Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)
1-Quá đà với bình luận mỉa mai
0 Bình luận - Độ dài: 2,629 từ - Cập nhật:
Có một câu nói rằng, “Đời người là những điều không thể lường trước.”
Quả thật vậy. Tôi cũng chưa bao giờ tưởng tượng rằng, cha mẹ mình sẽ để mặc tôi bơ vơ giữa cái xã hội lạnh lẽo này, tự mình xoay sở để sống sót.
Nhưng cũng có một câu khác, “Dù có vào hang cọp, chỉ cần giữ được đầu óc tỉnh táo thì vẫn có thể toàn mạng quay về.”
Ý của câu ấy là, chỉ cần có ý chí và nỗ lực, thì dù có gian nan thế nào cũng vượt qua được.
Tôi rất thích câu này. Nó giống như một lời an ủi dành cho những kẻ nghèo như tôi, rằng cơ hội luôn ở ngoài kia.
Ừ, vì thế không được bỏ cuộc. Chỉ cần cố gắng và không buông tay, thì điều gì cũng có thể làm được.
…Nhưng mà… dù vậy đi nữa…
“Cái này thì quá đáng thật rồi…”
Giọng tôi khẽ bật ra, nhỏ đến mức tôi còn không tin nổi đó là tiếng của mình. Một âm thanh mỏng manh, đẹp đẽ đến mức như thể không thuộc về tôi.
Mùi cà phê thơm ngát dậy lên khắp không gian, hoà lẫn với tiếng nhạc cổ điển nhẹ nhàng vang vọng từ bốn phía, tạo nên một bầu không khí dễ chịu.
Quán không ồn ào, nhưng luôn có sức sống. Một nơi yên bình, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể hít vào thật sâu và thở ra thật chậm.
Tôi đang lăng xăng đi lại trong không gian ấy.
“Khách số 81! Matcha latte và Americano đá đã sẵn sàng!”
Một người phụ nữ quen thuộc, trông tầm ngoài bốn mươi, tiến về quầy. Cô ấy là khách ruột của quán. Cầm lấy khay, cô ấy cười tươi với tôi.
“Cảm ơn cậu nhé, chàng độc thân. Người ta bảo đồ uống do cậu pha là ngon nhất đấy, haha.”
“Ôi trời, chị quá khen rồi ạ. Chúc chị ngon miệng.”
“Tại cậu làm ngon quá nên chị chẳng còn dám ghé mấy quán khác nữa. Thôi, chị đi thưởng thức đây~”
Tôi mỉm cười nhạt trước lời khen dễ mến và quay lại ngay với công việc, chuẩn bị nhận đơn tiếp theo.
“Ê, anh đến rồi.”
Giữa lúc khách ra vào tấp nập, ông chủ của quán—cũng là người thân nhất với tôi, anh trai ruột của tôi—bước vào với vẻ mặt mệt mỏi.
“Nếu đến rồi thì phụ tay chút đi.”
“Cái thằng này, lúc nào cũng bắt nạt sếp.”
Anh tôi chau mày, nhưng vẫn lặng lẽ bước vào phòng thay đồ, khoác lên đồng phục, rồi nhanh chóng quay trở lại.
Liếc nhìn chồng order đang xếp chồng sau quầy, anh vỗ nhẹ lên vai tôi.
“Vào nghỉ đi. Để mấy khách còn lại anh lo.”
“Thật hả? Nhưng anh cũng mệt rồi còn gì.”
“Thằng này… đúng là pha nước ngon hơn anh, nhưng quản lý thì anh giỏi hơn. Mà nhìn mặt mày là biết sắp xỉu tới nơi rồi, đi nghỉ lẹ.”
“Ôi trời… anh xúc động quá.”
Tôi cười toe và rút về phòng thay đồ.
“Thằng nhóc chết tiệt, không nói được một lời…”
Tôi giả vờ không nghe thấy tiếng làu bàu phía sau, thay đồ nhanh như chớp, thu dọn đồ đạc, rồi vẫy tay chào.
“Anh ơi, em đi nha! Gắng lên đấy~”
“…Ê, có chuyện gì gấp à?”
“Hehe… bí mật~”
“Biết rồi. Nghỉ ngơi cho tốt, mai gặp lại.”
Tôi cúi đầu trước khuôn mặt phong trần của ông anh rồi rời khỏi quán.
Trước khi về, tôi ngoái đầu lại nhìn nơi mà tôi đã đổ hết tâm huyết suốt ba năm qua.
So với ngày đầu mới khai trương, giờ quán đông khách hơn hẳn. Có lẽ nghe hơi tự tin, nhưng tôi tin chính công sức của mình đã góp phần làm nên điều đó.
“Không còn nhiều thời gian nữa…”
Tôi mở điện thoại, bật ứng dụng ngân hàng.
[Ari Bank][Tên: Lee Si-an][Số tài khoản: 033-221-501230][Số dư: 61.310.000 won]
Một nụ cười hài lòng tự nhiên nở ra trên môi. Số tiền này là thành quả tôi tích cóp suốt năm năm, nhịn ăn nhịn mặc, dè sẻn từng đồng.
Tôi sẽ mở một quán cà phê của riêng mình. Từ nhỏ tôi đã yêu thích việc pha trà, pha cà phê. Tôi tin tay nghề mình không tệ—khách hàng vẫn hay khen, và chỉ cần tưởng tượng người ta ngồi trong không gian do tôi tạo nên mà tìm được chút bình yên thôi, tim tôi đã rộn ràng rồi.
“Nhưng mà, còn có chuyện quan trọng hơn cả thế.”
Tôi gập điện thoại lại, rảo bước nhanh hơn về nhà.
Hôm nay là ngày 26 tháng Chín.
Ngày đặc biệt nhất trong tháng.
Ngày mà bộ tiểu thuyết mạng tôi yêu thích, sau bao tháng ngày tạm dừng, cuối cùng cũng tái xuất giang hồ.
“Không lẽ… ít nhất cũng phải ra ba chương chứ hả?”
Tôi đã chờ tận hai tháng trời đấy!
Tác giả làm ơn đối xử tử tế với những độc giả trung thành như tôi một chút đi.
Hai tháng qua, tôi sống vật vờ trong đau khổ, bị tra tấn bởi cú cliffhanger oái oăm khi nữ chính cùng đồng đội đang quyết chiến với Ma Vương—rồi bụp, hết chương.
Nhưng giờ thì khác rồi. Giờ tôi sẽ được biết đoạn kết.
Tôi nắm chặt điện thoại trong túi, cố trấn an trái tim đang nhảy tưng tưng trong lồng ngực.
Và rồi, trong run rẩy chờ mong, tôi mở app truyện. Trang chủ hiện lên thông báo tôi hằng ao ước. Không hề hay biết những gì sắp chờ đón tôi
*******
“Đừng có đùa với tôi.”
Tôi lẩm bẩm, mắt trừng trừng nhìn dòng chữ vừa hiện lên trên màn hình.
“Gửi đến tất cả độc giả đã yêu mến Bảo vệ sự riêng tư của Thánh Nữ, xin chân thành cảm ơn. Hẹn gặp lại trong một tác phẩm tuyệt vời hơn vào lần sau.”
“Đừng có nói nhảm!”
Tôi tức giận ném điện thoại xuống giường. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, tôi lại lo sốt vó rằng lỡ mình có ném mạnh quá làm nứt màn hình thì sao. Tôi thật sự ghét bản thân vì còn bận tâm đến chuyện đó trong lúc này.
Tay tôi run lên như động đất, không thể nào chấp nhận được thực tại trước mắt.
“Kết thúc như vậy á…? Kết thúc thật sao…?”
Cái quái gì vậy? Sau hai tháng trời im hơi lặng tiếng, tác giả không những không gửi tặng chương quà như người ta mong đợi, mà còn buông ra một cú kết đắng nghét như tát vào mặt độc giả.
Ngay lúc nữ chính và đồng đội sắp đánh bại Ma Vương, ai ai cũng nghĩ rằng họ sẽ chiến thắng và có một cái kết trọn vẹn, hạnh phúc.
Ấy vậy mà không hiểu vì lý do gì, một nhóm nhân vật từ trên trời rơi xuống, dễ dàng đánh bại cả Ma Vương lẫn đội nữ chính, rồi rời đi như thể họ là nhân vật chính.
“Phát triển cốt truyện kiểu gì thế không biết…?”
Và cái nhóm người ‘đột ngột xuất hiện’ đó lại chính là… Nữ Công tước phương Bắc. Một nhân vật từng được mô tả chỉ qua vài dòng trong mấy chương đầu, sống ẩn dật trên núi tuyết.
Không những hạ gục được Ma Vương mà còn tiễn luôn nữ chính cùng đám nam chính về vườn, rồi quay đi chẳng thèm ngoái lại.
Nghe vô lý? Quá đúng. Nhưng nếu đây là bước đệm để mở ra phần hai với Nữ Công tước là trùm cuối thì còn tạm chấp nhận được.
Vấn đề là—truyện kết thúc luôn tại đó.
Tôi phát điên mất!
Nữ Công tước ấy chẳng phải nhân vật chính, thậm chí còn không nằm trong dàn phụ đáng chú ý. Bà ta chỉ xuất hiện loáng thoáng ở mấy chương đầu, được miêu tả như một kẻ quái dị với tính cách cục súc, một tay chém nát đám quỷ ở vùng Bắc đầy bão tuyết.
Nếu tôi không phải là người đọc kỹ từng dòng thì chắc cũng chẳng nhớ nổi cái tên đó.
Thế mà bùm, hóa ra bà ấy là trùm cuối thực sự.
Đã vậy, Nữ Công tước còn mất một cánh tay vì bị ám sát hồi trẻ.
Vậy mà với một cánh tay, lại có thể dễ dàng đánh bại nữ chính cùng cả đội hình toàn các nam chính hạng A, chỉ sau một trận chiến với Ma Vương?
Vô lý đến mức tôi chẳng còn sức để nổi giận.
“Đến cạn lời luôn rồi.”
Chưa từng thấy bộ truyện nào gây ức chế đến thế. Tôi đúng là đã phí thời gian vô ích vì nó.
“Thôi, kiếm tiền đã.”
Tôi cố dằn lại cơn bực, vò đầu bứt tóc.
Không sao hết.
Truyện thì cũng chỉ là sở thích thôi mà. Trên nền tảng này vẫn còn vô số tác phẩm nổi tiếng khác.
Chẳng phải tôi còn giấc mơ riêng sao?
Mở một quán cà phê giữa phố đông người, pha những ly đồ uống tuyệt hảo, bật nhạc nhẹ, ngồi nhìn khách thưởng thức—đó mới là giấc mơ thật sự của tôi. Quên cái truyện dở hơi này đi chắc là lựa chọn đúng đắn nhất.
“…Nhưng mà không thể cứ thế mà bỏ qua được.”
Nếu không để lại vài lời dạy dỗ tác giả này, cơn tức giận trong lòng tôi sẽ không tiêu tan được.
Dù sao thì tôi cũng chẳng mong tác giả đọc xong sẽ thay đổi, nhất là sau khi cho ra một cái kết như cú tát vào mặt như thế.
Tôi nghiến răng, để hàng loạt câu chửi thề trong đầu lần lượt xếp hàng. Mở phần bình luận, tôi gõ một đoạn tin nhắn mắng vốn, trút hết nỗi uất hận vào từng con chữ:
[Không thể tin nổi, tác giả-nim à. Làm sao đầu óc con người lại có thể nghĩ ra được thứ rác rưởi này?
Là do anh/chị không muốn viết tiếp, hay có ai cầm dao dí sau lưng bắt anh/chị viết vậy?
Không thì làm sao lại có kết thúc như thế được?
Tôi nhắm mắt cũng viết hay hơn cái này.
Thất vọng tột cùng. Tôi sẽ không bao giờ đọc tác phẩm của anh/chị nữa.
Tôi cá ngay cả mẹ anh/chị đọc cũng chửi.
À, mà không chừng chẳng anh/chị còn chả có mẹ thật…
À không, hy vọng là có.
Tôi “ủng hộ” anh/chị tiếp tục sự nghiệp viết lách (ủng hộ ngược).]
Ngay khi sắp nhấn nút gửi, một suy nghĩ loé lên khiến tôi vội vàng xóa hết sạch.
“…Mình không thể thấp kém như vậy được.”
Cho dù có phát khùng vì cái kết dở hơi này, tôi cũng không thể vượt quá giới hạn. Dù sao đi nữa, lên mạng chửi ai không ra gì, rồi vạ miệng nói về cha mẹ người ta là quá đáng.
Ừ thì… phim ảnh hay tiểu thuyết dạo gần đây kết thúc lãng xẹt cũng không hiếm, nên cũng chẳng trách riêng gì tác giả này được.
Có lẽ họ cũng không muốn bị chỉ trích đâu. Chỉ là… không đủ khả năng để kết thúc cho ra hồn thôi.
“Không chừng bị nhập xác rồi cũng nên.”
Tôi cười khẩy, xoá sạch đoạn bình luận.
Trước giờ đã có không ít tác giả sau khi bị dân mạng ném đá thì gặp xui xẻo liên hoàn.
Dù không đến mức bị quỷ ám như trong truyện, nhưng… nghĩ thế vẫn khiến tôi rợn tóc gáy.
“Thôi bỏ đi cho lành.”
Dù là để khỏi dính phân hay do sợ vạ lây, tốt nhất đừng dính dáng gì thêm đến tác giả này nữa.
Tôi thở dài, hạ điện thoại xuống rồi ngồi dậy khỏi giường.
Định bụng đi tắm để rửa sạch cái đầu vừa bị tra tấn bởi truyện dở, tôi vừa đứng dậy thì điện thoại lại reo lên.
“Số lạ?”
Thời buổi nào rồi còn giấu số gọi?
Tôi thấy hơi bất an nên lập tức từ chối cuộc gọi.
Tút… tút…
Chưa đến vài giây sau, chuông lại reo. Nhưng lần này, trước khi kịp bấm tắt, màn hình đột nhiên sáng lên và… tự động kết nối.
“Cái… cái gì thế này…?”
“Bạn đọc thân mến, chẳng phải điều này là vô lý lắm sao?”
Một giọng nói vang lên từ điện thoại. Không rõ là nam hay nữ, chỉ biết là nghe lạ lùng đến rợn người.
“Tôi không hề muốn bị chửi rủa như vậy… Tôi đâu có định viết ra kết thúc như thế…”
Tôi chớp mắt liên tục, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào điện thoại.
…Cái quái gì đang diễn ra vậy?
“Bạn đọc thân mến~?”
Giọng nói ấy lại vang lên, kéo tôi ra khỏi cơn bối rối.
Tôi bắt đầu lắp ráp lại tình huống.
Một cuộc gọi lạ sau khi viết bình luận tức giận. Điện thoại tự động nghe máy. Và trên hết, người gọi biết rõ tôi là độc giả.
“Ồ! Đúng là bạn đọc mà tôi đã để mắt tới. Khả năng suy luận tuyệt vời đấy!”
Chẳng lẽ…
Đúng như tôi nghĩ thật sao?
“Nhưng mà… cốt truyện thì cũng mơ hồ lắm. Thật ra tôi chỉ ghi lại những gì đã xảy ra thôi mà.”
Khi giả thiết đầu tiên được xác nhận, một giả thiết khác—tồi tệ hơn—lại trỗi dậy trong đầu tôi.
Tôi cố gắng gượng cười, áp điện thoại sát tai.
“…Ha ha, cảm ơn tác giả-nim. Tiếc thật, truyện tôi yêu mến suốt bao năm lại kết thúc thế này.”
“Ồ? Sao bây giờ lại nói khác với bình luận ban nãy thế?”
Hả? Không lẽ hắn thấy được bình luận đó?
“…À, cái đó… tôi bị rối loạn kiểm soát cảm xúc ấy mà, ha ha… Lúc đó lỡ lời thôi…”
Tất nhiên, tôi chẳng mắc bệnh gì cả.
Nhưng kẻ có thể điều khiển điện thoại từ xa thế này, hẳn không phải người bình thường.
Nếu không cẩn thận, có khi tôi sẽ bị… xử đẹp.
Tôi cố gắng lựa lời để giữ bình tĩnh cho cả hai phía.
“Tôi cũng rất tiếc khi câu truyện có một kết thúc buồn như vậy.”
Nói cái quái gì vậy?
"À ừm... tác giả-nim, ông đang nói cái gì vậy..?"
“Hmm… Dù vậy thì, cũng phải dạy cho bạn đọc lắm lời này một bài học.”
Lưng tôi lạnh toát khi nghe giọng nói ấy.
Là người từng đọc hàng tá tiểu thuyết xuyên không, tôi lập tức nhận ra: hoàn cảnh hiện tại chẳng khác gì mở đầu một bộ truyện điển hình.
“…Tác giả-nim? Hình như có sự hiểu lầm ở đây—”
“Cũng không nỡ vứt cậu vào đó tay không. Tôi sẽ tặng một món quà nhỏ.”
“T-từ từ đã, tác giả-nim…! Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng mà…”
Nhưng chưa kịp nói hết câu, mặt đất dưới chân tôi bắt đầu xoắn lại như bị ai vặn vẹo.
Không lẽ nào…?
Thật sự là…?
“Khi kết thúc, cậu sẽ được quay về… Đừng lo lắng quá~”
“Đ-đợi đã!!! Sao lại là tôi?! Có hàng đống người viết bình luận cay độc cơ mà!!!”
“Nhưng cậu là người duy nhất… viết bình luận mỉa mai.”
Tôi nuốt nước bọt ừng ực khi nghe thấy câu đó.
…Tôi còn chưa đăng bình luận kia mà!?


0 Bình luận