• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)

72-Chị giúp em một việc được không?

0 Bình luận - Độ dài: 1,702 từ - Cập nhật:

"Chị Alice, chị hôn em được không?"

“…Gì cơ?”

Tôi ngớ người nhìn cô chủ khi nghe câu hỏi ấy.

Sáng hôm đó, ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ chiếu vào căn phòng. Cô chủ nhìn tôi bằng ánh mắt trong veo, tha thiết.

“Hôn một cái… không được sao?”

Cái gì vậy trời…

Cô nhìn tôi với một trái tim rối bời. Gì chứ? Mới hôm trước còn bảo mình chẳng quên điều gì, nay lại đòi hôn bất thình lình như vậy…

“…Chị chưa từng yêu cầu em làm chuyện đó trước mà.”

Cô lầm bầm đáp lại bằng giọng có phần làu bàu. Ngay sau đó, cô chủ cúi đầu, ánh mắt cụp xuống như thể đang buồn bã vì điều gì đó.

“Em tưởng… chắc là chị không thích…”

“Gì cơ ạ?”

Tôi không giấu nổi vẻ sửng sốt. Khi nào tôi từng ghét chuyện đó? Hễ cô chủ muốn, tôi luôn sẵn sàng đáp lại. Thế mà sao giờ lại nói như thể tôi thấy phiền phức?

“Sao cô lại nghĩ như vậy? Tôi chưa từng nói tôi không thích mà!”

“Nhưng em toàn là người nói trước. Chị chưa bao giờ chủ động trước cả… Em cứ tưởng mình đang ép chị làm điều mà chị không muốn.”

“Ơ, cô chủ nói gì mà vô lý vậy chứ! Cô hoàn toàn hiểu sai rồi!”

“Thế thì sao chị chưa từng chủ động với em?”

“Cái đó thì…”

Tôi cứng họng. Không thể thốt ra một lý do hợp lý nào cả.

Ngẫm lại thì… đúng như cô ấy nói. Tôi chưa từng là người mở lời trước, đơn giản vì cô ấy luôn là người chủ động. Rồi tôi mặc nhiên chờ đợi, như một điều tất yếu.

Chúng tôi cứ vậy mà trao nhau cảm xúc — mà rõ ràng, đó chẳng phải là cách để duy trì một mối quan hệ cân bằng. Dù yêu đến đâu, nếu cứ mãi chỉ một phía cho đi, sớm muộn cũng sẽ khiến trái tim mỏi mệt.

Giống như cái cảm giác năm xưa khi tôi trông thấy cha mẹ mình rời đi vậy…

“Vì thế nên cô không nói với tôi ạ?”

Cô ấy cũng cảm thấy điều tương tự sao? Dù tôi chưa từng thấy phiền, nhưng đúng là mọi chuyện vẫn luôn do cô ấy khởi đầu.

“Chị Alice… chị không muốn sao?”

“Không phải vậy đâu.”

Cô chủ ngẩng lên, nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh. Ánh mắt ấy như đang mong chờ tôi là người nói ra trước.

Thật lòng mà nói, tôi không hề ghét việc hôn cô ấy. Nhưng… việc tôi – một người trưởng thành – lại mở lời xin một nụ hôn từ một đứa trẻ mới lên sáu… thì nghe nó thật sai trái.

Dù rằng điều đó, nếu là từ cô ấy, sẽ thật dễ thương. Nhưng nếu tôi là người mở lời… thì xét trên mọi khía cạnh, xã hội lẫn đạo đức, nó đều không ổn. Tôi không phải một đứa trẻ đáng yêu như cô chủ.

“Tôi chưa từng thấy ghét chuyện hôn cô chủ bao giờ cả.”

Tôi không thể mở lời xin cô ấy hôn trước, chỉ đành cười gượng rồi xoa đầu cô.

“Thế nên đừng nghĩ vẩn vơ nữa, tôi luôn chào đón cô chủ mà.”

“…Nhưng có thể chị Alice cũng cảm thấy phiền trong lòng. Em không muốn chị phải khó xử vì em đâu.”

Tuy ngoài mặt vẫn bình thản, nhưng rõ ràng cô ấy đã nghĩ ngợi nhiều về chuyện này. Tôi nên làm gì mới xoa dịu được nỗi bất an trong lòng cô đây?

“Vậy thì thế này nhé, cô chủ.”

“…?”

Tôi quỳ xuống ngang tầm mắt với cô, nắm lấy đôi bàn tay bé xíu ấy.

“Nếu cô chủ muốn hôn mà tôi từ chối hay tỏ vẻ khó chịu, thì hãy… phạt tôi.”

“Phạt… sao phạt được chứ?”

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi vừa cười vừa nắm hai tay cô chủ, vừa nhẹ nhàng vỗ lên mông cô vài cái. Vòng ba tròn trịa bé xíu ấy thật vừa tay đến kỳ lạ.

“Ừm… kiểu như đánh mông ‘bộp bộp’ chẳng hạn?” (note: trí thông minh: âm vô cực)

Không biết tại sao, nhưng cô chủ lúc nào cũng có một ma lực kỳ quái khiến người ta không thể cưỡng lại.

“Bộp… bộp…”

Cô chủ lẩm bẩm như đang ghi nhớ, rồi đôi mắt chợt sáng lên, gật đầu mạnh mẽ.

“Được rồi. Em chấp nhận!”

Một đứa bé hăng hái hơn cả tôi tưởng. Chỉ là tôi vỗ mông cô vài cái thôi mà, vậy mà trông cô có vẻ rất thích thú.

“Bộp bộp~… Em thấy trong sách viết như vậy.”

“Sách?”

Tôi bắt được lời lẩm bẩm đó và hỏi lại.

“Dạo này cô chủ đọc sách à?”

“Hả? Ơm, vâng… có ạ.”

Tôi không giấu nổi ngạc nhiên.

Trời ạ… Cô chủ của tôi đọc sách một mình cơ đấy.

“Giỏi quá đi mất thôi, cô chủ! Đây đúng là một sở thích tuyệt vời!”

Đọc sách vốn chẳng phải điều dễ dàng, vậy mà cô ấy làm được. Dù xét ở góc độ nào, cô chủ của tôi quả là một người tuyệt vời.

“Em sẽ cố gắng đọc chăm chỉ.”

Cô cười ngượng ngùng, dịu dàng đến mức khiến tôi không kiềm được mà lại xoa đầu cô một cái nữa.

“Thế… giờ chị hôn em được không?”

Cô ngước nhìn tôi bằng ánh mắt trong vắt. Tôi mỉm cười dịu nhẹ và gật đầu.

“Chứ còn gì nữa, tôi mà không hôn thì bị đánh mông mất.”

Vừa nói đùa, tôi vừa vén nhẹ tóc qua tai rồi cúi người lại gần. Khi đến gần mũi cô, tôi có thể cảm nhận hơi thở phả lên má mình.

Cô chủ nhắm mắt lại, chu môi lên. Tôi cũng nhẹ nhàng nhắm mắt theo.

Đôi môi mềm mại ấy khẽ chạm vào tôi. Mọi khi, tôi sẽ rời môi ngay sau khi chạm vào. Nhưng vì hai ngày nay chưa được cảm nhận sự mềm mại ấy, nên lần này, chúng tôi để môi chạm nhau lâu hơn một chút. Cuối cùng, cả hai tách ra với một tiếng “chụt” nhẹ nhàng.

Khi mở mắt ra, tôi thấy cô ấy đang nở một nụ cười tươi như nắng ban mai.

‘Để tôi đi nấu gì đó cho cô ăn.’

“Được.”

Cơ thể tôi, vốn đang lờ đờ mệt mỏi, bỗng như được tiếp thêm sinh lực. Phải chăng môi cô chủ có thứ năng lượng đặc biệt nào đó?

Tôi đứng dậy, lấy nguyên liệu ra từ chiếc xe đẩy. Khi bắt đầu chuẩn bị món ăn, ký ức về ngày hôm qua cùng Andy lại ùa về.

“À phải rồi, cô chủ, hôm nay tôi có thể sẽ kết bạn với một người đấy.”

“Hử?”

Tôi vén tóc gọn lại để khỏi rơi vào nồi, bật công tắc bếp rồi đặt nồi nước lên.

“Tôi làm ở đây cũng được mấy năm rồi, mà nhận ra mình chẳng có mấy người bạn.”

Tôi lấy nguyên liệu ra, đặt lên thớt rồi bắt đầu sơ chế. Hành lá thì thái nhỏ, hành tây với tỏi thì băm nhuyễn.

“Thế nên tôi nghĩ, chắc cũng đến lúc nên kết thêm bạn. Hôm nay tôi định gặp vài người.”

“…”

Tôi cho các nguyên liệu và nước sốt đã pha vào nồi, dùng vá khuấy đều.

“Nếu họ là người tốt, tôi sẽ giới thiệu họ với cô chủ. Có thêm người thân thiết quanh mình cũng tốt mà.”

“……”

Trong lúc nấu ăn, tôi bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.

Sao lạ vậy?

Chỉ mình tôi đang nói chuyện thì phải?

Tôi nói mãi mà chẳng thấy cô chủ đáp lời, quay đầu lại thì vẫn thấy ánh mắt cô đang nhìn chằm chằm vào tôi.

“………”

“Cô chủ?”

“À… hả? À, vâng?”

Câu trả lời chậm chạp khiến tôi ngẩn người. Cô chủ cười gượng gạo, quay mặt đi chỗ khác như thể đang bối rối.

“Ừm, đúng rồi… Em biết rồi…”

Cô đang cư xử thật kỳ lạ.

“Khi nào chị gặp họ vậy?”

“Chắc là chiều, sau bữa trưa.”

“Ừm… chiều…”

Cô nắm chặt rồi lại thả tay ra liên tục, còn làm vài hành động kỳ quặc khiến tôi không khỏi lo lắng.

‘…Chẳng lẽ cô ấy vẫn chưa hết cái tính trẻ con ấy sao?’

Không thể nào.

Rồi cô chủ nắm lấy tay áo tôi, ngước lên hỏi khẽ.

“Chị Alice… Em có thể nhờ chị một chuyện được không?”

***

Cánh cửa của một toà nhà khá lớn hiện ra trước mắt chúng tôi—dĩ nhiên là không thể so được với dinh thự, nhưng cũng đủ để gây ấn tượng.

“Lâu rồi không quay lại nơi này nhỉ.”

Dãy nhà phụ, nơi các hầu gái sinh sống. Trước kia tôi hay lui tới đây cùng chị Lani để dùng bữa trưa, nhưng kể từ khi chị rời đi, tôi gần như chẳng đặt chân đến nữa.

Khi đang mải chìm trong hoài niệm, tôi bắt gặp Andy từ xa đang nhìn về phía mình. Thấy tôi, cô ấy bắt đầu bước lại gần. Phía sau Andy còn có hai cô hầu gái trạc tuổi tôi mà tôi chưa từng gặp qua—chắc là gương mặt mới.

Tôi giơ tay vẫy chào Andy. Khi lại gần hơn, Andy khoanh tay lại, mặt cau có.

“Này! Cô đến trễ quá đ—”

Lời còn chưa dứt, Andy bỗng khựng lại. Cô ấy cứng đờ như bị sét đánh, rồi hoảng hốt lùi lại như thể vừa thấy ma, vấp phải một hòn đá và ngã ngửa ra sau.

“Xin chào.”

Một bóng dáng nhỏ nhắn ló ra từ sau lưng tôi, nhìn về phía Andy. Đôi mắt xanh biếc lấp lánh như sao trời đang nhìn xuống cô ấy.

Bắt gặp ánh nhìn ấy, sắc mặt Andy lập tức tái nhợt, cúi đầu, thở dồn dập.

Cô chủ nở một nụ cười rạng rỡ, vươn tay về phía Andy.

“Lâu rồi không gặp, phải không?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận