Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)
66-Trao nụ hôn cho người mà bạn yêu.
0 Bình luận - Độ dài: 1,892 từ - Cập nhật:
Văn phòng của Đại Công Tước.
Nơi này vẫn vẹn nguyên vẻ cổ kính như thuở ban đầu. Trong căn phòng đó, hai người phụ nữ đang đối mặt nhau, ngồi sóng vai bên bàn làm việc.
Đại Công Tước mang tâm trạng rối bời. Có vô vàn điều ông muốn nói với con gái mình, nhưng vẫn quyết định phải hỏi điều này trước.
“Rốt cuộc thì con đã làm gì mà khiến giáo viên mới bỏ việc ngay trong ngày đầu tiên?”
“Là do cô ta kém cỏi, chứ chẳng phải lỗi của tôi.”
Câu trả lời cứng rắn đến mức khiến ông nghẹn lời. Sau một hồi gõ nhẹ lên mặt bàn như thể tìm lời, ông khẽ thở dài, ánh mắt dừng lại nơi gương mặt con gái.
“Dù sao đi nữa, Adrielle, việc học của con vẫn chưa hoàn tất đâu. Vì vậy, Alice – với tư cách là chị của con—”
“Đại Công Tước Arvian.”
Đôi mắt của ông lập tức mở lớn trước cách xưng hô xa lạ ấy. Trong giọng nói và ánh mắt con gái, tuyệt nhiên không có lấy một chút cảm xúc.
Giờ nó lại gọi ta bằng tước hiệu? Cha không còn là cha nữa, chỉ còn lại cái danh xưng Đại Công Tước vô hồn vô nghĩa hay sao?
“Con vừa gọi ta là gì thế, Adrielle?”
“Đại Công Tước Arvian.”
Chỉ đơn thuần là một cái tên, vậy mà lòng ông như thắt lại. Nhưng dường như cô chẳng hay biết điều đó, Adrielle vẫn giữ nụ cười dịu dàng như có như không, khẽ lắc đầu.
“Những kẻ cản trở tình cảm giữa tôi và Alice, dù là ai đi nữa... tôi cũng sẽ loại bỏ hết. Kể cả người, thưa Đại Công Tước.”
“Vì vậy, xin đừng can thiệp vào chuyện giữa chúng tôi.”
Đó không phải là điều nên nói với cha mình. Dù ông thừa nhận bản thân chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha, nhưng sao cô lại lạnh lùng đến thế?
Là vì cơn giận trong lòng đang bốc lên, hay bởi cảm giác đau nhói âm ỉ trong tim, Arvian nhìn con gái với ánh mắt tối sầm.
“Hãy biết giữ lễ nghi, Công Tước. Trước khi là cha của con, ta là chủ nhân của nơi này.”
Adrielle không đáp. Dường như cô tạm chấp nhận, nhưng trong đôi mắt kia vẫn ánh lên sự đối kháng không thể che giấu.
“Tại sao lại thành ra thế này?”
Trước đây, con bé đâu có thù địch đến vậy?
Chẳng lẽ giáo viên mới đã tác động gì đến nó? Nhưng nếu nhìn vào vẻ mặt hoảng sợ của cô ta, khả năng đó xem ra không hợp lý.
“Hay là... con bé đang bước vào tuổi dậy thì?”
Xét theo độ tuổi của Adrielle thì đúng là đến thời điểm đó rồi. Có lẽ vì thế mà nó trở nên nhạy cảm hơn. Suy nghĩ như vậy khiến nỗi bức bối trong lòng ông dịu đi đôi chút.
Nhưng vẫn còn một vấn đề...
“Làm thế nào để đối phó với con gái đang dậy thì đây?”
Đương nhiên rồi, Arvian đâu biết cách chăm sóc một đứa trẻ tuổi mới lớn. Bản thân ông ngày xưa cũng chẳng có mấy trải nghiệm như thế.
Chuyện giáo dục giới tính thì có thể giao cho giáo viên phụ trách, không đáng lo ngại. Nhưng riêng chuyện đối nhân xử thế với con gái tuổi dậy thì...
‘…Ta nên hỏi Alice.’
Chắc chắn Alice sẽ đưa ra lời khuyên hợp lý.
************
“Giáo... giáo dục giới tính á?”
Tôi bất giác hét to. May mà đang trong phòng ngủ, nếu là bên ngoài thì e rằng cả dinh thự đã nghe thấy.
Nhưng phải làm sao đây? Chuyện ông vừa nói khiến tôi không khỏi kinh ngạc.
“Phải, trông có vẻ thú vị lắm.”
Cô chủ gật đầu, mặt tươi rói như thể rất hào hứng. Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy má mình nóng bừng. Trước đây tôi từng tò mò không biết cô được học những gì, nhưng thật không ngờ đó lại là giáo dục giới tính.
‘…Nhưng cũng đến lúc rồi.’
Cô mới mười hai tuổi. Không còn quá nhỏ như hồi trước nữa. Và với tư cách là một người con gái, việc được giáo dục giới tính đúng cách là điều cần thiết.
Trong lòng tôi là một mớ cảm xúc đan xen.
Tôi từng nghĩ cô chủ mãi mãi là đứa trẻ nhỏ bé, nhưng nay con bé đã trưởng thành và bắt đầu tiếp nhận giáo dục giới tính… vừa tự hào, lại vừa chua xót.
Ngày chia ly giữa chúng tôi chắc cũng chẳng còn xa.
Tôi đã ước có thể mãi mãi sống bên cô, nhưng thời gian không chờ ai. Dù tôi có muốn hay không, rồi cô cũng sẽ vào học viện, gặp gỡ bạn bè mới, dần lớn lên và trở thành một người phụ nữ tuyệt vời.
Cô sẽ thừa kế tước vị Valaxar, còn tôi thì không thể từ bỏ ước mơ của mình. Cuối cùng, chúng tôi rồi cũng sẽ phải chia xa.
Nhưng nghĩ theo hướng khác... chúng tôi vẫn còn ba năm bên nhau. Trong khoảng thời gian đó, tôi sẽ vuốt ve mái đầu ấy, trấn an trái tim mình cho thoả.
“Cô chủ lớn rồi nhỉ, bắt đầu học cả giáo dục giới tính rồi.”
Tôi mỉm cười dịu dàng, khẽ xoa đầu cô. Cô chủ nhắm mắt tận hưởng bàn tay tôi, rồi mở mắt nhìn lên với một nụ cười e ấp.
“Alice, chị đã từng học giáo dục giới tính chưa?”
Tôi ngẫm nghĩ một lát trước câu hỏi trong veo ấy.
Kiếp này thì chắc chắn là chưa. Còn kiếp trước... tôi không nhớ rõ. Tôi từng học đến hết cấp hai trong hệ thống giáo dục bắt buộc ở Hàn Quốc, nên chắc cũng được học qua. Nhưng có lẽ tôi ngủ gật nên chẳng nhớ gì nhiều.
Dù sao thì... khi trưởng thành, con người ta tự nhiên cũng sẽ hiểu.
“Không, tôi chưa từng học.”
Tôi mỉm cười nhạt đáp lời. Với thân phận hiện tại là thường dân, chuyện tôi không được học giáo dục dành riêng cho quý tộc là điều dễ hiểu.
Dù sao thì… tôi cũng chỉ biết những điều cơ bản, còn chi tiết thì chịu. Với tôi, thứ đáng quan tâm hơn là làm sao kiếm tiền nhanh. Tôi đã tính cả rồi.
“Thật sao? Hehe, vậy là em biết nhiều hơn rồi.”
Trông cô chủ hãnh diện đến đáng yêu, tôi không kìm được mà đưa tay xoa đầu cô lần nữa, làm mái tóc rối tung cả lên.
Thế mà cô chẳng để tâm, vẫn cười tươi rói.
“Phải ha, chắc chắn cô biết nhiều hơn tôi rồi.”
“Em sẽ dạy chị! Đừng lo, Alice!”
Bàn tay bé xíu ấy nắm lấy tay tôi. Có vẻ cô định kể cho tôi nghe những gì học được hôm nay.
Chắc chẳng có gì nghiêm trọng.
Dù sao thì... tôi đã nhập hồn vào thân xác phụ nữ, những tri thức đó cũng chẳng để làm gì.
Nó không quan trọng.
Tôi định bảo cô không cần kể đâu, nhưng lại không nỡ dội gáo nước lạnh vào ánh mắt tràn ngập mong đợi ấy.
“Cô biết không? Tình yêu có từng giai đoạn đấy.”
“Giai đoạn?”
“Ừm, nắm tay rồi hôn trán.”
Nắm tay, hôn trán ư? Tôi không nhịn được mà phì cười.
Đúng là con nít.
Cô vẫn còn quá non nớt để hiểu tình yêu.
“Thật sao? Nghe thú vị đấy.”
“Bước tiếp theo là hôn môi đó!”
“Oa, hôn môi cơ à.”
Tôi tỏ ra thích thú trước câu nói của cô chủ.
Ừ thì, sau khi nắm tay thì cũng đến lúc hôn môi thôi. Rồi sẽ đến ngày cô tìm thấy người mình yêu, trao cho nhau nụ hôn đầu tiên.
‘Nghĩ đến thôi cũng thấy buồn rồi.’
Chỉ cần tưởng tượng ra một người đàn ông nào đó chiếm lấy cô chủ mà tôi nuôi nấng bao lâu nay... lòng tôi đã thấy khó chịu.
Tôi nhớ lại một cảnh phim: khi con gái đưa bạn trai về nhà, cha cô lập tức đuổi hắn đi bằng khẩu súng săn. Khi đó tôi còn nghĩ họ thật quá đáng. Nhưng giờ... tôi hiểu rồi.
‘…Đến khi cô có người trong lòng, tôi sẽ điều tra cho kỹ.’
Nghe có hơi quá, nhưng tôi không thể để cô yêu nhầm người.
Nếu một ngày nào đó cô chủ rung động vì ai đó, tôi sẽ lặng lẽ theo dõi để xem hắn có xứng đáng hay không.
Người đó phải là người tốt, không có người phụ nữ nào bên cạnh, chỉ dành trọn trái tim cho cô. Anh ta phải yêu thương cô hết mực, chăm lo từng chút để cô không phải lo lắng hay buồn phiền.
Nếu thiếu đi bất kỳ điều gì, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận.
Bởi vì người ở bên cô – người tôi yêu quý nhất – phải là người hoàn hảo.
“Em muốn tiến đến bước tiếp theo với Alice!”
Giọng cô chủ kéo tôi về thực tại. Đôi mắt xanh lấp lánh như sao đêm đang nhìn tôi.
“Xin lỗi, cô vừa nói gì cơ?”
“Em muốn tiến tới bước tiếp theo với Alice. Và cả bước sau nữa.”
Tôi nghiêng đầu khó hiểu. Chắc vừa rồi tôi mải nghĩ nên bỏ sót gì đó trong đoạn hội thoại?
“Bước tiếp theo?”
“Vâng. Hôn môi.”
“…Cái gì cơ?”
“Em muốn hôn Alice.”
Gò má cô chủ đỏ bừng, ánh mắt chan chứa yêu thương hướng về phía tôi.
Cô thỏ thẻ, rồi khẽ chu môi lại, nhắm mắt.
“…”
Cô chủ không động đậy, như thể đang đợi điều gì đó.
Cô... định hôn tôi thật sao?
Điều đầu tiên tôi cảm nhận là sự bối rối.
Dù tôi cũng rất quý cô, nhưng giữa chúng tôi... nụ hôn ấy là điều không thể.
Tôi không ngờ rằng cô lại thật sự muốn làm thế.
“Phù...”
Tôi bật cười khẽ.
Cô gái nhỏ ngỏ lời hôn mình... thật đáng yêu biết bao.
Tôi nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng nói:
“Cô chủ à, hãy giữ nụ hôn cho người mà mình yêu thật lòng.”
Cô mở mắt, nghiêm túc nhìn tôi.
“Em yêu Alice mà.”
“Tôi cũng rất quý cô, nhưng tình cảm giữa chúng ta... không phải loại tình yêu cô đang nghĩ đâu.”
“?”
Ánh mắt của cô gái nhỏ như không hiểu tôi đang nói gì.
Quả nhiên, cô vẫn chưa phân biệt được giữa tình yêu gia đình và tình yêu đôi lứa.
Đáng yêu thật đấy.
“Rồi sẽ có một chàng hoàng tử yêu cô hơn cả tôi.”
Tôi cố nén nụ cười đang rướn nơi khoé môi.
Tôi quỳ xuống, đưa mặt ngang tầm với cô chủ.
“Nên... cô hãy giữ nụ hôn đó cho người thật sự xứng đáng, được không?”
Tôi không biết ai sẽ là người đầu tiên hôn lên đôi môi thiên thần này.
Nhưng chắc chắn... người đó sẽ là người vô cùng may mắn.


0 Bình luận