• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)

71-Tôi cũng chẳng cần nữa

0 Bình luận - Độ dài: 1,838 từ - Cập nhật:

[Điều hiệu quả nhất lúc này là lợi dụng cảm giác tội lỗi của cô ta! Hãy khiến cô ta tự thôi miên mình bằng chính cảm giác tội lỗi ấy. Muốn biến cô ta thành con chó trung thành của ngươi, bạn phải là kẻ lạnh lùng, sẵn sàng lợi dụng cả người như cha mẹ — những ân nhân sinh thành!]

“Nếu lợi dụng cả cha mẹ thì…”

Adrielle lẩm bẩm thật khẽ rồi lật sang trang kế tiếp.

[Có thể việc nài nỉ sẽ mang lại khoái cảm nhất thời, nhưng để khiến cô ta thật sự khuất phục, cô ta phải tự níu kéo lấy mình. Nếu không làm được như thế, quá trình tiếp theo sẽ chẳng bao giờ thực hiện được. Phần sau này tuyệt đối không thể tiến hành nếu không có sự đồng thuận ngầm từ phía đối phương, vì vậy hãy ghi nhớ kỹ!]

Đôi mắt Adrielle ánh lên sự mê hoặc, như thể đang bị một thế lực vô hình chi phối. Mỗi con chữ trên trang giấy dường như đều trở thành bài học quý báu khắc sâu vào tâm trí cô.

[Về mặt tinh thần, tẩy não là chưa đủ. Muốn hoàn toàn biến một người thành công cụ, phải đánh gục cả lý trí lẫn thể xác. Từ giờ tôi sẽ ghi lại cách để làm bại hoại cơ thể của họ.]

Những dòng chữ càng về sau càng trở nên táo bạo và đáng sợ. Một thế giới điên loạn, khó có thể tưởng tượng nổi, lại đang phơi bày từng chút một qua những con chữ nhỏ bé kia.

“Khụ…”

Càng đọc, nhịp thở của Adrielle càng trở nên gấp gáp và hỗn loạn. Hạt mầm của khát vọng sâu kín trong lòng cô đang không ngừng lớn lên theo từng dòng tri thức tiếp nhận được. Và khi lật đến chương cuối cùng, Adrielle khẽ nhắm mắt lại, rồi nhẹ nhàng khép cuốn sách.

“Mẹ mình đúng là thiên tài.”

Hoàn toàn khác với kẻ ngốc nghếch từng bảo rằng phụ nữ không thể sinh con cùng nhau. Bà ta từng nói chỉ nam và nữ mới có thể quan hệ — nhưng sự thật đâu phải vậy.

Tôi đã muốn chạy ngay đến gặp Alice, nhưng bản thân vẫn cố kiềm chế. Phải nhẫn nại, chờ đợi thời cơ để hoàn toàn bẻ gãy đối phương.

…Không kiềm được ham muốn nhất thời thì chỉ là thú vật mà thôi.

Liệu cô ấy thật sự là con gái của mẹ không? Có thể cô ấy cũng thừa hưởng tài năng ấy chăng. Adrielle đã nhanh chóng lĩnh hội giáo lý điên rồ của vị “quốc vương pháo đài trên không” một cách đầy bản năng.

Dù khát vọng u tối trào dâng trong lòng, Adrielle vẫn gượng ép dằn xuống rồi vươn tay lấy một cuốn sách khác. Không giống quyển trước, bìa sách lần này có màu đỏ chói. Trên bìa là hàng tựa đề kỳ quái:

[41 cách biến một người thành đồ chơi ngoan ngoãn mà không cần ngủ với họ]

[Tác giả: Kẻ quyến rũ nhất thế gian!]

Có lẽ... vẫn hơi sớm để một đứa trẻ mười hai tuổi học thứ này.

Phù—

Đôi môi Alice như hòa quyện với chính đôi môi tôi. Mềm mại, ấm áp, dịu dàng đến nỗi khiến toàn thân tôi run rẩy vì sung sướng.

Cảm giác như chìm trong cơn hoan lạc lan tỏa khắp cơ thể. Đầu óc tôi trống rỗng, còn trái tim thì đập rộn rã. Tôi đã muốn hét lên vì vui sướng, nhưng vẫn cố ghìm lại khao khát mãnh liệt ấy.

“Em yêu chị. Em yêu chị. Em yêu chị. Em yêu chị”

Thành công rồi.

Alice luôn tỏ ra dè chừng mỗi khi nhắc đến mẹ cô ấy, nên tôi đã lợi dụng điểm đó để từng bước kéo cô vào cái bẫy đã giăng sẵn.

Mẹ tôi chưa từng hôn tôi như Alice đã làm.

Nhưng tôi đâu có nói dối — khi tôi còn bé, bà từng hôn tôi một, hai lần. Như vậy cũng đủ để câu nói ấy mang phần nào sự thật.

Một lời nói khéo léo pha trộn giữa thật và giả, khiến Alice cuối cùng cũng phá vỡ nguyên tắc sắt thép của mình.

Tôi đã bao giờ hạnh phúc đến thế này chưa? Đã từng có khoảnh khắc nào hân hoan đến thế?

Tôi muốn giam giữ Alice lại, rồi tiến tới giai đoạn kế tiếp mà mẹ đã viết.

Tôi muốn bước tiếp.

Nhưng tôi lại phải kìm nén dục vọng đang trào dâng, nở nụ cười rạng rỡ như thể chẳng hay biết điều gì.

‘…Phải nhịn.’

Trò chơi càng khó...

Càng cần kiên nhẫn hơn nữa.

Từ từ thôi.

Chậm rãi đến mức... chính cô ấy cũng không nhận ra mình đang bị tẩy não.

**************

Vùng đất lạnh lẽo này chẳng có tiếng chim hót, nhưng buổi sáng vẫn bừng sáng nhờ ánh nắng đầu ngày. Cô chủ tỉnh dậy, còn tôi thì khẽ hỏi:

“Cô dạo này có quên gì không vậy?”

“Hở? Quên gì cơ?”

Cô chủ nghiêng đầu, gương mặt lộ vẻ ngơ ngác. Đôi mắt xanh biếc kia giờ lại phảng phất nét tinh quái.

“Không có gì đâu.”

Tôi phồng má, xoay lưng về phía cô ấy, cảm thấy hơi buồn. Không rõ cô có biết tôi đang nghĩ gì không, nhưng cô chỉ chăm chăm nhìn tôi.

Chỉ tôi thôi.

Không phải là cảm giác một phía.

Đã hai ngày rồi tôi không hôn cô ấy.

Bình thường sáng tối gì cũng đòi tôi hôn một cái, vậy mà suốt hai hôm nay cô chẳng nói lấy một lời.

Ngoài mặt thì cô không thay đổi gì, nhưng tại sao lại khác lạ như vậy? Hay là cô đã chán mấy cái hôn rồi?

‘Hừ, tôi cũng chẳng cần đâu.’

Toàn là do cô chủ cứ nài nỉ nên tôi mới chiều. Nếu giờ cô không thích nữa, cũng chẳng sao cả.

Dù rằng... tôi có hơi nghiện cảm giác môi cô chạm vào môi tôi, và nụ cười dịu dàng sau đó...

Nhưng không có thì cũng chẳng sao. Chỉ là... hơi buồn một chút.

Khi người từng nhìn mình bằng ánh mắt đầy khát khao bỗng dưng lạnh nhạt, ai mà chẳng buồn.

Ừ, chắc là vậy thôi.

“Tôi sẽ nấu bữa sáng cho cô. Cô chờ một chút nhé.”

Giọng tôi bất giác cứng lại, nhưng rồi tôi lắc đầu, lấy lại bình tĩnh.

Dù sao thì vẫn phải phân biệt chuyện công và chuyện tư. Cô có thay đổi, tôi vẫn phải quan tâm.

‘Cứ coi như quay lại như trước kia là được.’

Nghĩ vậy, tôi thấy nhẹ lòng hơn nhiều. Lại bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho cô với tâm thế thoải mái.

Tôi đã quyết tâm quên đi mấy cái ôm, mấy cái hôn dễ thương đó.

Nhưng quyết tâm thì quyết tâm, còn cảm giác thì đâu có thay đổi.

Trời đã gần trưa rồi.

Mặt trời ngoài kia thì rực rỡ, còn mặt tôi thì ủ rũ như mây xám.

******************

“…Chết rồi.”

Cạn sạch năng lượng.

Cảm giác như thiếu mất thứ gì đó không thể thiếu vào buổi sáng. Đôi môi mềm mại của cô chủ mỗi sáng vẫn luôn tiếp thêm sinh lực, nay không còn nữa khiến tôi làm việc cũng trở nên khó khăn.

Cứ như thể người từng chạy bộ hăng say mỗi sáng bỗng một ngày ngủ quên không dậy nổi vậy?

“Sao thế? Có chuyện gì à?”

Khi tôi đang vật lộn một mình, một giọng nói vang lên phía sau kèm tiếng bước chân.

“?”

Andy — cô hầu gái đồng trang lứa với mái tóc vàng sẫm và đám tàn nhang — nhăn mũi rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi nhìn cô ấy mà không mấy cảm xúc. Trớ trêu thay, Andy lại là người thân thiết thứ hai với tôi sau Alice.

Từ lúc trở thành hầu gái riêng, tôi cũng chẳng gần gũi với ai khác, vì với tôi, chỉ cần có cô chủ là đủ.

“Khác hẳn mọi khi, mặt cô trông như đưa đám vậy.”

Andy vừa cười như nắng sớm vừa nói. Ban đầu tôi từng thấy khó chịu với kiểu nói chuyện ấy, nhưng giờ lại thấy... khá dễ thương.

Andy đúng kiểu "ngoài lạnh trong nóng".

“Có chuyện gì vậy? Thôi được rồi, tôi sẽ đặc biệt quan tâm cô hôm nay đấy.”

Andy ngồi phắt xuống bên tôi, quay mặt đầy tự tin. Tôi nhìn cô ấy một cách dịu dàng.

Chắc là vì cô ấy đang rất cô đơn. Trước đây còn có chị Lani, nhưng giờ thì chẳng còn ai thân thiết.

“Tôi thấy cô đơn, Andy à.”

“Hả?!”

Tôi thở dài rồi nghiêng người dựa vào vai Andy. Cô ấy giật mình rú lên một tiếng đầy bất ngờ.

“Cái gì cơ? Làm sao thế?!”

Mặt đỏ bừng như củ cải, Andy luống cuống quát lên. Có lẽ tôi lại hành xử thân mật quá mức rồi. Tôi chỉ muốn thể hiện một chút gần gũi thôi, nhưng chắc Andy vẫn chưa quen.

“Xin lỗi nhé, tôi chỉ... suýt ngã thôi.”

Tôi định ngồi dậy, nhưng Andy đã kéo tôi ngả người xuống lần nữa.

“Không sao cả! Cứ nằm yên đi, đứng lên lại phiền phức.”

“Lạnh lùng thật.”

“Lạnh lùng? Ai cơ?”

“Không biết nữa, thấy tủi thân thôi.”

Thấy Andy phản ứng dễ thương như vậy, tôi mỉm cười khẽ rồi tựa đầu vào lòng cô ấy.

“Không sao đâu. Chỉ là tôi thấy cô đơn một chút.”

“Ý cô là cô đơn kiểu gì chứ?”

Andy tò mò nhìn tôi chằm chằm.

“Không biết nữa... chỉ là trong lòng trống vắng một chút.”

Tôi không thể nói rằng mình cô đơn vì không được cô chủ hôn, nên đành nói loanh quanh như vậy. Andy cười khẩy, ánh mắt lấp lánh tinh quái.

“Chà, đúng là cô đơn thật. Không có bạn đúng không?”

“…Cô vẫn chưa bị tôi xử lần nào, đúng không Andy?”

“Híc.”

Andy lập tức quay ngoắt mặt đi. Tôi cũng không hiểu sao cô ấy lúc nào cũng mạnh miệng, dù biết rõ tôi không phải dạng vừa. Nhưng thôi, cũng dễ hiểu.

Dù sao thì... cũng là dũng cảm nhỉ.

“Ờ thì! Nếu cô muốn, tôi có thể giới thiệu vài người bạn.”

“…Bạn cô?”

Nghĩ tới bạn của Andy, tôi thật sự không có hứng kết giao.

“Này! Cô nghĩ gì thế? Họ tốt lắm đấy!”

“Ừ…”

Nhưng cũng không thể đánh đồng, bạn của Andy chưa chắc giống tính Andy, có khi lại là người tốt thật.

“Mà nói đi cũng phải nói lại, chúng ta là bạn mà.”

Người ta bảo càng nhiều bạn bè thì càng tốt.

Tôi nghĩ... nếu gặp họ một lần cũng không tệ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận