Rầm!
Căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Tôi nín thở. Chờ đợi phản ứng của em ấy. Nhưng em ấy vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào xấp giấy, chẳng buồn liếc mắt về phía tôi lấy một lần.
Cuối cùng, khi những ngón tay ấy ngừng lại, đôi mắt xanh biếc kia bắt gặp ánh nhìn của tôi—và chỉ một khoảnh khắc thôi, sống lưng tôi lạnh toát.
“…Chị định rời đi sao?”
Giọng nói ấy—trầm hơn mọi khi, lạnh như đá—khiến mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Nhưng tôi vẫn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, ráng dùng giọng nhẹ nhàng để trả lời.
“Đại Công Tước bây giờ đã là người trưởng thành rồi, tôi cũng… cũng có ước mơ riêng, tôi muốn…”
Em ấy lặng thinh nghe tôi nói. Rồi rất chậm rãi, đặt cây bút xuống. Cùng lúc đó, một luồng khí áp nặng nề bắt đầu tụ lại quanh người cô—
…Bắt đầu rồi.
“Chị định rời đi?”
Câu hỏi ấy lặp lại.
Một tiếng nấc khô khốc bật ra khỏi cổ họng tôi. Như có sợi dây vô hình đang siết chặt lấy cổ.
Ánh mắt em ấy khóa chặt tôi lại.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ—
Nơi đáy mắt kia cuộn trào một thứ cảm xúc không thể gọi tên.
“Sao chị dám.”


0 Bình luận