• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)

4-Tiền lương ở đây là bao nhiêu vậy?

0 Bình luận - Độ dài: 2,245 từ - Cập nhật:

Cạch!!

Cánh cửa phòng phỏng vấn bật mở, một cô gái lao ra như chạy trốn điều gì đó khủng khiếp.

“Ugh...!! Cái xứ lạnh chết tiệt này, tôi ghét nó!!”

Nước mắt lăn dài trên gương mặt cô, đôi mắt đỏ hoe, đau đớn đến xót lòng. Cô chạy đi không ngoái đầu lại, chỉ còn bóng lưng nhỏ bé khuất dần vào hành lang băng giá.

“Sắp đến lượt chúng ta rồi...”

Cô gái tóc nâu đang chờ phỏng vấn cùng tôi thì thầm, ánh mắt lo lắng. Cô quay sang nhìn tôi, cất tiếng khẽ khàng.

“Alice... tớ lo quá… Lỡ như tớ trượt thì sao?”

Tôi nhìn Enri, cố nặn ra một nụ cười động viên.

“Không sao đâu mà, Enri.”

Cô gái có mái tóc nâu nhạt và vài đốm tàn nhang dễ thương ấy tên là Enri. Chẳng hiểu sao, chỉ chưa đầy mười phút trò chuyện, tôi đã có cảm giác như mình và cô ấy đã là bạn từ lâu.

Lúc tôi ngồi một mình trong phòng chờ, chính Enri là người bắt chuyện trước. Không hề ngần ngại, cô ấy quay sang, nở nụ cười, hỏi han như thể đã quen từ kiếp trước.

Tôi thật sự nể cái khả năng giao tiếp thần kỳ của cô ấy. Từ giây phút đó, cuộc trò chuyện giữa hai chúng tôi cứ thế kéo dài không dứt.

Với một người trầm lặng như tôi, nói chuyện quá nhiều thường khiến tôi mệt. Nhưng lần này thì không hẳn. Ở đây, giữa một nơi xa lạ và giá lạnh, được trò chuyện thay vì ngồi im trong sự ngượng ngùng lại là một điều đáng mừng.

Tôi thật lòng biết ơn Enri.

Nhờ cô ấy, tôi thu thập được không ít thông tin hữu ích.

Thứ nhất, đúng như tôi đoán, nơi này đang tuyển người hầu—tức là người giúp việc.

Tôi không biết gia đình này giàu cỡ nào mà tổ chức phỏng vấn còn quy mô hơn cả tuyển chọn thư ký cấp cao. Nhưng nhìn số người lặn lội trong băng tuyết đến tận đây để ứng tuyển, thì chắc chắn danh tiếng họ chẳng phải dạng vừa.

Thứ hai, tôi hiểu sơ bộ về hệ thống tiền tệ ở thế giới này.

Đơn vị tiền chính bao gồm đồng bạc, đồng vàng, thỏi vàng, và thỏi bạch kim.

Ngoài ra còn vài loại tiền khác nhưng ít thông dụng hơn. Theo lời Enri thì một đồng bạc trị giá khoảng một nghìn đơn vị, đồng vàng tầm mười nghìn, và thỏi vàng có giá khoảng một trăm nghìn.

Còn thỏi bạch kim—Enri tròn mắt kinh ngạc khi nhắc đến—có lẽ là một loại tiền siêu cao cấp, tối thiểu cũng phải trị giá cả triệu đơn vị.

"À mà... nơi này là chỗ nào mới được chứ?"

Tôi lẩm bẩm một mình. Giữa bầu không khí đầy vẻ quý tộc và lâu đài nguy nga này, tôi có thể đoán đây là một trong những gia đình danh giá trong truyện.

Chắc rồi, đây đúng là một thế giới trong tiểu thuyết mà tôi đã từng đọc.

Dù sao thì, rồi tôi cũng sẽ biết thêm thôi. Tôi dẹp mớ suy nghĩ sang một bên và quay sang nhìn Enri.

Đôi mắt nâu long lanh của cô ấy ánh lên sự háo hức, pha chút căng thẳng.

Tôi đã trấn an Enri rằng sẽ ổn, nhưng lòng tôi lại chẳng chắc chút nào.

Ai mà trách được tôi chứ?

Cô gái vừa mới khóc chạy ra kia là người thứ hai mươi rồi.

Còn những người khác bước ra khỏi phòng phỏng vấn với vẻ mặt như vừa nuốt phải đá lạnh.

Tôi thừa nhận Enri rất có sức hút. Nhưng liệu chỉ bằng sự dễ mến đó, cô ấy có vượt qua được không?

Tôi thầm nghĩ về mấy người đang chấm điểm trong kia... Họ khắt khe đến mức nào chứ? Dù sao thì... thật lòng mà nói, tôi cũng không quá quan tâm.

Vì tôi đâu có định đậu.

Kể cả khi đậu, tôi vẫn sẽ bỏ việc sớm thôi. Lý do cá nhân.

Làm người hầu thì làm sao mà thực hiện được giấc mơ lớn lao kia?

Khi tôi còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, cánh cửa mở ra, một nữ hầu với vẻ mặt đoan trang bước tới trước mặt chúng tôi.

“Đến lượt các cô rồi. Mời vào trong.”

Nghe vậy, Enri bật dậy, ánh mắt sáng bừng, quay sang tôi.

“Đi thôi, Alice!!”

“Ừ.”

Cô ấy mỉm cười dễ thương, rồi không ngần ngại khoác tay tôi, cùng tôi bước theo nữ hầu.

“Ở lại đây cũng được ha… Tớ nghe bảo lương cao lắm đó!”

“Vậy à?”

Enri ghé sát tai tôi, thì thầm rất nhỏ.

“Ừ! Không thì làm gì có nhiều người kéo đến đây phỏng vấn ở cái nơi lạnh phát khóc này?”

“Nghe cũng có lý…”

…Mà, một người hầu thì biết được bao nhiêu nhỉ?

Dù vậy, tôi vẫn tò mò.

Lãnh địa băng giá bị băng tuyết cắn xé quanh năm—Công Quốc Valaxar.

Nơi quái vật lang thang, nơi mà kẻ nào thuộc Đế quốc cũng phải rùng mình khi nhắc tới.

Dưới quyền cai quản của Đại Công tước Arvian Valaxar, vùng đất này là một trong những nơi quyền lực và đáng gờm nhất.

Trung thành với dòng dõi này là vinh quang... và cũng là thử thách.

Những ai sống tại đây, đều phải chứng minh bản thân xứng đáng với danh dự đó.

“…Thật đúng là vậy.”

Phu nhân Rose d’Anbri, quản gia trưởng của Valaxar, lặng lẽ quan sát từng cô gái bỏ chạy trong nước mắt, thầm nhận ra: tìm được người xứng đáng thật quá gian nan.

Rầm!

Một cô gái bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt đầy kiêu hãnh.

“Những lời vừa rồi... là xúc phạm đến Công Quốc Valaxar!”

Ánh mắt sắc lạnh của phu nhân Rose lia tới, khiến toàn thân cô gái run lên như gặp quỷ dữ.

“N-Ngài tha cho con! Hu hu hu!!”

Vừa khóc vừa chạy, bộ dạng lôi thôi không chút khí chất quý tộc, cô gái tóc vàng bỏ đi, để lại một chỗ trống mà Rose nhìn chăm chú, thở dài não nề.

“Còn bao nhiêu người chưa phỏng vấn?” Rose hỏi.

Một người đàn ông đứng gần đó—người làm vườn, đồng thời cũng là giám khảo—đáp với giọng dè dặt.

“Chắc còn chưa đến mười. Trong đó chỉ còn hai người là quý tộc.”

“Ha… quý tộc thời nay…” Rose nhăn trán, đưa tay xoa thái dương đang giật từng cơn. “Ta thật chẳng thích.”

Ai cũng chẳng ra gì.

Toàn là con cháu quý tộc sa sút hoặc sắp phá sản.

Mà nếu đã tự hạ thấp mình đến mức xin làm hầu gái, thì ít nhất cũng phải biết gấp mền hay tưới cây chứ?

Thậm chí, nhiều đứa còn không phân biệt được khăn lau bàn với giẻ lau sàn.

“Ta cứ nghĩ đám quý tộc sa cơ lỡ vận còn giữ chút cốt cách... Nhưng xem ra thuê mấy đứa làm ở quán rượu còn có ích hơn.”

Người làm vườn bên cạnh khẽ cười, vuốt râu.

“Ha ha… Làm hầu gái không hợp với các tiểu thư mảnh mai đâu.”

“Thế thì đừng đến. Tốn thời gian của cả hai bên.”

“Nhưng được làm việc ở Valaxar thì sau này lợi nhiều lắm. Tiền lương chỉ là phần nhỏ.”

Rose khẽ gật.

Làm việc dưới trướng một Đại Công tước có quyền lực sánh ngang hoàng tộc, danh tiếng còn hơn cả hoàng cung, chẳng trách nhiều người bất chấp mà tới.

Thậm chí, có lời đồn rằng, “Phục vụ ở Valaxar chẳng khác gì làm trong cung.”

Dĩ nhiên, những người đến ứng tuyển đa phần đều là quý tộc khánh kiệt hoặc dòng dõi nhỏ nhoi đang túng thiếu.

Nhưng cũng vì vậy mà số lượng ứng viên đông không kể xiết, khiến người chọn lựa càng thêm mệt mỏi.

“Khó quá... Tìm một người vừa có khí chất, vừa có bản lĩnh… thực sự xứng đáng với Valaxar.”

Rose lại thở dài, rồi nhìn về phía cánh cửa.

“Cho người tiếp theo vào.”

“Vâng, thưa phu nhân.”

Ba cô gái bước vào và ngồi thẳng hàng.

Rose quan sát từng người bằng ánh mắt sắc như dao.

Một tiểu thư quý tộc đang lo lắng run rẩy.

Một cô gái trông có vẻ là dân thường.

Và—

“Đẹp thật.”

Ánh nhìn của Rose dừng lại ở cô gái có mái tóc tím nhạt.

Làn da trắng như tuyết đầu mùa, đôi môi đỏ mọng như hoa mận... tất cả đều đẹp, nhưng điều khiến Rose để tâm nhất chính là đôi mắt tím biếc như thạch anh lấp lánh.

“Chỉ tiếc... vẻ ngoài không nói lên tất cả.”

Rose đã thấy quá nhiều tiểu thư bóng bẩy nhưng vô dụng.

Với làn da chưa từng thấy nắng ấy, cô gái này chắc chắn được nuôi như công chúa.

Mà đã phải đi xin làm hầu gái... thì gia đình kia chắc cũng chẳng còn gì.

Rose dẹp bỏ mọi thành kiến, mở lời:

“Các cô, hãy giới thiệu bản thân.”

Cô gái tóc nâu nhanh nhảu, mắt sáng như sao.

“Cháu là Enri! Cháu rất muốn làm việc ở đây!”

“Chào mừng, tiểu thư Enri.”

“Ư… Ưm... Cháu... Cháu là Drienne… từ… từ gia đình công tước Vernia…”

“Chào mừng, tiểu thư Drienne.”

“…Tôi là Alice.”

“…Chào mừng, Alice.”

Lông mày Rose nhíu lại trước câu chào ngắn cũn của Alice.

“Không có chất quý tộc... Chắc là dân thường.”

Một quý tộc chân chính sẽ không bao giờ nói năng như vậy.

Lại dám ăn nói cộc lốc ở Valaxar, nơi quyền uy sánh ngang triều đình?

Rose hừ nhẹ. Cô gái này chắc chắn là thường dân. Và thường dân thì… thường thiếu tinh thần phục tùng.

Cô nghiêng đầu, cất tiếng:

“Nếu các cô có thắc mắc gì trước khi bắt đầu, cứ việc hỏi.”

Ngay lập tức, cô gái tóc tím giơ tay lên.

“Cứ nói, Alice.”

Ít ai dám hỏi ở phần này. Rose không kỳ vọng gì, nhưng vẫn hơi tò mò.

Alice chậm rãi mấp máy môi, giọng bình thản vang lên.

“Cho hỏi… ở đây trả lương bao nhiêu?”

Câu hỏi bất ngờ khiến người làm vườn bên cạnh Rose—vốn luôn giữ gương mặt điềm đạm—phải bật cười thành tiếng.

“…Cô vừa nói gì?”

Người phụ nữ trung niên ngồi trước mặt tôi nhìn chằm chằm, như thể không tin vào tai mình.

Tôi lặp lại, lần này rõ ràng hơn:

“Tôi chỉ tò mò về mức lương ở đây.”

Ngay lập tức, Enri—ngồi bên cạnh tôi—tròn mắt như sắp rơi lệ.

Cô ấy, người luôn vui vẻ và cởi mở, giờ đây nhìn tôi như thể tôi vừa hỏi xin cái ngai vàng.

“Ủa… mình thất lễ lắm hả?”

Ừ thì... hỏi lương ngay đầu buổi phỏng vấn đúng là hơi kỳ thật.

Nhưng tôi vốn vậy từ đầu.

Mục tiêu của tôi đơn giản: kiếm thật nhiều tiền, rồi mở một quán cà phê lộng lẫy do chính mình làm chủ.

Vì thế, nếu công việc có cực khổ nhưng trả công hậu hĩnh, tôi sẽ không ngần ngại.

Ngược lại, dù việc nhẹ nhưng lương thấp, thì tôi thà từ chối còn hơn.

Thành ra, câu hỏi đầu tiên trong mọi buổi phỏng vấn của tôi luôn là: “Trả bao nhiêu?”

Có khi, sự thẳng thắn ấy… cũng là một nét quyến rũ chứ?

Hơn hết thảy—

“Không làm thì lấy gì mà sống?”

Thú thực, tôi chẳng có ý định nghiêm túc làm hầu gái.

Được sinh ra là một người đàn ông, sao ta có thể cam tâm làm kẻ hầu hạ cho ai?

Chuyện đó... tuyệt đối không thể chấp nhận được.

 “Ứng viên này gan lắm nhỉ... Không, phải nói là to gan, ta thích thế.”

Người phụ nữ ấy mang theo khí chất quý tộc, khẽ ho một tiếng như để giữ phép tắc, rồi bật cười nhẹ.

 “Năm mươi đồng vàng mỗi tháng. Còn cao hơn cả lương của đám hầu trong cung.”

Ta khẽ giật mình trước giọng điệu đầy tự hào của nàng.

Theo lời Enri kể, một đồng vàng tương đương khoảng một trăm nghìn won Hàn.

Mà năm mươi đồng vàng... nghĩa là khoảng năm triệu won mỗi tháng.

 “Với một hầu gái thì, số tiền này... khá hậu hĩnh, phải không?”

Không, không phải “khá” nữa.

Với tôi — kẻ từng phải sống chật vật bằng mức lương tối thiểu ở kiếp trước — thì đó là một mức lương đủ khiến tôi muốn cúi đầu bái tạ đất trời.

Năm triệu một tháng. Sáu mươi triệu một năm.

Làm vài năm là ta có thể mở một quán cà phê nhỏ xinh, trang trí theo phong cách mình thích, sáng sáng mở nhạc indie, chiều chiều nhìn nắng đổ qua khung cửa kính…

“…Thôi cứ phỏng vấn thử đã.”

Đã lặn lội đến tận chốn lạnh lẽo này, tội gì không thử qua một vòng.

Cũng xem như là một cách để “bảo hiểm” khi tôi còn đang loay hoay tìm đường sống ở thế giới này.

Không phải vì tiền mà tôi xiêu lòng đâu.

Thật đấy.

…Thật mà.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận