• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)

77-Cùng thử với tôi đi

1 Bình luận - Độ dài: 1,801 từ - Cập nhật:

“Ngây thơ à?”

Cái gì cơ?

Chloe chắc chắn không biết rằng bên trong thân xác của một người phụ nữ tên Alice, lại tồn tại linh hồn của một người đàn ông đã ngoài hai mươi tuổi.

Gọi một kẻ như tôi là ngây thơ, trong sáng ư?

Đúng là một sự hiểu lầm nghiêm trọng.

Tôi là đàn ông.

Là đàn ông chính hiệu.

Tôi từng tay trắng lập nghiệp, miệt mài tiết kiệm từng đồng để mở được một quán cà phê cho riêng mình.

Trong một thời đại mà mọi hình thức giải trí đều bị dồn ép vào những chiếc hộp nhỏ xíu, tôi vẫn dứt khoát từ chối mọi thú vui cám dỗ, kiên trì theo đuổi ước mơ—tôi là kiểu người tự thân vươn lên, mạnh mẽ và đầy lý trí.

Gán cho tôi cái mác "trong sáng" thì thật là nực cười.

Tôi nhìn Chloe bằng ánh mắt bình thản, lạnh lùng.

“Tôi cần phải nói sao? Cô đối xử với người khác như nô lệ, chỉ biết đắm chìm vào những thứ khoái lạc tầm thường, thấp kém.”

“Cô chỉ biết nói thì toàn là gió bay mà thôi, biết không?”

“Ha… Cứ thử xem.”

“Mấy chuyện đó rõ ràng chỉ là trò rẻ tiền, ai chẳng đoán trước được.”

“Ồ?”

“Mấy thứ hoang tưởng trong sách đó thì có tác dụng gì cơ chứ? Tôi sẽ chứng minh rõ ràng: kẻ nào lấy đó làm thú vui mới thật sự là kẻ lệch lạc.” (note: you sure?)

Tôi siết chặt nắm đấm, quyết tâm.

Ừ. Làm vậy vẫn tốt hơn.

Thà chính mình làm còn hơn phải chứng kiến cô chủ cùng người khác làm mấy chuyện ấy.

Dù sao thì, với tôi cũng chẳng là gì cả.

Sách viết rằng… phải đeo xích và biến họ thành nô lệ tình dục.

Thật là một suy nghĩ nực cười.

Đây là thực tại.

Không phải truyện khiêu dâm.

Trong thế giới thực, nơi lý trí và logic lên ngôi, không thể nào dùng mấy thứ đó để thao túng tình yêu.

Và tôi là người từ trước đến nay chưa từng quan tâm đến mấy chuyện tình dục.

Ngay từ kiếp trước, tôi chỉ biết đến tiền và cà phê.

Những thứ khác chẳng có gì đáng để lưu tâm.

Nên chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì với tôi cả.

“Cô, cả Đại Công Tước và Công Tước đều sai cả. Tôi sẽ mạnh dạn nói điều đó, nên chuẩn bị đi.”

Quan hệ thể xác chỉ có ý nghĩa khi hai trái tim thật lòng hiểu nhau.

Nếu thiếu tình cảm, thì khác gì loài vật giao phối?

Chẳng đời nào chuyện đó lại phù hợp với cô chủ cả.

Vậy nên, tôi mới quyết định như thế.

Theo lời Chloe, kinh nghiệm là thứ không thể xem nhẹ.

“Hehe… Nhờ có cô, cô chủ sẽ không phải làm mấy chuyện ‘ấy’ với kẻ lạ nữa. Một sự hy sinh cao cả của người hầu đấy chứ.”

Chloe bước lại gần, nheo một bên mắt đầy hứng thú.

Cô ta mỉm cười, rồi ghé sát tai tôi, thì thầm bằng giọng nhẹ nhàng.

“Cô thật đáng khen đấy. Tôi cho cô một lời khuyên nhé?”

“Tôi không cần lời khuyên của cô nữa—”

“Cô biết không, cô chủ đang dần đẩy cô ra xa đấy.”

Tôi khựng người.

“Tôi biết một cách để khiến cô ấy lập tức thân thiết với cô hơn, thậm chí còn quý mến cô hơn cả trước kia.”

Mắt tôi lập tức mở to kinh ngạc.

Nếu có thể quay lại những ngày thân mật ấy… tôi không thể không quan tâm.

“…Là gì vậy?”

Chloe đặt một vật gì đó vào tay tôi.

Cảm giác mềm mà chắc, là da thuộc.

Tôi nhìn vật trong tay, không giấu nổi sự tò mò.

“Nghe kỹ đây. Tôi sẽ chỉ nói một lần thôi.”

Chloe thì thầm.

Và khi nghe xong, tôi không thể kìm được mà hét lên.

“Cái gì?!”

Không thể tin nổi.

Làm sao chuyện đó lại cải thiện được mối quan hệ giữa tôi và cô chủ?

“…Ha.”

******************

Tôi quay lại công quốc Valaxar.

Đứng trước cửa phòng cô chủ, tôi thở dài thườn thượt.

“…Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?”

Hay là quay đi?

Nhưng nghĩ lại, có vẻ không ổn.

Liệu chuyện này có thật sự khiến tôi thân thiết hơn với cô chủ? Hay chỉ là trò ngốc nghếch tốn thời gian?

“Tất cả là do Công Tước cả.”

Nếu không có mấy cuốn sách kỳ quặc đó, thì giờ này tôi đã có thể trò chuyện vui vẻ cùng cô chủ rồi.

Nhưng biết làm sao được?

Công Tước là người như vậy, tôi cũng chẳng thể trách bà ấy được. Như Chloe nói, đó là tự do cá nhân.

Tôi thở ra một hơi. Siết chặt chiếc khăn turban trên đầu, tôi gõ cửa.

“Cô chủ, tôi vào nhé.”

Không có hồi âm.

Tôi đành đẩy cửa bước vào.

Cô chủ ngồi yên trên giường, mắt lặng lẽ nhìn tôi. Ánh nhìn trống rỗng hơn trước, và đôi mắt sưng đỏ.

“Em nghe nói chị ra ngoài.”

Giọng nói của cô ấy lạnh lẽo không chỉ trong âm điệu, mà như bò sát mặt sàn rồi len lỏi vào tai tôi.

“Vâng, tôi có chút việc cần giải quyết bên ngoài.”

“…Alice nổi tiếng thật đấy. Chắc hẳn có nhiều người xung quanh lắm, ngoài em ra.”

Lời đó nghe như một lời khen, nhưng sự oán trách lẩn khuất trong giọng nói khiến tôi chẳng thể coi là thật lòng.

Tôi lấy hết dũng khí bước lại gần. Cô chủ vẫn ngồi yên, ngước nhìn tôi từ giường.

“Cô chủ, về mấy cuốn sách đó… Cô thật sự không định đưa cho tôi sao?”

“…Lại chuyện đó à? Em sẽ không đưa. Dù là Alice cũng vậy.”

Giọng cô chủ khàn đặc, đầy cảnh giác. Người từng hay cười với tôi, giờ lại nhìn tôi đầy xa cách—điều đó khiến tôi đau lòng.

Tôi không thích điều này.

Không muốn ngày càng xa cách với cô chủ. Lại càng không thể để cô ấy sa vào những chuyện không đứng đắn với ai đó khác.

Dạy dỗ cô chủ đúng đắn, là bổn phận của tôi với tư cách người hầu trung thành.

Tôi siết chặt tay, quỳ xuống dưới giường. Vì giường cao nên cô chủ giờ nhìn xuống tôi.

“…Alice?”

Cô ngạc nhiên. Tôi ngước nhìn cô rõ ràng và đưa tay ra.

“Cô chủ, chỉ một cuốn thôi. Được không?”

Cô chủ lặng lẽ nhìn tôi hồi lâu, mắt bắt đầu ngân ngấn nước. Cô cúi đầu, rồi lắc mạnh.

“Alice, cho dù có nói gì đi nữa, em cũng…”

“Cô chủ, tôi—”

Phải chăng những cảm xúc kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng tràn ra?

Giọng cô yếu dần.

Chẳng rõ có phải đang cố nén khóc hay không, nhưng thân hình nhỏ bé ấy cứ run rẩy.

“Em biết… Em biết mình đã làm gánh nặng cho Alice như thế nào…”

“Em biết chứ… Vì em, chị phải dậy sớm mỗi ngày, không có bạn bè, không hẹn hò, lại còn phải chịu đựng một em chẳng chịu nghe lời…”

Cô chủ đã hiểu lầm rồi.

Dù không có cô, tôi vẫn sẽ dậy sớm mỗi ngày.

Dù không có cô, bạn duy nhất của tôi vẫn sẽ là Lani.

Và quan trọng nhất—tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương.

Cuộc sống của tôi là một chuỗi ngày tẻ nhạt, nhưng tôi vẫn gắng gượng vì ước mơ mở quán cà phê.

Thế nhưng cô đã đem sắc màu đến cuộc đời đơn điệu đó.

Sự đáng yêu của cô khiến cuộc sống tôi bừng sáng, nụ cười rạng rỡ của cô đem đến cho tôi niềm vui thật sự.

Làm sao tôi có thể coi cô là gánh nặng?

“…Cô chủ.”

“Nếu Alice thật sự… thật sự thấy em phiền phức… thì chị có thể… rời đi cũng được. Em chịu được mà…”

Cô chẳng thể nào chịu được cả.

Nói thế nhưng nước mắt cứ không ngừng rơi trên má.

Dù chính cô có lẽ cũng không nhận ra, giọng nói ấy đã tràn đầy đau khổ.

Tôi nhìn về phía cuốn sách đặt phía sau cô.

Khi cô khóc, tôi lặng lẽ niệm phép nâng cuốn sách lên, để nó đáp nhẹ vào tay mình.

“Lấy… lấy hết tài sản của em đi. Em muốn đền đáp chị, Alice. Nếu không có chị…”

Câu nói về "toàn bộ tài sản" khiến tôi thoáng giật mình, nhưng tôi nhanh chóng bình tĩnh lại rồi mở sách ra.

Cô vẫn không hay biết, chỉ cúi đầu nức nở.

Tôi lặng lẽ lật xem mục lục.

Chỉ nhìn tiêu đề thôi cũng đủ khiến tôi nhíu mày.

Tôi lật nhanh từng trang để tìm điều mình cần.

Tôi tìm thấy rồi.

“Cô chủ, cô nhìn tôi một chút được không?”

Nghe tiếng tôi, cô mạnh tay lau nước mắt, rồi rụt rè ngẩng đầu.

Đôi mắt xanh hơn cả bầu trời, ánh lên lấp lánh vì lệ.

Tôi hít một hơi, gỡ khăn turban khỏi đầu.

Cùng với lớp vải mỏng, một sợi dây rơi xuống đất.

Thấy sự thay đổi, mắt cô mở to.

“A… Alice, cái gì vậy… trên cổ cô?”

Tôi đỏ mặt.

Tôi chỉ muốn xé cái thứ quấn quanh cổ đó mà ném thẳng đi.

Lẽ ra tôi nên làm thế. Nhưng tôi không thể bỏ qua lời Chloe rằng như vậy sẽ giúp hai chúng tôi gần nhau hơn.

“Cái… cái này là… thưa cô chủ…”

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi đến lúc nói lại thấy xấu hổ không để đâu cho hết.

Dẫu vậy, tôi vẫn đè nén nỗi nhục và xấu hổ, nhặt sợi dây dưới đất lên, đặt vào tay cô.

Tôi là người đã quyết là sẽ làm.

Cứ nhìn đi, cả Đại Công Tước, Chloe, lẫn Công Tước nữa.

Mấy chuyện lặt vặt thế này, tôi sẽ đối mặt hết và dõng dạc phủ nhận tất cả.

Cô nhìn chằm chằm vào sợi dây da trong tay.

Ở đầu dây là một chiếc vòng tròn.

Giống như thứ dùng cho thú cưng.

Là một chiếc vòng cổ da màu đen, dày dặn.

Tôi lặng lẽ đưa quyển sách đã mở tới trước mặt cô, chẳng thể thốt thành lời.

Tôi đã định nói thật đàng hoàng, nhưng chẳng làm được.

Cuối cùng, với giọng nói đầy lúng túng và xấu hổ, tôi khẽ khàng cất lời:

“Những thứ viết trong sách này… cô có muốn… thử cùng tôi không…?”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Ngố quá:)))
Xem thêm