• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)

45-Ta giao con bé cho cô

1 Bình luận - Độ dài: 2,199 từ - Cập nhật:

Ngọn nến nhỏ tỏa ánh sáng dịu dàng, soi rọi không gian xung quanh bằng sắc vàng ấm áp. Trong sự yên lặng của thư phòng, tôi lặng lẽ nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình.

“Vậy, ngài định nói gì đây, thưa ngài công tước?”

Khuôn mặt ấy—người tôi đã lâu không gặp—vẫn chẳng thay đổi chút nào. Đôi mắt xanh lạnh lẽo, những đường nét cứng rắn trên gương mặt vẫn sắc như xưa.

Đúng là gương mặt quen thuộc ấy. Nhưng không hiểu sao… hôm nay trông ông có vẻ bất an.

“Tin đồn về cô trong đội kỵ sĩ đang lan rộng đấy. Họ bảo đồ uống của cô... ngọt lắm.”

“…Rồi sao?”

Tôi khẽ nhíu mày vì chủ đề bất ngờ. Chuyện đồ uống của tôi ngon hay không thì liên quan gì đến người khác? Công tước khẽ ho mấy tiếng, sau đó điềm nhiên nói.

“Ta chỉ tò mò thôi. Làm cho ta một ly được chứ?”

“Ông biết là tôi sẽ không pha cho ông mà.”

Tôi cắt ngang lời công tước, không mảy may do dự.

Ông khẽ nhíu mày, nhưng tôi vốn chẳng có ý định chiều theo yêu cầu của ông.

Cớ gì tôi phải phục vụ ông, chỉ vì ông tò mò?

“Vậy ông gọi tôi đến đây làm gì?”

Chẳng lẽ chỉ để xin một ly nước? Không thể nào. Chắc chắn có lý do khác.

Sau một hồi im lặng nhìn tôi, công tước khẽ thở dài, rồi đi thẳng vào vấn đề.

“Con bé trưởng thành hơn nhiều rồi. Đúng như kỳ vọng của ta.”

Một câu nói hoàn toàn ngoài dự đoán. Nhưng cũng phải thôi, con người luôn thay đổi.

Mối quan tâm của ông xưa nay chỉ xoay quanh sức mạnh của cô chủ.

“Vâng. Cô chủ là người có tài năng đặc biệt.”

“Cũng đúng, xét theo dòng dõi của con bé.”

Tôi không hiểu nổi vẻ mặt tự hào ấy của ông. Ông đã làm được gì cho cô chủ để có thể tỏ ra kiêu hãnh như thế? Thật quá đáng.

“Như đã hứa, từ nay đừng phái sát thủ đến nữa.”

“Cảm ơn.”

Nghe cứ như lời một người cha vậy. Nhưng hiểu tính cách ông rồi, tôi cũng chẳng bất ngờ.

“Ta giao con bé cho cô.”

“Cho tôi?”

Tôi thoáng bối rối vì lời nói bất ngờ ấy. Tại sao đột nhiên lại giao phó cho tôi?

“Trong ba năm tới, hãy rèn luyện để con bé vượt qua chỉ huy kỵ sĩ.”

“…Cái gì cơ?”

“Đúng ba năm nữa, ta sẽ đưa con bé đến vùng trấn áp quái vật định kỳ. Phải huấn luyện để con bé đủ sức sống sót.”

“Cái gì?!”

Chuyện quái gì thế này?

Tôi cảm thấy mọi thứ thật vô lý. Tôi đâu phải huấn luyện viên quân sự? Tại sao lại giao trọng trách này cho tôi?

Nhưng điều khiến tôi không thể chấp nhận hơn cả… chính là chuyện trấn áp quái vật.

“Ý ông là sao? Ba năm nữa, cô chủ sẽ chỉ mới mười hai tuổi!”

Miền Bắc là vùng đất nơi quái vật lộng hành. Đó là chiến tuyến ác liệt nhất. Vậy mà ông lại định đưa một đứa trẻ mười hai tuổi đến đó?

“Ta cũng từng đi trấn áp quái vật khi mười bốn. Con bé cũng thế thôi.”

“Nhưng sao ông không đi mà lại—”

“Công tước phải mạnh mẽ hơn cả ta.”

Giọng nói lạnh băng của công tước cắt ngang lời tôi.

Vẫn là cách nói sắc như dao thường thấy, nhưng lần này trên gương mặt ông lại hiện rõ sự nghiêm túc chưa từng có.

Tôi biết ông đang nghĩ về người vợ quá cố.

Người ta có thể cảm nhận được tình cảm ông dành cho bà chỉ qua những lời kể. Có lẽ ông còn từng đau đớn nhiều hơn cả cô chủ.

Nhưng... thì sao chứ?

Quá khứ là thứ phải vượt qua, không phải dùng để giày vò hiện tại.

Phải lấy nỗi đau làm nền tảng để trưởng thành, để xây đắp tương lai.

Thế mà ông vẫn đang trói buộc cô chủ trong hối hận của mình.

“Nếu không làm được thì cứ nói. Ta sẽ tự có cách.”

“…Ông định đổi ý à?”

“Không.”

Tôi thở dài trước sự cứng đầu của ông. Tôi chẳng thể làm gì trước quyết định đó cả.

Ông là chủ nhân nơi đây. Còn tôi, chỉ là một hầu gái giỏi việc.

Nếu có người biết cách ăn nói khéo léo, có lẽ còn lay chuyển được ông.

Nhưng không ai có thể thay đổi ý chí của công tước. Tôi biết chắc ông sẽ đưa cô chủ đi trấn áp quái vật trong ba năm nữa.

“…Được rồi. Tôi sẽ cố để cô chủ vượt qua được chỉ huy đội kỵ sĩ trong vòng ba năm. Nhưng tôi có một điều kiện.”

“Nói đi.”

Nói thật thì việc ấy không phải bất khả thi.

Với tố chất sẵn có của cô chủ, thậm chí con bé có thể hoàn thành mục tiêu ấy sớm hơn.

Vấn đề là tôi không thích mục đích của ông công tước cho lắm.

Dù sao trong tình thế không thể từ chối, tôi phải tranh thủ đòi lại chút lợi ích cho cô chủ.

Sau một thoáng suy nghĩ, tôi nhìn thẳng vào ông.

“Khi cô chủ lớn lên, hãy cho con bé vào học viện.”

“Học viện? Cái nơi dành cho đám tân binh ấy à?”

“Tân binh? Đó là nơi quy tụ những tài năng xuất sắc nhất của đế quốc.”

“Trong mắt ta, vẫn chỉ là đám non nớt.”

Ông nghĩ thế cũng dễ hiểu thôi. Dù gì, ông cũng là con quái vật từng một tay càn quét chiến trường.

“Để cô chủ phí ba năm ở nơi như vậy… ta không cho phép.”

“Ông định biến con bé thành người cô độc suốt đời à?”

Đôi mắt công tước khẽ dao động.

Tôi không bỏ qua khoảnh khắc ấy.

Tôi biết, ông muốn cô chủ trở nên mạnh mẽ hơn bất kỳ ai, không phải vì ghét bỏ.

Dù vô trách nhiệm, ích kỷ và ngang ngược, ít nhất ông vẫn giả vờ quan tâm đến con bé.

“Trong khi người ta kết bạn, trải qua thanh xuân rực rỡ, cô chủ sẽ chỉ sống cô quạnh giữa nơi lạnh lẽo này thôi sao?”

“Sự cô đơn là cái giá của kẻ mạnh.”

Tôi nhìn ông đầy chán ghét. Đúng là câu trả lời của một kẻ như công tước.

Đến giờ, tôi bắt đầu nghĩ ông đang cố tình làm người ta ghét.

“Thưa ngài, học viện không hề dễ như ông nghĩ.”

Tôi khẽ thở ra, cố giữ bình tĩnh. Có quá nhiều điều tôi muốn nói… nhưng lúc này, cần phải thuyết phục.

Nói lý với kẻ cứng đầu như ông sẽ chỉ phản tác dụng.

“Mỗi năm, học viện đào tạo ra vô số nhân tài. Điều đó chứng minh nơi ấy là điểm hội tụ của những người có tố chất.”

“Nếu chỉ là nơi tầm thường như ông nghĩ, giới quý tộc đâu đời nào đưa con đến đó? Học viện không chỉ là nơi học tập, mà còn là nơi kết nối. Những mối quan hệ ấy sẽ là nền tảng vững chắc cho tương lai sau này.”

Ông gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, trầm ngâm suy nghĩ.

Tôi dịu giọng, cố gắng thuyết phục bằng chút chân thành.

“Nó sẽ là kỷ niệm đáng quý trong đời cô chủ, là điều con bé không thể tìm thấy lần thứ hai. Xin ngài… hãy suy nghĩ lại.”

“Cô Selena hẳn cũng mong điều đó.”

Đôi mắt công tước mở to khi nghe đến tên công tước phu nhân.

Sau một lúc trầm mặc, ông nhắm mắt lại, rồi đáp khẽ.

“Nếu là học viện… chắc cũng không nguy hiểm mấy. Ta sẽ suy nghĩ thêm. Việc huấn luyện vẫn là ưu tiên trước mắt.”

Với tính cách của ông, vậy đã gần như là đồng ý rồi.

Nếu ông không chấp thuận, hẳn đã từ chối thẳng.

“Vâng. Vậy tôi xin phép lui.”

Tôi cúi đầu thật sâu rồi nhanh chóng rời khỏi thư phòng, không ngoảnh lại.

Công tước luôn khiến tôi mệt mỏi mỗi lần đối mặt. Càng sớm rời đi, càng tốt.

“…Con bé gọi ta là ‘công tước’.”

Tôi khựng lại vì lời nói bất ngờ ấy.

Quay đầu lại, tôi thấy ông đang nhìn xuống, vẻ mặt dịu đi đôi chút.

“…Sao ạ?”

“Không có gì. Ta chỉ thấy lạ. Đứa trẻ từng gọi ta là ‘cha’, giờ lại thay đổi… Tự hỏi có chuyện gì xảy ra chăng.”

“Nghĩ lại thì, dạo này con bé chẳng đến thăm ta nữa.”

Tôi chớp mắt, ngạc nhiên.

Tôi tưởng mình nghe nhầm.

Ông bắt đầu như vậy, rồi lại mong con bé chủ động tìm đến sao?

Tôi thấy lửa giận âm ỉ trong lòng, nhưng vẫn giữ gương mặt bình tĩnh, nhìn ông.

Có lẽ đã đến lúc kéo ông trở lại với thực tại.

Tôi thở ra một hơi thật nhẹ.

Tay siết lại, tôi nở nụ cười nhạt.

“Ông biết không? Cô chủ chẳng còn tìm ông nữa.”

“Giờ cô chủ thậm chí còn chẳng tò mò. Đã mấy tháng rồi nó không nhắc đến ông.”

Ông công tước không nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe.

Trong mắt người ngoài, ông có lẽ trông bình thản. Nhưng với tôi—người hiểu rõ ông—tôi biết ông đang dao động.

“Ông nghĩ cô chủ quá lạnh lùng sao?”

Ông ngả người ra sau, ngước nhìn trần nhà.

Một lúc sau, ông khẽ cười gượng.

“Thật nhẹ nhõm. Phải… đúng vậy. Để vượt qua ta, nó không cần đến tình cảm thừa thãi.”

“Đừng vờ như ông luôn nghĩ cho cô chủ.”

Tôi ghét cách hành xử của ông.

Như thể đang chạy trốn hiện thực, viện cớ vì con gái để hợp lý hóa mọi thứ. Thật đáng ghét.

“Ông biết không? Vết sẹo sau lưng cô chủ… đã biến mất.”

“…Cô nói gì?”

Ông mở to mắt, bật dậy khỏi ghế.

Lần đầu tiên tôi thấy ông ngạc nhiên đến thế.

“Sẹo… biến mất rồi?”

“Vâng. Tin hay không tùy ông, nhưng nó đã được xóa sạch cách đây một tuần.”

“Không thể nào! Ngay cả thái y cũng nói không chữa được…”

“Thế gian này có nhiều thiên tài và dị nhân, thưa công tước.”

Ông đứng lặng, đôi mắt vẫn chưa tin vào tai mình.

Thấy dáng vẻ ấy… tôi thấy thỏa mãn lạ kỳ.

Đồ cứng đầu.

“Tất nhiên, tôi đã phải chi hết hai năm lương để mua thuốc.”

“Khoản đó, để ta—”

“Không cần.”

Ông sững lại vì lời từ chối dứt khoát của tôi.

Không cần chần chừ gì cả.

Tôi sẽ không nhận tiền từ ông.

Dù tiền có tốt đến đâu, vẫn có những đồng tiền tôi phải tự mình kiếm lấy.

Danh dự có thể gác sang một bên. Rủi ro không đáng sợ.

Nhưng nhận tiền của ông công tước thì không bao giờ. Kể cả chết.

Bởi vì một khi nhận, người chăm sóc cô chủ sẽ không còn là tôi nữa.

1500 đồng vàng. Chỉ cần làm việc thêm hai năm là đủ.

Mở quán café trễ hai năm không thành vấn đề.

Mở quán bằng tiền của công tước mới là điều không thể tha thứ.

“Vậy tôi xin phép đi trước.”

Tôi cúi đầu, lễ phép rời đi.

Công tước chỉ lặng lẽ nhìn tôi, không nói gì.

Có rất nhiều điều tôi muốn nói… nhưng tôi đã kiềm lại.

Vì chúng chẳng thay đổi được gì.

Tôi chỉ cần làm một việc thôi: khiến cô chủ được hạnh phúc.

“Ba năm.”

Phải giúp cô chủ vượt qua chỉ huy đội kỵ sĩ trong ba năm.

Bình thường, nghe thôi đã thấy điên rồ.

Nhưng nếu là cô chủ, chuyện đó hoàn toàn khả thi.

Giúp cô chủ được nhập học học viện.

Đó là mục tiêu tiếp theo của tôi.

Thứ cô chủ cần… là sự quan tâm của người khác.

“Học viện đủ sức bù đắp điều đó.”

Nếu là cô chủ, chắc chắn con bé sẽ khiến cả học viện phải chú ý.

Khi con bé tạo được những mối quan hệ quý báu ở nơi đó, mọi thứ rồi sẽ tự nhiên hòa nhập.

“Biết đâu lại thân với Lucy cũng nên.”

Tôi bước thật nhanh xuống cầu thang, đi ngang qua phòng mình, tới căn phòng nhỏ nơi cô chủ đang đợi.

Tôi thầm thề sẽ bảo vệ cuộc sống yên bình của con bé. Tay siết lại, tôi chuẩn bị tinh thần.

Một ngày nào đó, khi cô chủ trưởng thành, con bé nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ.

*******

“Em không thích!! Không chịu ăn rau đâu!!”

“Cô chủ!!!”

Giờ thì… đã ba năm trôi qua.

Chẳng hiểu sao… cô chủ của tôi lại còn bướng bỉnh hơn trước nữa.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Phải có nụ hôn thì mới ăn được rau
Xem thêm