• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)

73-Tôi vừa nói cái quái gì thế?

1 Bình luận - Độ dài: 1,545 từ - Cập nhật:

“Cho em đi cùng với.”

Cô chủ khẽ kéo nhẹ cổ áo tôi, nói bằng giọng ngập ngừng.

“Cái gì cơ?”

“Em muốn gặp họ… em không có bạn.”

Đôi mắt xanh ấy trông thật đáng thương, ánh lên một tia hy vọng mong manh. Trong giọng nói phảng phất nỗi khát khao khiến tôi sực nhận ra mình vừa nói điều không nên.

Phải rồi, không chỉ mình tôi là kẻ cô độc. Ít ra tôi còn có vài người để chào hỏi, còn cô thì không có ai cả.

Trong cả dinh thự rộng lớn này, tôi là người duy nhất đứng về phía cô. Dù mối quan hệ giữa cô và Đại Công Tước gần đây đã dịu lại, nhưng giữa hai người vẫn là một bức tường dày không thể vượt qua.

Nghĩ đến việc cô phải nghe tôi nói về chuyện sẽ kết bạn trước mặt mình… chắc hẳn cô đã thấy trống trải và chạnh lòng đến nhường nào.

Một cảm giác tội lỗi nhói lên trong ngực khiến tôi xấu hổ với chính mình vì đã nói ra câu đó quá vội vàng.

Tôi nhanh chóng nắm lấy tay cô và gật đầu.

“Cô sẽ đi cùng tôi.”

Đôi mắt cô trợn tròn vì ngạc nhiên, rồi nở nụ cười ranh mãnh.

“Vâng!”

“…Nhưng liệu Andy có ổn không nhỉ?”

Tôi nhớ lần trước Andy từng rất sợ cô.

Dù đã ba năm trôi qua, tôi nghĩ chắc cô ấy cũng không còn để tâm nữa.

Chắc vậy…

…Chắc tôi không nên dẫn cô ấy theo.

“Xin lỗi, xin lỗi…”

Hơi thở Andy trở nên gấp gáp, rồi cuối cùng cậu khuỵu xuống đất, cúi đầu xin lỗi liên hồi.

Tôi thật không ngờ phản ứng của Andy lại mạnh đến thế. Cứ tưởng sau ngần ấy năm mọi chuyện đã qua, nhưng xem ra cậu ấy vẫn còn hoảng loạn. Tôi vội chạy đến, cố giúp cậu ngồi thoải mái hơn.

Cảm giác như tôi vừa làm điều gì đó thật tệ.

“Không sao đâu, Andy. Cô ấy chỉ muốn làm bạn thôi, không có gì chống lại cô cả.”

Andy ngước đầu lên cẩn trọng, nhưng chỉ được một chốc, vì vừa liếc nhìn cô chủ, cô lại cúi đầu xuống, run lên bần bật.

“H-H-Hể…”

Andy quay đầu lại nhìn cô chủ, mặt đầy hoang mang.

“Sao thế?”

Một khuôn mặt xinh xắn, dịu dàng đang mỉm cười. Hoàn toàn không có vẻ gì đáng sợ.

Có lẽ Andy vẫn bị sang chấn.

Chắc cô chủ không nên ở lại lâu. Tôi đỡ Andy dậy rồi giao lại cho các bạn của cô đang đứng phía sau, vẻ còn chưa hiểu chuyện gì.

“Tôi nghĩ hôm nay cô ấy không khoẻ lắm, chắc nên nghỉ ngơi thì hơn…”

“Ừ, để bọn tôi đưa cô ấy vào.”

“Cảm ơn.”

Một trong các hầu gái đang đỡ lấy Andy quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt áy náy.

“Xin lỗi, nhưng nếu sau này cô rảnh… chúng ta ăn tối cùng nhau được không? Tôi luôn muốn trò chuyện với cô.”

“Ồ, vâng, tôi rất vui lòng.”

Người hầu đi cùng Andy khẽ cười, chìa tay ra. Tôi nắm lấy bàn tay đó không do dự.

Tách, tách—

Một âm thanh là lạ vang lên từ phía sau. Tôi quay đầu lại thì thấy cô chủ đang nhìn về phía này, nụ cười đã biến mất.

Nhưng có vẻ chỉ mình tôi nghe thấy. Người hầu kia vẫn đang mỉm cười.

“Alice.”

Cô chủ tiến lại gần. Người quen của Andy lập tức cúi đầu chào.

“Rất hân hạnh được gặp Công Tước.”

Dù lời chào vô cùng lịch sự, nhưng cô chủ lại kéo cổ áo tôi, ánh mắt liếc sang người hầu kia.

“Alice. Em muốn hôn chị.”

“…Hở?”

Tôi tưởng mình nghe nhầm, nhưng khi bắt gặp ánh mắt quả quyết của cô, tôi biết mình không nghe sai.

“Gì cơ ạ?”

“Em muốn hôn chị.”

“Ờ… ý cô là, ngay bây giờ sao?”

“Ừ.”

Tôi bắt đầu thấy lúng túng. Chưa từng có ai đột nhiên đòi hôn tôi như thế này.

“Cô chủ, việc đó thì… hơi…”

“Sao lại không?”

Đôi mắt cô đột ngột tối lại, màu xanh trong mắt dần trở nên đục ngầu. Tôi vội nghiêng người, thì thầm vào tai cô.

“Tối nay, khi chỉ có hai ta, tôi sẽ hôn cô… giờ tôi hơi mệt một chút.”

“…Không. Là bây giờ, Alice.”

Cô siết chặt tay áo tôi, ngước nhìn với vẻ kiên quyết. Tôi sững sờ trước sự cứng rắn ấy.

Khi chỉ có hai người, tôi có thể làm theo ý cô. Nhưng bây giờ thì khác.

Tôi không thể hôn cô trước mặt người lạ. Giữa chúng tôi, đó chỉ là cách thể hiện tình cảm thân mật như người thân, nhưng với người ngoài, thế là quá kỳ lạ.

“Để sau đi.”

Tôi xoa đầu cô, nở nụ cười nhẹ, hy vọng xoa dịu. Nhưng có vẻ không hiệu quả.

Mắt cô bắt đầu đảo loạn.

“Chị nói chị sẽ làm bất cứ khi nào, Alice.”

“Đúng vậy, nhưng giờ đang có người mà?”

“Không quan trọng.”

Cô bám riết lấy tôi. Tôi nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, nhưng càng làm vậy, cô càng siết chặt.

“…Hôn em đi, Alice.”

“Cô chủ, sẽ có lời ra tiếng vào mất.”

Cô hầu cạnh bên cũng lộ rõ vẻ bối rối. Chuyện này mà lan ra, thể nào cũng có lời đàm tiếu.

Tôi không muốn nghe ai nói điều không hay về cô chủ.

Nhưng như chẳng để tâm, cô chỉ nhìn tôi với ánh mắt càng lúc càng cứng rắn.

“Hôn em đi, Alice.”

Tôi khẽ cau mày. Cô luôn mỉm cười với mọi lời tôi nói, vậy mà hôm nay lại bướng bỉnh lạ thường.

Tôi không hiểu sao cô lại cố chấp như vậy.

“Không phải lúc này.”

“Làm đi.”

“Tôi nói là không.”

“…Làm đi.”

“Cô chủ, tôi sẽ làm khi chỉ có hai ta thôi, giờ xin hãy kiên nhẫn một chút.”

“Chị là hầu gái của ta, nghe lời em đi…!”

…Cô thấy chưa?

Tôi bị tổn thương vì câu nói đó. Có phần cưỡng ép.

Tôi lùi lại một bước, cố giữ bình tĩnh.

“Vậy là đủ rồi, cô chủ.”

“Sao chứ, tại sao không chịu hôn! Chị từng nói là bất cứ lúc nào cơ mà!”

“Tôi xin đính chính. Là khi chỉ có hai người. Làm thế trước mặt người khác là không phải phép đâu, cô chủ.”

“Không quan trọng…!”

“Không. Quan trọng đấy. Sau này lớn hơn cô sẽ hiểu.”

“Làm đi…!”

“Không.”

“Làm…!”

Cơn giận của cô chủ bùng nổ, vượt khỏi tầm kiểm soát. Tôi cũng bắt đầu thấy khó chịu.

Tôi là con người, tôi có cảm xúc. Bị bỏ ngoài tai như thế này, tôi thấy buồn là phải.

Tất nhiên rồi.

“Alice, làm đi.”

Cô ngước nhìn tôi, bám chặt lấy tay tôi, và ngay khoảnh khắc ấy, mọi cảm xúc bị dồn nén trong tôi như bị khai hỏa.

Chỉ là một cơn bực bội nhất thời.

Nhưng tôi đã để nó điều khiển mình. Tôi đẩy cô ra khỏi vòng tay, lớn tiếng quát lên.

“Thôi đủ rồi…! Tôi sẽ hôn sau, được chưa? Sao cô cứ khăng khăng như vậy!”

Tôi đã nói gì thế này?

Tôi không có ý đó. Vừa dứt lời, tôi đã hối hận đến tột cùng.

Nhưng lời nói ra không thể thu lại.

Đôi mắt cô chủ mở to gấp đôi.

Đồng tử cô rung lên như cơn địa chấn.

Một giọt nước mắt lăn dài từ khoé mắt đang run rẩy ấy.

Ngay khi thấy giọt lệ ấy, tôi cảm thấy như có thứ gì đó nhói lên trong ngực — một cảm giác tội lỗi không lời có thể diễn tả.

“Chúng tôi, chúng tôi xin phép đi trước…!”

Hai người hầu đang đứng cạnh vội vàng dìu Andy rời khỏi.

Chỉ còn lại tôi và cô chủ.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi mắt rưng rưng.

Nhưng cô không khóc thành tiếng. Không nói lấy một lời. Chỉ siết chặt ngực, cố nén tiếng nấc như thể chỉ cần thở mạnh cũng đủ khiến mọi thứ vỡ òa.

Chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở nghẹn ngào, và âm thanh khô khốc khi nuốt nước mắt vào trong.

Sau một lúc dài cố gắng kìm nén, cô lùi lại một chút rồi quay người bỏ chạy như thể muốn trốn khỏi tôi.

“Cô chủ…!”

Tôi gọi với theo khi thấy cô bỏ đi. Tôi muốn đuổi theo, nhưng đôi chân chẳng chịu nhúc nhích. Tôi chỉ có thể đứng đó, dõi theo bóng dáng khuất dần.

Rồi chẳng bao lâu, cô đã khuất hẳn.

Chát!

Tôi tự tát vào má mình.

Một âm thanh khô khốc vang lên, vị máu tanh mặn trào ra trong miệng. Nhưng cơn đau trên má…

…vẫn không bằng cảm giác tội lỗi như có tảng đá đè nặng trong lồng ngực.

“…Ha.”

Cuối cùng tôi cũng tỉnh táo lại.

Một nỗi hối hận cuộn trào trong lòng.

Tôi thật khốn nạn.

…Tôi đã nói cái quái gì thế này?

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Đáng lẽ phải là trí tuệ hạng thấp nhất
Xem thêm