• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)

91-Ông ngoại của Alice

0 Bình luận - Độ dài: 1,743 từ - Cập nhật:

Tôi không có gia đình.

Người phụ nữ tự nhận là mẹ tôi đã bỏ cha con tôi mà chạy theo một gã đàn ông có vẻ giàu có. Sau đó, cha tôi sống vật vờ nhờ vào rượu, và khi tôi khoảng mười tuổi, ông cũng bỏ tôi mà đi.

Tôi chưa từng coi hai con người đó là gia đình. Tôi luôn phủ nhận cái gọi là tình thân.

Một thứ tình cảm mà tôi không muốn chạm đến nữa, nhưng tận sâu trong đáy lòng, vẫn có lúc khát khao một cách mãnh liệt. Trong cuộc đời tôi, người duy nhất có thể gọi là “gia đình” chính là cô chủ.

Tôi biết sẽ có ngày phải rời xa cô ấy. Thế nhưng, tôi vẫn nghĩ cô chủ là người gần gũi với khái niệm gia đình nhất đối với tôi.

Phải, từ trước đến nay, người duy nhất tôi có thể gọi là “gia đình”... chính là cô chủ. Ngoài cô ra, không một ai khác, dù là trong quá khứ hay hiện tại.

“Ôi chà! Lâu lắm rồi mới gặp lại, Alice!”

Lão già đang nhìn tôi bằng nụ cười đầy thân thiện đó, tuyệt nhiên không phải người thân của tôi.

Ban đầu, tôi có hơi bối rối. Một người thân mà tôi chẳng hề biết đến đột nhiên xuất hiện, nghe qua thật vô lý. Nhưng nếu là người thân của Alice thì cũng chẳng lạ lắm.

Tôi vốn chẳng biết gì về gia đình Alice. Mà tôi cũng chẳng có ý định tìm hiểu. Chỉ nghĩ rằng, nếu tôi vẫn còn sống dưới thân phận này, thể nào họ cũng sẽ tìm tới.

Tôi chưa từng nghĩ Alice lại không có người thân. Đa số ai cũng có gia đình, đó là chuyện đương nhiên.

Nhưng... liệu họ có thật sự là gia đình?

Đã năm năm trôi qua kể từ khi tôi trở thành Alice, vậy mà chưa một ai đến tìm cô ấy. Thế rồi đúng vào lúc có thế lực mờ ám nhúng tay vào, họ lại bất ngờ xuất hiện. Thật quá trùng hợp.

Tôi vội vàng chạy đến phòng khách của dinh thự Valaxar sau khi nhận được báo cáo từ kỵ sĩ, nơi dùng để tiếp đãi khách quý. Bên trong có ba người đang đợi tôi.

Một là cô chủ đáng kính. Một là đại công tước — chủ nhân nơi này, đồng thời là phụ thân ruột của cô chủ.

Và cuối cùng, một lão già tóc bạc trắng, đôi mắt tím giống hệt tôi, đang ngồi trên ghế sofa.

“Nào nào, Alice! Lại đây ôm ông một cái nào, lâu lắm rồi đấy.”

Lão già bật dậy khỏi ghế, dang rộng hai tay tiến về phía tôi. Tôi giật mình định lùi lại theo phản xạ.

‘…Cơ thể mình…’

Cơ thể tôi không nhúc nhích nổi. Như thể bộ não bị đóng băng, đến cả một ngón tay cũng không cử động được. Lão già ấy cuối cùng ôm chầm lấy tôi bằng một nụ cười rạng rỡ.

“Đừng làm điều gì ngu ngốc. Trừ phi ngươi muốn bị xử lý ngay tại đây.”

Lão ghé sát miệng vào tai tôi, thì thầm bằng chất giọng dịu nhẹ. Tôi muốn siết chặt nắm tay, nhưng cơ thể không chịu nghe lời. Không thể làm gì được cả.

Giờ thì tôi đã chắc chắn.

Lão không phải người thân của Alice. Người thân không bao giờ nhắc đến cái chết như vậy. Rất có thể lão là đồng bọn của ả đàn bà tôi từng chạm trán trước đây.

Tôi không thể phản kháng. Cảm giác như cơ thể mình bị ai đó chiếm quyền điều khiển. Rõ ràng lão già này đã giở trò gì đó.

Sau khi buông tôi ra, lão còn vỗ nhẹ lên vai tôi, nở nụ cười nửa miệng.

“Con không nói được gì sao? Gặp lại người thân sau bao năm mà ngại ngùng thế này à?”

Vừa nghe xong, như thể xiềng xích quanh cơ thể tôi được tháo bỏ. Tôi thử động đậy ngón tay vài cái, rồi nhìn thẳng vào mắt lão, đáp lại.

“…Vâng.”

Tôi quyết định rất nhanh.

Trước hết, cứ làm theo lời lão đã.

Tôi vẫn chưa rõ rốt cuộc lão là ai, nhưng chắc chắn một điều: lão sẽ không dám mò đến dinh thự Valaxar tay không mà chẳng có hậu thuẫn.

Dĩ nhiên, dù có gì đi nữa thì cũng không phải thứ có thể đe dọa Valaxar. Nhưng điều khiến tôi bận tâm là việc lão có thể điều khiển cơ thể tôi.

Chừng nào bản thân còn an toàn, tôi sẽ không quan tâm. Nhưng giờ tôi thậm chí không thể đoán được lão định làm gì với thân xác này. Tôi không thể manh động.

Nếu lão điều khiển tôi để đe dọa cô chủ, thậm chí bắt tôi tự sát ngay trước mặt em ấy… tôi chẳng muốn tưởng tượng đến kết cục đó.

Phải quan sát tình hình trước.

Nếu thấy có gì bất thường, tôi sẽ lập tức báo với đại công tước. Chỉ cần có một mảy may nguy hiểm với cô chủ, tôi sẽ ra mặt ngay, cho dù có phải đánh đổi cả mạng sống.

“Ha ha! Mới đó mà lớn quá rồi, ông suýt không nhận ra cháu gái mình nữa. Rất vui được gặp lại, Alice.”

“…Con cũng vậy.”

Lão nở nụ cười đầy mãn nguyện trước câu trả lời của tôi. Đại công tước đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt điềm tĩnh nhìn tôi.

“Ta không chắc chắn nên mới giữ lão lại đây cho đến giờ, nhưng thật sự lão là người thân của Alice sao?”

“Phải rồi, là ông ngoại tôi.”

“Suýt nữa thì ta thất lễ. Mời lão cứ tự nhiên.”

Đại công tước đưa tay ra bắt với vẻ lịch sự.

“Đa tạ, thưa đại công tước. Lâu lắm rồi mới được gặp lại cháu gái, nên tôi có hơi xúc động quá.”

Lão nắm tay ngài công tước, khuôn mặt vẫn giữ vẻ thân thiện. Trong lúc đó, cô chủ khẽ nhíu mày, nhìn lão với ánh mắt nghi ngờ.

“Thật sự là ông ngoại của Alice sao?”

“Phải, cô chủ.”

“Có cách nào chứng minh không?”

“Adrielle.”

Đại công tước khẽ nhắc, nhưng cô chủ chẳng thèm để tâm, vẫn tiếp tục nhìn thẳng vào lão già. Lão đáp lại bằng một nụ cười nhã nhặn.

“Cô chủ biết không, cháu gái tôi có một vết sẹo nhỏ ở bên hông, do một tai nạn hồi nhỏ để lại.”

“Tôi biết.”

Giọng cô chủ vang lên đầy dứt khoát, ánh mắt sắc lẻm như thú dữ nhìn chằm chằm lão già.

“Thế ông có biết Alice có một nốt ruồi nhỏ ở bên trong đùi không?”

“…Hả?”

“Vậy còn mùi hương giống với cơ thể của Alice, ông có đoán ra là loài hoa nào không? Không biết sao?”

“Tôi… không rành hoa cho lắm.”

Lão bắt đầu có vẻ lúng túng, điều này khiến tôi cũng thấy ngạc nhiên.

“Khoan đã… mình có nốt ruồi ở chỗ đó à?”

Tôi cũng chẳng hề biết chuyện này. Vậy mà cô chủ lại biết.

“Ông có biết khi cười thì khóe miệng bên nào của Alice nhếch cao hơn không? Hay phản ứng của cô ấy mỗi khi bị giật mình? Nếu cả những thứ đó ông cũng không biết thì…”

Những câu hỏi từ cô chủ dồn dập như súng liên thanh. Lão bắt đầu dao động rõ rệt, ánh mắt đảo liên tục vì không thể đưa ra câu trả lời.

“Đủ rồi, Adrielle. Ngay cả mẹ ruột cũng chưa chắc biết hết những điều đó.”

Đại công tước bước lên, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô chủ. Cô liếc nhìn ông, ánh mắt như có điện xẹt, rồi khẽ nhắm mắt và lùi lại một bước.

“Ta sẽ để hai người có chút thời gian trò chuyện riêng. Ta xin phép lui.”

“…Đa tạ đại công tước đã thông cảm.”

Ngài đặt tay lên vai tôi, giọng ôn tồn:

“Cô hãy nói chuyện với người thân một chút rồi quay lại.”

Không biết có phải do tôi quá nhạy cảm không, nhưng bàn tay đặt lên vai tôi của ngài lạnh lẽo đến lạ thường.

“….”

Cô chủ bước lại, ôm chầm lấy tôi thật chặt.

“Em sẽ chờ chị, Alice.”

Cũng như ngài công tước, làn da cô chủ lúc này lạnh buốt đến rợn người.

Da lạnh là đặc điểm của người nhà Valaxar sao? Nhưng tôi chưa từng thấy cô chủ lạnh như thế bao giờ…

Tôi còn đang mải nghĩ thì cô chủ và đại công tước đã rời khỏi, để lại tôi đối mặt với lão già kia. Lão nhắm mắt, chậm rãi nâng tách trà nhấp một ngụm.

Chờ cho mọi thứ xung quanh thật tĩnh lặng, lão mới lấy ra một viên ngọc hình cầu từ ngực áo, đặt xuống bàn. Ánh sáng phát ra từ viên ngọc bao trùm lấy tôi và lão.

“Không thấy dòng chảy ma lực xung quanh. Có vẻ không bị theo dõi. Nhưng vẫn phải cẩn thận.”

Gương mặt dịu dàng ban nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười nham hiểm vặn vẹo. Lão nhìn tôi, xoa cằm trầm ngâm.

“Thật bất ngờ. Ngươi đã lấy được sự tin tưởng từ chủ nhân Valaxar đến mức này sao? Không cần phải dò xét nữa. Ngươi vẫn đang hoàn thành nhiệm vụ chứ?”

“Nhiệm vụ.” Chỉ một từ đó thôi cũng khiến tôi thấy khó chịu.

“…Ông đến đây vì lý do gì?”

“Cô vẫn chưa hiểu sao? Đúng là đầu óc vẫn còn kém cỏi, số 9. À không, giờ không gọi cô vậy được nữa rồi.”

Lão cười khẩy, đưa ngón tay đeo chiếc nhẫn màu tím ra trước mặt tôi.

“Đúng ra thì nên hoàn thành nhiệm vụ ban đầu, nhưng lời của Nữ hoàng không thể bỏ qua.”

“Nhiệm vụ gì chứ…”

Đây là mệnh lệnh. Hủy bỏ vụ ám sát Arvian và quay về Hắc Nguyệt. Nhờ được Nữ hoàng chiếu cố, nên cô mới không bị xử lý.』

“Hãy biết ơn và ghi nhớ cho kỹ.”

Lời lão như sấm giáng bên tai. Tôi đứng đờ người.

…Tôi được giao nhiệm vụ ám sát ai cơ?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận