi đứng dậy, chỉ để lại một lời cuối.

“Công tước… chẳng mảy may quan tâm tới tiểu thư đâu.”

“Hả? Ý chị là sao?”

“Thế đấy! Biết nhiều không có lợi gì đâu.”

Chị ấy vỗ tay một cái rồi mỉm cười tươi rói.

Câu trả lời chẳng giải đáp được điều gì, chỉ càng khiến đầu tôi rối hơn… nhưng xem ra, chị ấy không định nói thêm gì nữa.

Sau một tiếng thở dài khẽ, tôi khẽ lắc đầu, cố xua tan mọi suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu.

“…Phải rồi. Chị ấy nói đúng.”

Dù có đào sâu thêm nữa cũng chẳng để làm gì cả, đúng không?

Dù tôi mang theo một vài cốt truyện khi được tái sinh, tất cả đều là mấy mẩu vụn vặt nhặt được từ những vai phản diện hạng xoàng mà thôi.

Chút sức mạnh đó… chỉ vừa đủ để sinh tồn giữa bầy sói.

Nếu tôi dại dột chen ngang vào dòng chảy chính của câu chuyện, thứ chờ đợi tôi sẽ chỉ là kết cục bị nghiền nát trong im lặng, không kịp kêu lên một tiếng giữa vô số kẻ mạnh.

Cô tiểu thư phương Bắc ấy dường như mang theo một quá khứ nào đó… nhưng với một kẻ thấp kém như tôi—một người hầu gái vô danh—mọi chuyện đều quá nặng nề.

Có lẽ, giả vờ không thấy gì là cách tốt nhất tôi có thể làm.

Tôi chỉ nên tập trung vào mục tiêu của mình. Kiếm đủ tiền để mở một quán cà phê ở thủ đô đế quốc… rồi rời khỏi nơi này.

Phải… vậy là đủ rồi.

Thế nhưng, không hiểu sao—cảm giác bất an ấy vẫn không chịu buông tha tôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận