Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)
82-Một giấc mơ ngớ ngẩn
1 Bình luận - Độ dài: 1,824 từ - Cập nhật:
Chụp— chụp—
Âm thanh nhớp nháp vang lên như thể có thứ gì đó dính lại với nhau.
Nhiệt nóng hầm hập truyền qua từng tấc da thịt. Mồ hôi vã ra không ngừng, đến mức tưởng chừng như cả cơ thể sắp tan chảy.
Trên chiếc giường phủ kín hơi nóng, hai người phụ nữ đang cuốn lấy nhau trong nụ hôn cháy bỏng.
“Haah…!”
Khi môi họ rời nhau, một làn nước bọt tưởng chừng vô tận vương lại giữa hai người. Một người phụ nữ có chiếc vòng da lạ lẫm nơi cổ áp mặt vào lòng người kia, nhẹ nhàng cọ sát thân mình qua lại.
“Đừng đi, cô chủ à.”
Giọng nói nũng nịu pha chút lém lỉnh. Trên môi người còn lại hé nở một nụ cười, mái tóc trắng dài như thác đổ nhẹ buông xuống.
Cô gái tóc trắng ấy, không chỉ xinh đẹp, mà còn mang vẻ đẹp siêu thực đến ngỡ ngàng.
Làn da trắng muốt không tì vết, mỏng manh như sương mai. Hàng mi dài cong vút tôn lên khí chất quý phái. Sống mũi như được chạm khắc bởi bàn tay thần thánh. Gò má ửng hồng, gợi lên sức sống căng tràn. Đôi mắt xanh trong veo, thanh khiết hơn cả đại dương.
Và hơn hết—
Là thân thể hoàn mỹ đến mức tưởng như được thần linh nhào nặn, gợi cảm đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
“Đừng lo. Có chị rồi, em chẳng đi đâu cả.”
Người phụ nữ mang mái tóc trắng như đôi cánh thiên thần kéo nhẹ một sợi dây, khiến chiếc vòng cổ nơi cổ người kia siết chặt hơn.
Vậy mà người bị kéo ấy vẫn mỉm cười, ôm lấy cô như thể đó là điều ngọt ngào nhất.
“Phải rồi. Ngoan lắm…”
Cô gái tóc trắng vuốt nhẹ sợi dây trong tay như một bảo vật, ánh mắt ánh lên vẻ quyến rũ mê hoặc.
“Sợi dây này, dù có phải mất một cánh tay, em cũng sẽ không buông.”
Đôi mắt xanh quyền lực ấy— hướng về phía tôi.
Ánh nhìn như kéo cả linh hồn tôi lại gần, không thể nào chống cự. Đôi môi hồng hé mở, ánh mắt ấy tràn ngập khát khao.
“Vậy nên, đừng hòng chạy trốn.”
Đẹp đến mức khiến người ta quên thở.
Đáng sợ đến mức chỉ muốn bỏ chạy.
Đôi mắt như bầu trời đêm đầy sao, vẫn dán chặt lấy tôi.
*************
“Alice.”
Mắt tôi mờ dần, cả người như bị kéo vào sương mù.
Tôi chậm rãi mở mắt.
Màn rèm mỏng buông hờ. Ánh nắng rực rỡ xuyên qua. Trên giường, vụn bánh quy vương vãi. Trên bàn, cốc bia trống rỗng và tách trà còn dính vệt sô-cô-la.
Tôi ngồi dậy, mái tóc tím rối bù xõa xuống. Khi xoay đầu vì có gì đó chạm nhẹ vào ngón tay, tôi thấy—
“Hehe, Alice…”
Một cô bé dễ thương đang ôm tay tôi, thì thầm trong giấc ngủ. Nụ cười e thẹn của cô khiến tim tôi như tan chảy.
Bình thường tôi đã vuốt tóc cô bé không ngừng, nhưng lúc này, tôi chỉ có thể nhìn cô ngơ ngác.
Giọng nói của người phụ nữ trong giấc mơ vẫn văng vẳng trong đầu tôi. Những ngón tay mềm mại ấy, đôi mắt xanh ấy— ánh mắt như muốn nuốt lấy tôi— chẳng thể phai đi.
Cô đừng hòng chạy trốn.
Tôi chợt nhớ đến khung cảnh đó.
Chỉ có thể buột miệng lẩm bẩm:
“Khốn thật…”
Cái giấc mơ quái gì thế không biết?
“Alice?”
Giọng cô chủ kéo tôi về thực tại. Tôi bừng tỉnh, rồi nhận ra mùi thịt khét từ chiếc vỉ nướng.
Tôi vội vàng lật thịt, nhưng bề mặt đã cháy đen. Tôi tặc lưỡi, đẩy sang một bên và cho phần thịt mới lên.
“Xin lỗi cô, tôi sẽ nướng lại cho cô phần khác.”
“Không sao đâu. Nhưng Alice, trông chị hơi… lơ đễnh đấy?”
“À không, tôi ổn mà.”
Tôi mỉm cười đáp lại cô.
Tỉnh táo lại đi, chỉ là mơ thôi.
Đúng vậy, chỉ là một giấc mơ viển vông.
Người phụ nữ trong mơ có ánh mắt giống hệt cô chủ… Có lẽ là hình ảnh cô chủ trong tương lai mà tôi tự tưởng tượng ra. Và người mà cô ấy nhìn đầy tha thiết…
…chắc là tôi.
Chỉ là mơ thôi.
Người ta bảo mơ thường trái ngược với thực tế mà, đúng không?
Nếu tôi mơ thấy mình biến thành một người đàn bà hư hỏng như thế… thì điều đó chẳng phải là bằng chứng rằng cô chủ tương lai sẽ là một người đoan trang, dịu dàng và thuần khiết ư?
Không đời nào cô ấy lại trở nên… thô tục như vậy được.
Tôi thề với danh dự của một người đàn ông, tôi tuyệt đối không phải hạng người dễ lung lay bởi dục vọng thấp hèn.
Hơn nữa, giữa tôi và cô chủ— dù không cùng máu mủ, nhưng là một gia đình yêu thương nhau bằng cả tấm lòng.
“Tôi đúng là nên bớt uống đi.”
Nếu không say, tôi đã không nằm mơ ra cái chuyện kỳ cục như vậy rồi. Mới uống vài lon bia mà ra nông nỗi này, đúng là tửu lượng quá tệ.
“Cô chủ, hôm qua tôi có làm gì kì quặc không?”
Dù trí nhớ vẫn còn nguyên, nhưng tôi cẩn thận hỏi lại.
Cô nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu.
“Ừm… không có gì hết? Chị chỉ lảm nhảm gì đó trong lúc ngủ thôi. Sao vậy?”
“Không có gì đâu.”
Xem ra cũng không có gì nghiêm trọng như tôi lo.
Tôi dọn phần thịt chín đều ra đĩa, cô chủ bắt đầu cắt thành từng miếng nhỏ.
“Cô ăn sáng đi.”
“Vâng!”
Cô cầm sách ra bàn, ngồi xuống vừa ăn vừa đọc.
Tôi bưng bát đặt trước mặt cô rồi tranh thủ liếc nhìn quanh phòng.
Hậu quả từ hôm qua để lại thật lộn xộn.
Tôi nghĩ khi cô đi học, mình sẽ tranh thủ mở cửa sổ và dọn dẹp một lượt.
“Alice, em hỏi cái này được không?”
Cô vừa nhai thịt vừa hỏi, đôi má phồng lên đáng yêu như một con sóc nhỏ.
“Tất nhiên. Cô muốn biết gì nào?”
“Lucy là ai vậy?”
Tôi giật mình.
Cô vẫn cười, nhưng không hiểu sao ánh mắt có chút… xa xăm.
“Sao cô biết cái tên đó?”
“Hôm qua chị cứ gọi Lucy trong lúc ngủ mớ.”
…Chắc tôi không tưởng tượng đâu. Giọng cô cũng có phần lặng đi.
Tôi cố giữ bình tĩnh, mỉm cười:
“Cô còn nhớ chị từng kể về vị thánh xuất hiện sau hàng trăm năm không? Tên của cô ấy là Lucy đấy.”
Tuy câu chuyện chính còn lâu mới bắt đầu, nhưng tôi tin với khí chất đặc biệt như capybara của Lucy, chắc chắn cô ấy đã gây dựng được tên tuổi rồi.
“Thật sao? Nhưng tại sao chị lại gọi tên cô ấy trong lúc ngủ?”
Nếu không trả lời cẩn thận, tôi có linh cảm sẽ có chuyện.
Dù không biết mình đã nói gì lúc mơ, nhưng tôi chọn một lý do hợp lý nhất:
“Lucy bằng tuổi cô, đúng không? Biết đâu sau này hai người sẽ trở thành bạn tốt ở học viện thì sao.”
“Vậy à…”
“Tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ về cô thôi mà.”
“…Hehe.”
Cô mỉm cười rồi nhét miếng thịt cuối cùng vào miệng.
Sau khi ăn xong, cô vội vã chạy tới giường, giơ sách cho tôi xem một đoạn:
“Alice, hôm nay em muốn thử cái này.”
Tôi cúi xuống đọc đoạn cô chỉ.
Cũng không có gì đáng ngại.
“Ừm… cái này thì được, chị cho phép.”
“Thật không? Em yêu chị nhất luôn đó, Alice!”
Cô cười rạng rỡ, ôm lấy tôi.
“Vậy… hôm nay cô không đè bụng tôi nữa chứ?”
“Không có chuyện đó đâu. Ngày nào cũng phải đè 20 phút.”
“Puhuhu, cô chủ ơi, làm vậy có thay đổi gì đâu. Hay là bỏ cuộc đi?”
“…Quả thật, Alice khác mẹ thật. Thường thì người ta thích được chạm như vậy mà.”
Đã một thời gian dài cô kiên trì đè bụng tôi, nhưng chẳng có hiệu quả gì. Việc đó hoàn toàn vô nghĩa.
“Người bình thường đều vậy cả. Còn Công Tước thì đặc biệt thôi. Mà chẳng phải cô thấy dễ chịu hơn khi được tôi xoa bóp sao?”
“Ừm, cũng có…”
“Đó, vậy thì rõ ràng rồi. Cách của tôi hiệu quả hơn lời Công Tước nói nhiều—”
“Nhưng em vẫn muốn thử thêm.”
Đôi mắt kiên quyết ấy nhìn tôi.
…Chưa được. Bây giờ chống lại Công Tước vẫn quá sớm.
Không sao, những thứ kỳ quái mà Công Tước dạy sẽ không ảnh hưởng đến tôi đâu. Rồi tôi sẽ từ từ uốn nắn cô chủ theo hướng đúng đắn.
“Được rồi. Vậy cùng làm thử nhé.”
“Vâng! Em làm luôn được không?”
“Hmm, cô muốn thế à? Nhưng nếu vậy thì tối nay không làm nữa đâu đấy.”
“Không sao đâu ạ!”
Cô mỉm cười tươi rói, nắm lấy tay tôi.
“Được rồi.”
Sau khi cô dọn dẹp xong bữa sáng và đặt chén đĩa lên xe đẩy, chúng tôi cùng nắm tay leo lên giường. Cô háo hức duỗi tay ra trước mặt tôi.
Tôi vén nhẹ tóc mái cô, rồi lè lưỡi, nhìn sâu vào đôi mắt xanh thẳm ấy. Cô nhìn tôi ngơ ngác một lát, sau đó dùng tay làm thành hình cái nhíp và nhẹ nhàng kẹp lấy lưỡi tôi.
Chúng tôi giữ nguyên tư thế ấy.
Tôi quỳ trên giường, còn cô thì kéo nhẹ lưỡi tôi ra từng chút một.
…Nói thật, tôi chẳng hiểu cái quái gì đang diễn ra nữa.
Mấy hành động trong sách này thật kỳ cục. Công Tước thật sự thấy thoải mái với mấy thứ như thế này sao? Dù nghe nói người ấy là một quý bà tuyệt sắc và lý tưởng, nhưng nếu đúng như thế… chắc thần kinh cũng có vấn đề rồi.
Mà thôi, hiểu làm gì cho mệt. Dù sao cũng chỉ là một tiếng, ráng chịu là xong.
Vậy nên tôi nhắm mắt, chờ thời gian trôi qua.
Nhưng càng lúc càng thấy kỳ lạ. Vì phải lè lưỡi suốt, nước bọt bắt đầu tích tụ trong miệng.
Tôi cảm thấy khó chịu, mặt nhăn lại.
“…Cô chủ, đợi một chút—”
“Không. Chúng ta giữ nguyên thế này thêm hai mươi phút nữa.”
Tôi hơi bất an, nhưng cô chủ dường như nhận ra, liền mỉm cười dịu dàng:
“Không sao đâu, Alice. Cứ nhổ ra cũng được mà.”
“Ờ…”
Như thể nghe theo lời cô—
Tách—
Một giọt nước bọt khẽ rơi xuống giường.


1 Bình luận