Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)
94-Alice là người phá vỡ lời hứa trước
1 Bình luận - Độ dài: 2,161 từ - Cập nhật:
“Một tháng…?”
Đôi mắt xanh của cô chủ run lên như vừa có động đất. Giọng em lạc hẳn đi, yếu ớt đến mức cứ như sắp khóc ngay lập tức.
“Nhiều nhất là một tháng. Tôi có thể sẽ về sớm hơn.”
Tôi cố gắng nở một nụ cười gượng để an ủi, nhưng tâm trạng cô chủ chẳng khá hơn chút nào. Tôi nhẹ nhàng xoa đầu em rồi lên tiếng.
“Cha mẹ tôi đang bệnh rất nặng, tôi phải về chăm sóc họ.”
“…? Alice có cha mẹ à?”
“Trời ơi, cô chủ, câu đó nghe nguy hiểm quá.”
Thật sự thì… tôi đâu có dạy cô nói kiểu đó. Không biết học từ ai đây?
“Nhưng suốt từng ấy năm, chị chưa từng kể gì về họ. Cũng chẳng bao giờ về thăm cả.”
“…Ừm.”
Cũng đúng.
Tôi đã ở bên cô chủ khoảng năm năm rồi, và đúng là chưa bao giờ nhắc tới cha mẹ cả. Cũng dễ hiểu thôi—bởi tôi đâu thật sự là Alice. Thậm chí tôi còn chẳng biết cha mẹ thật của Alice có còn sống hay không.
Xét theo thân phận thật sự của Alice thì… có lẽ họ đã mất rồi.
“Chúng tôi không thân đến mức phải thăm nom gì cả. Nhưng vì họ đang bệnh nặng, nên tôi phải về… với tư cách là con trai của họ.”
“Con trai á?”
“À không, là… con gái mới đúng.”
Tôi vội vã xua tay phủ nhận.
Lỡ miệng mất rồi.
Tuy đã sống trong thân thể phụ nữ năm năm, nhưng trong đầu tôi vẫn nghĩ mình là đàn ông. Hai mươi năm làm đàn ông mà, mấy năm ít ỏi thế này không đủ để thay đổi suy nghĩ.
“…Vậy cho em đi theo.”
“Hả?”
Cô chủ nắm chặt tay tôi, ánh mắt nhìn tôi như thể sẽ không buông ra dễ dàng.
“Em muốn đi cùng. Em sẽ không gây phiền đâu, chỉ cần dẫn em theo thôi.”
“Ơ, ừm… Cô chủ, tôi nghĩ việc đó không ổn đâu.”
“Tại sao?”
“Vì cô là công tước duy nhất của đế quốc? Với cả nơi đó… không xứng đáng để cô đặt chân tới.”
“Em không ngại đâu. Nếu chỉ vì thân phận thì mình cứ giữ kín là được.”
Em bám chặt lấy cánh tay tôi, không chịu buông. Thật lòng tôi cũng muốn chiều theo ý em, nhưng lần này thì không được. Tôi không muốn em dính líu gì tới Hắc Nguyệt cả.
Tôi nhẹ nhàng chọc vào má em một cái. Làn da mềm mại của em khiến lòng tôi khẽ rung lên.
“Hehe… Bao giờ cô chủ lại cứng đầu đến thế này nhỉ? Tôi tưởng cô trưởng thành rồi, hóa ra vẫn còn là nhóc con.”
“…Em không còn là con nít nữa đâu, Alice.”
“Trong mắt tôi, cô lúc nào cũng là một cô bé đáng yêu.”
Tôi nói với ý khen ngợi, vậy mà gương mặt em lại tối sầm. Trước khi tôi kịp nghĩ tại sao, em đã ôm chầm lấy tôi.
“Đừng đi mà, Alice… Em không thể thiếu chị được.”
Những lời nói trực diện ấy khiến bụng tôi nhộn nhạo. Lạ thật… tôi cứ tưởng mình đã giảm nó xuống chỉ còn mười phần trăm rồi cơ mà. Chẳng lẽ phải giảm thêm nữa?
‘…Không.’
Giờ không phải lúc nghĩ tới chuyện đó. Tôi cố nén cảm giác đó lại, nhẹ nhàng đẩy em ra.
“Cô chủ sắp vào học viện rồi. Cô không thể cứ bám theo tôi mãi thế này được.”
“…”
“Xin lỗi. Đây là chuyện gia đình, nên lần này tôi phải đi một mình. Tôi sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn trước cho em, đừng lo.”
“…..”
Thật ra thì… giờ tôi cũng không cần nấu cho cô chủ nữa.
Trước đây, chính công tước đã bỏ thuốc độc vào đồ ăn của em. Nhưng giờ ông ta sẽ không làm vậy nữa. Thức ăn của em giờ đã an toàn.
Hơn nữa, giờ công tước đã công nhận em là con gái chính thức, sẽ chẳng ai dám động đến bữa ăn của em trừ khi họ muốn gây chiến với nhà Valaxar.
Cô chủ cắn môi, im lặng. Có lẽ em muốn giữ tôi lại, nhưng vì đây là chuyện gia đình nên không tiện nói gì.
“Tôi sẽ quay lại sớm thôi. Chưa đầy một tháng đâu, cô chủ.”
‘…Chị thật sự về thăm gia đình chứ?’
“Ừ, tất nhiên rồi.”
Cô chủ nhìn tôi bằng ánh mắt điềm tĩnh. Cái nhìn ấy khiến tôi hơi chột dạ, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười.
“Chị nói thật chứ, Alice? Chị đã hứa là không nói dối em mà.”
“Đương nhiên rồi. Cô không tin tôi à, cô chủ?”
…Xin lỗi nhé, cô chủ.
Lúc này tôi buộc phải nói dối. Nhưng tất cả là vì cô, mong cô đừng trách tôi quá nhiều.
“…Vâng.”
Cô chủ nhìn tôi thật lâu rồi cúi đầu, lùi lại một bước.
“Em sẽ đợi.”
Em nghe lời tôi một cách ngoan ngoãn. Tôi đưa tay xoa đầu em đầy trìu mến. Vì em cao gần bằng tôi nên tôi phải đưa tay lên khá cao.
“Cảm ơn cô. Tôi sẽ về sớm thôi.”
Trải qua bao nhiêu trắc trở, cuối cùng tôi cũng thuyết phục được cô chủ. Nhẹ nhõm đi đôi chút, tôi ôm chặt em vào lòng.
Bầu ngực mềm mại của em áp vào ngực tôi. Cô bé năm nào giờ đã dần trở thành một thiếu nữ.
Cơ thể ấm áp ấy như truyền hơi ấm vào tận trái tim tôi. Được em tiếp sức, lòng tôi càng thêm kiên định.
“…Chính Alice là người phá vỡ lời hứa trước.”
Cô chủ lẩm bẩm điều gì đó, nhưng nhỏ quá, tôi không nghe rõ.
Hắc Nguyệt.
Nữ hoàng của tổ chức ấy sở hữu sức mạnh đúng nghĩa một "trùm phụ". Mười con rối luôn đi theo bảo vệ bà ta, mỗi kẻ đều có năng lực dị thường, không thể xem thường.
Chưa kể Hắc Nguyệt còn có hàng tá thuộc hạ. Dù phần lớn chỉ là bọn tội phạm quèn, nhưng số lượng đông đảo khiến người ta không thể coi nhẹ.
Đó là một thế lực mà một mình tôi tuyệt đối không thể chống lại. Là một con hầu chỉ nhờ ăn may mà sống sót đến giờ, tôi không có cửa thắng bọn chúng.
Nghe thì có vẻ điên rồ.
Nhưng không sao. Tôi không định tiêu diệt chúng. Mục tiêu duy nhất của tôi là khiến Hắc Nguyệt tránh xa cô chủ và tôi. Vậy là đủ.
‘Dù sao thì… Hắc Nguyệt sau này cũng sẽ bị Lucy xóa sổ.’
Thật ra, nếu tôi nhờ Đại Công Tước giúp, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều. Với sức mạnh của gia tộc Valaxar, bọn chúng sẽ bị nghiền nát trong chớp mắt.
Nhưng tôi vẫn quyết định đi một mình. Bởi Hắc Nguyệt là một phần không thể thiếu trong quá trình trưởng thành của Lucy.
Giữa truyện, tổ chức này gây ra biết bao rắc rối cho Lucy, nhưng đồng thời cũng mang lại lợi ích khổng lồ.
Đầu tiên, nhờ diệt trừ một tổ chức tội phạm lớn trong lòng đế quốc, Lucy giành được sự ủng hộ tuyệt đối từ hoàng tộc. Một trong các nam chính trong hậu cung của cô ấy—thái tử—cũng nhờ đó mà lập công lớn, được hoàng đế tin tưởng và hỗ trợ. Sự hỗ trợ đó cực kỳ quan trọng khi Lucy phải đối đầu với quân đội Ma Vương sau này.
Thứ hai, là vấn đề thánh vật.
Lucy là thánh nữ được nữ thần ban phước. Trong thế giới này, có vô số thánh vật rải rác khắp nơi giúp gia tăng sức mạnh cho cô ấy.
Một trong số đó đang nằm trong tay Vernon—phó thủ lĩnh của Hắc Nguyệt. Hắn là một nhà giả kim cuồng học chẳng thua gì Chloe. Trong phòng thí nghiệm của hắn có vô vàn vật phẩm kỳ lạ, nhưng thứ quan trọng nhất chính là thánh vật ấy.
Ngoài ra còn có vô số tình tiết như Lucy và các nam chính cùng nhau trưởng thành qua hoạn nạn, sự cổ vũ của người dân, niềm tin vững chắc giữa cô và họ—tất cả đều bắt nguồn từ chuỗi thử thách mà Hắc Nguyệt tạo ra.
Kẻ phản diện cuối cùng của truyện là Ma Vương. Hắn là hiện thân của sức mạnh tuyệt đối, đe dọa cả nhân loại. Muốn có một cái kết trọn vẹn, Lucy nhất định phải đánh bại hắn.
Tất nhiên, theo hướng phát triển truyện, cô chủ của tôi cũng có thể tiêu diệt Ma Vương. Nhưng tôi tuyệt đối không muốn điều đó xảy ra. Chỉ cần cô ấy bị thương dù là một chút thôi, tôi cũng không chịu nổi. Tôi không muốn cô ấy phải gánh lấy gánh nặng tiêu diệt Ma Vương.
Nếu tôi mượn sức Đại Công Tước, Hắc Nguyệt sẽ biến mất, không còn lại chút dấu vết nào.
Nhưng còn cốt truyện thì sao?
Còn quá trình trưởng thành của Lucy thì sao?
Tôi không biết.
Tôi thậm chí không dám tưởng tượng chuyện một thế lực tầm cỡ trùm phụ như Hắc Nguyệt bị xóa khỏi mạch truyện sẽ gây ra hậu quả gì.
Dù có thể mọi chuyện vẫn ổn, nhưng lỡ đâu Lucy không đủ trưởng thành, rồi bị Ma Vương đè bẹp thảm hại, thì lỗi sẽ hoàn toàn là ở tôi.
Tôi không thể để điều đó xảy ra.
Hắc Nguyệt là thử thách Lucy buộc phải vượt qua. Chỉ khi đánh bại được tổ chức này, cốt truyện mới vận hành như nó phải thế.
Tôi có thể nhặt nhạnh vài cơ duyên vặt vãnh, nhưng điều đó chẳng làm thay đổi cục diện. Việc giành lấy cơ hội của vài tên vô lại bám đuôi Lucy chẳng ảnh hưởng mấy.
Việc duy nhất có thể khiến Lucy lệch hướng là chuyện tôi cướp lấy tiên dược của Chloe. Nhưng đó là quyết định tôi đã cân nhắc kỹ vì sự an toàn của cô chủ. Miễn là sau này tôi bảo vệ được Lucy khỏi tổn thương, thì tuyến truyện vẫn ổn.
Nhưng Hắc Nguyệt thì khác.
Để mạch truyện vận hành trơn tru, để Lucy trưởng thành như cô ấy cần phải thế… Hắc Nguyệt nhất định phải tồn tại.
****
Tôi có thể làm được.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi đẩy cánh cửa trước mặt ra. Qua khe cửa, những hình ảnh quen thuộc dần hiện lên—mùi hóa chất ẩm mốc, tài liệu nghiên cứu vương vãi khắp sàn… Và người phụ nữ tóc xanh lá, lúc nào cũng ngồi bên bàn làm việc với vẻ mặt mỏi mệt.
“Alice?”
“Chào Chloe.”
Chloe nhìn tôi bằng ánh mắt đầy bối rối.
“Lần này lại có chuyện gì vậy? Mà cô cũng mới đi đâu có lâu… Công tước đâu rồi?”
“Tôi đến nhờ cô giúp một việc riêng, Chloe.”
“Giúp việc?”
Chloe nghiêng đầu, vẻ tò mò hiện rõ trên gương mặt. Tôi hít một hơi nữa, cắn răng lấy dũng khí… rồi bắt đầu cởi nút áo sơ mi. Chỉ còn mặc áo ngực, tôi tháo chiếc áo khoác ngoài và đặt xuống sàn.
“A-Al… Alice?!”
Mắt Chloe trợn tròn, cả người run lên thấy rõ. Không để cô ấy kịp phản ứng, tôi tiếp tục tháo váy và nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh. Giờ đây, tôi chỉ còn mặc mỗi bộ đồ lót đủ che những chỗ cần che. Kìm nén cơn xấu hổ đang dâng lên, tôi bước đến gần Chloe, nắm lấy tay cô ấy.
“Chloe, cô có thể… chăm sóc cơ thể tôi không?”
“C-Cơ thể của cô?!”
Đây là điều then chốt nhất để kế hoạch của tôi thành công. Trước hết, tôi cần thoát khỏi thứ sức mạnh đang trói buộc thân xác này.
Vernon tuy cũng là nhà giả kim giống Chloe, nhưng Chloe lại được mệnh danh là nhà giả kim thiên tài của thế kỷ. Chỉ có cô ấy mới đủ khả năng hóa giải thứ mà Vernon đã làm với cơ thể tôi.
Tôi khẩn khoản cầu xin Chloe, nhưng phản ứng của cô ấy lại nằm ngoài dự đoán. Gương mặt đỏ bừng, mắt đảo liên tục, rõ ràng là đang rối trí.
“À… Dù cô có xinh thế nào, dù tôi có thích cô ra sao, tôi cũng cần chuẩn bị tinh thần mới chạm vào được… Không, tôi không thể phản bội công tước được, nhưng… nhưng để từ chối một đứa tôi từng muốn dụ dỗ, giờ lại tự dâng đến miệng, bảo tôi ‘ăn’ nó đi… Ặc…!”
“…Hả?”
Có vẻ… đã có một sự hiểu lầm nghiêm trọng xảy ra.


1 Bình luận