Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)
97-Tôi đến để cảnh báo cô
0 Bình luận - Độ dài: 1,960 từ - Cập nhật:
Một bầu không khí u ám bao trùm khắp nơi. Bóng tối dày đặc đến mức chẳng có tia nắng nào len lỏi xuống nổi.
Cảnh vật hoang tàn như thể dành riêng cho những linh hồn đã khuất.
Chúng tôi đã đến được thành phố ngầm, được dẫn đường bởi một người phụ nữ. Sau khi vượt qua vô số ngã rẽ và cạm bẫy, cuối cùng cũng đến được nơi trông chẳng khác gì ngôi mộ được nhắc tới trong tiểu thuyết.
“À mà tôi nghe nói vị trí kỵ sĩ thứ chín bị thay rồi. Không biết thế có sao không nhỉ?”
Người phụ nữ dẫn đường nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ tò mò. Thứ cô ta gọi là "kỵ sĩ", thực ra chỉ là những con rối. Với những kẻ tội phạm nơi đây, các con rối được Vernon tạo ra lại là biểu tượng danh dự – chỉ có Nữ hoàng mới gọi chúng là “con rối”.
“Không cần lo.”
“Vậy à.”
Tôi vừa bước theo người phụ nữ đi phía trước, vừa đảo mắt quan sát xung quanh. Thành phố ngầm im lặng đến đáng ngờ, khiến tôi phải tự hỏi liệu nơi này còn người ở hay không. Hoàn toàn trái ngược với những con phố náo nhiệt trong Đế quốc – nơi tràn ngập tiếng cười và sức sống.
Người dân nơi đây chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi ngoảnh mặt đi. Nhìn cách họ không tấn công thì có vẻ họ đã nhận ra tôi là ai.
May mắn là cơ thể của Alice hiện mang danh phận “con rối”, nên phần lớn xung đột có thể tránh được. Trong nguyên tác, nhóm của Lucy – nhân vật chính – đã phải đụng độ với tất cả rồi mới gặp được Nữ hoàng.
Xét ra thì tôi còn nhàn hơn Lucy nhiều. Dù không phải đối đầu với tên tội phạm nào quá đặc biệt, nhưng bị chúng vây lại thì cũng chẳng dễ chịu gì.
“Cảm giác quay lại sau từng ấy năm thế nào?”
“…Cô lúc nào cũng nói nhiều vậy à?”
“Ở cái nơi chỉ có chém giết để tiêu khiển này, không nói chuyện thì chán chết. Mà thôi, tới rồi.”
Nghe cô ta nói, tôi ngẩng đầu nhìn quanh. Khác hẳn những tòa nhà tồi tàn xung quanh, công trình trước mặt lại mang dáng dấp của một nhà thờ lớn. Trên nóc còn có cả cây thánh giá.
Một nơi như thế này thật lạc lõng giữa chốn vô pháp. Không lẽ lũ tội phạm ở đây còn ôm mộng chuộc tội? Thật nực cười.
“À, tôi cũng phải báo cáo với Vernon. Để tôi nói cho.”
“Không cần.”
“Hả?”
Tôi đảo mắt nhìn quanh. Có lẽ vì đây là khu vực gần sào huyệt của Nữ hoàng nên tuyệt nhiên không có bóng người, trái ngược hoàn toàn với những ngôi làng đầy rẫy tội phạm.
Tôi nhanh chóng vượt lên trước người phụ nữ. Khi cô ta còn chưa kịp phản ứng, tôi quét chân làm cô ngã xuống rồi đánh mạnh vào sau gáy.
“Ư…”
Chỉ kịp phát ra một tiếng rên ngắn, cô ta đã ngã gục. Tôi kéo xác cô vào một góc khuất rồi quay lại hướng về phía tòa nhà.
“Mình chỉ cần xử lý Nữ hoàng là đủ.”
Sức ảnh hưởng của Vernon với tôi giờ đã không còn tác dụng. Tức là tôi chẳng cần bận tâm đến hắn nữa. Vì tất cả thành viên Hắc Nguyệt đều tuân lệnh Nữ hoàng, nên chỉ cần cô ta biến mất là xong.
Tôi hít một hơi sâu, rồi đẩy cánh cửa lớn của nhà thờ ra. Đám người bên ngoài vẫn nghĩ tôi là con rối của Nữ hoàng, nhưng bọn bên trong thì khác – chúng biết rõ tôi là kẻ không được chào đón.
Bên trong nhà thờ được lát đá cẩm thạch đen và ánh nến le lói. Tôi bước đi trên nền đất lạnh, cảm giác chẳng khác gì đang tiến vào lâu đài của một Ma Vương.
“Hử?”
Khi tôi tiến sâu hơn vào hành lang tĩnh lặng, đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía sau. Tôi quay đầu lại – người phụ nữ mà tôi từng gặp ở Đế quốc đang nhìn tôi với đôi mắt sững sờ.
“Sao cô lại ở đây? Cha đã nói cô đã bị xử lý rồi cơ mà.”
“Nữ hoàng ở đâu?”
“Hả?”
Một nụ cười méo mó hiện lên trên nửa khuôn mặt biến dạng của cô ta. Cô ta nhịp chân một cái rồi trong chớp mắt đã áp sát trước mặt tôi.
“Con ranh ngạo mạn. Cô nghĩ mình đang ở đâu mà dám mò đến đây một mình hả?”
Móng tay sắc nhọn của cô ta vung về phía mặt tôi. Tôi nghiêng đầu né tránh rồi lùi lại.
“Ồ? Né được cơ à?”
Nụ cười của cô ta đầy vẻ hứng thú, trong khi tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh, tay nắm chặt con dao găm đen.
“Tôi không có gì để nói với cô. Tôi chỉ đến gặp Nữ hoàng.”
“Hehe, rồi cô định làm gì sau khi gặp bà ta? Quỳ xuống cầu xin lấy lại vị trí à?”
Khi cô ta vung tay, những chiếc gai nhọn mọc ra từ da thịt. Trông vô cùng đau đớn, vậy mà cô ta vẫn cười như thể chẳng cảm thấy gì.
“Biết thân biết phận đi. Với gương mặt xinh xắn thế kia, tốt nhất cô nên làm món đồ chơi của bọn tôi là vừa.”
Cô ta lại lao đến lần nữa. Nhưng trước khi móng vuốt chạm vào tôi, tôi lên tiếng trước.
“Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ Nữ hoàng giao. Tôi chỉ muốn báo cáo.”
“…Nhiệm vụ?”
Cô ta dừng lại, rồi bật ngửa một vòng, đáp xuống đất. Vẻ mặt hiện rõ sự hoang mang.
“Nhiệm vụ của cô là ám sát Đại công tước phương Bắc, đúng chứ? Ý cô là cô thật sự đã làm được chuyện đó à?”
“Vì sao? Tôi không được phép thành công sao?”
“……”
Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt khó đoán. Tôi cũng nhìn thẳng lại, giữ cho bản thân thật bình tĩnh.
Chúng tôi im lặng trao nhau ánh nhìn sắc như dao. Rồi cô ta khẽ thở dài, giơ tay lên trước.
“Cũng đúng, trước mặt Nữ hoàng thì có nói dối cũng vô ích thôi. Để xem cô đang giở trò gì.”
“…Dẫn đường đi.”
Thấy tôi im lặng, cô ta bật cười khẽ rồi quay người đi sâu vào trong nhà thờ.
“Gương mặt cô đúng là có ích thật đấy. Đến cả Đại công tước phương Bắc lạnh lùng còn bị quyến rũ.”
“…Gì cơ?”
“Nhìn qua là biết rồi. Cô quyến rũ hắn bằng nhan sắc rồi giết ngay trên giường chứ gì. Nhìn cô yếu thế kia, ngoài cách đó thì còn hy vọng gì nữa đâu.”
Khốn kiếp.
Cái suy nghĩ quái đản gì thế này, buồn nôn thật.
Có nên đập cho cô ta một trận không nhỉ?
Dù một trong mười con rối có biến mất thì cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến cốt truyện gốc.
“Bình tĩnh lại đi.”
Tôi lắc đầu, cố dập tắt cơn giận đang trào lên. Gây chuyện lúc này chẳng có ích lợi gì. Tôi hít một hơi để trấn tĩnh, rồi lặng lẽ bước theo sau cô ta.
Đi thêm một đoạn, trước mắt tôi hiện ra một cánh cửa lớn với biểu tượng vầng trăng. Nhìn qua là biết, nơi này không giống một lối vào bình thường.
Cô ta ở trong đó.
“Chúc may mắn nhé?”
Người phụ nữ cười khẩy rồi mở cửa. Ngay lập tức, một không gian rộng lớn hiện ra trước mắt tôi.
Một hành lang dài trải ra phía trước, hai bên được trang trí bằng những loại châu báu xa xỉ. Hàng loạt món đồ trông có vẻ đắt giá được bày kín khắp nơi.
Cuối hành lang là một cầu thang dẫn lên ngai vàng bằng đá đen.
Trên ngai, một người phụ nữ tỏa ra khí chất cao quý đang ngồi.
Mái tóc đen óng ả buông xuống trên bộ váy cầu kỳ.
Đôi mắt đen láy dõi theo tôi, ánh lên sự uy quyền không thể xem thường.
Diana Josefbaice.
Cô ta chống cằm nhìn tôi.
“Ta không ngờ lại gặp ngươi ở đây.”
Giọng Diana dịu dàng nhưng vẫn gợi cảm. Cùng lúc đó, cơ thể tôi bắt đầu run lên nhè nhẹ, cảm giác sợ hãi dần lan tỏa.
Không phải tôi đang run.
Cũng chẳng phải tàn dư của ma thuật đen.
Đó là phản ứng bản năng – thân xác Alice, mang ký ức cũ, đang run sợ trước Nữ hoàng.
“Ngươi nên giải thích đi. Vernon nói dối? Hay là ngươi đang diễn trò?”
Diana bắt chéo chân, khẽ mỉm cười đầy ẩn ý. Mỗi lời cô ta thốt ra đều như bóp nghẹt trái tim tôi.
Tôi cắn môi thật mạnh. Vị máu nơi đầu lưỡi giúp tôi giữ vững lý trí. Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, không hề né tránh.
Tuyệt đối không được thể hiện sự yếu đuối.
Đối phương là chủ nhân của Hắc Nguyệt. Phía sau vẻ đẹp mặn mà ấy là những chiếc gai tàn độc chực chờ đâm xuyên con mồi.
Nếu tôi run rẩy, tôi sẽ bị xé xác ngay lập tức.
“Diana Josefbaice. Tôi đến đây để cảnh cáo cô.”
Không khí quanh tôi lập tức đông cứng lại. Người phụ nữ dẫn đường há hốc miệng, nhìn tôi như thể không tin vào tai mình.
“…Cảnh cáo?”
Diana nheo mắt nhìn xuống tôi. Trong đôi mắt đen tuyền khó đoán ấy, lóe lên một tia hứng thú.
“Đừng bén mảng tới tôi hay Valaxar nữa. Đổi lại, chúng tôi cũng sẽ không động vào cô.”
Ánh mắt Diana mở to, vẻ sửng sốt hiện rõ trên mặt. Nhưng chỉ trong chốc lát.
Cô ta chớp mắt vài cái, rồi bất ngờ bật cười khanh khách.
“Phù, ahaha!! Trời đất ơi! Cũng có ngày như hôm nay sao!”
“Con thỏ nhỏ của ta bỏ trốn, rồi quay về thành một con mèo hoang dữ dằn. Thú vị thật.”
Diana cười đến chảy nước mắt, rồi đứng dậy khỏi ngai vàng. Khi cô ta giơ tay lên, vô số chiếc nhẫn gắn đá quý hiện ra.
“Quỳ xuống trước mặt Nữ hoàng của ngươi.”
Tất cả các ngón tay cô ta đều đeo nhẫn. Trong số đó, một chiếc có đá thạch anh tím phát ra ánh sáng mờ mờ – trông chẳng khác gì chiếc Vernon từng dùng để điều khiển cơ thể tôi.
Nhưng giờ thì vô dụng rồi.
“…Hửm?”
Thấy tôi vẫn đứng vững, Diana nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu. Cô ta chỉ tay vào tôi, lẩm bẩm câu chú bằng giọng thấp.
“Quỳ xuống. Đó là lệnh của Nữ hoàng.”
“Vô ích thôi.”
Tôi nở nụ cười nhẹ, nhìn thẳng vào mắt cô ta. Câu nói dõng dạc của tôi khiến Diana lại lần nữa sửng sốt. Tôi không bỏ lỡ khoảnh khắc ấy, tiến thêm một bước.
“Tôi nhắc lại lần nữa, Diana. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi hay Valaxar nữa.”
Khi nét mặt cô ta còn chưa kịp bình tĩnh lại, tôi đã nở một nụ cười đầy tự tin. Vượt qua áp lực giết chóc đang dần siết chặt xung quanh, tôi giơ tay chỉ thẳng vào Nữ hoàng.
“Nếu không, tôi sẽ phơi bày sự tồn tại của Hắc Nguyệt cho cả thế giới biết.”


0 Bình luận