• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)

60-Khó chịu

2 Bình luận - Độ dài: 1,595 từ - Cập nhật:

Khi ý thức dần tỉnh táo, tôi mới cảm nhận rõ cơn đau âm ỉ khắp thân thể trần trụi. Làn sương mù phủ kín đầu óc cũng dần tan đi, tầm nhìn mờ mịt trước đó giờ đây bắt đầu sáng rõ. Thứ đầu tiên hiện ra trong tầm mắt là mái tóc trắng muốt mềm như mây, tựa như bông gòn. Bàn tay tôi theo bản năng vươn ra, khẽ vuốt lấy mái tóc ấy một cách tự nhiên.

“Cô chủ, lại bỏ bữa nữa phải không?” – tôi khẽ lườm, không giấu nổi vẻ khó chịu.

Sao cơ thể cô lại gầy rộc đi như vậy?

Sao đôi mắt ấy lại sưng húp đến thế?

“Alice… chị thật sự tỉnh rồi sao? Thật sự…?”

Mái tóc trắng run rẩy, giọng nói cũng khẽ run lên, mong manh đến mức gần như không thể nhận ra đó là giọng cô chủ vẫn thường ngày lạnh nhạt.

“Dĩ nhiên là tôi trở lại rồi. Chứ ttooi còn có thể đi đâu được ngoài bên cạnh cô chủ chứ— khụ!”

Tôi vừa cất lời sau một khoảng thời gian dài im lặng thì cơn đau rát nơi cổ họng khiến tôi ho sặc sụa. Cô chủ hoảng hốt mở to mắt, vội vàng đưa cho tôi một cốc nước.

“Uống đi, Alice.”

Tôi uống từng ngụm nước cô đưa, cảm giác đau rát trong cổ họng dịu đi phần nào. Tôi ho vài tiếng, rồi mỉm cười nhìn cô chủ.

“Cảm ơn cô chủ.”

“Ừm…”

Cô chủ nhìn tôi không chớp, đôi mắt ươn ướt lại tuôn trào, rồi lao đến ôm chầm lấy tôi. Tôi cảm nhận rõ cơ thể cô run rẩy khi chạm vào da thịt mình. Đây là lần đầu tiên cô chủ phản ứng dữ dội đến vậy, chắc chắn tôi đã khiến cô lo lắng lắm rồi.

“Tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi vậy?”

Mặc dù cảm giác buồn nôn vẫn chưa dứt, nhưng cái bụng đói cồn cào cho thấy ít nhất cũng phải qua một ngày rồi.

“Chị nằm mê man suốt năm ngày rồi.”

“…Gì cơ?!”

Năm ngày.

Câu trả lời khiến tôi sửng sốt, giọng bật lên theo bản năng. Bị chấn động, tôi lập tức chống tay toan ngồi dậy—và hối hận ngay lập tức.

“Aa—…”

Cơn đau nhức lan khắp toàn thân, như thể bị hàng ngàn cây kim đâm vào cùng lúc. Nước mắt bất giác trào ra.

“Alice, chị ổn không?!”

“Tôi ổn…”

Tôi nhắm mắt chịu đựng cơn đau, thở ra một hơi rồi liếc nhìn cô chủ, khẽ than.

“Cô chủ, mấy ngày qua cô nhịn ăn đấy à?”

Dù chỉ trong tích tắc, tôi cũng kịp thấy ánh mắt cô chủ chao đảo. Khi tôi lườm, cô liền lảng tránh ánh nhìn của tôi, lí nhí:

“Em có ăn… một chút bánh mì và uống nước…”

Cũng gọi là ăn uống sao. Với tiêu chuẩn của cô chủ, "một chút" chỉ vừa đủ sống sót, chỉ ăn uống khi thật sự cần thiết mà thôi.

“Thế còn ngủ? Với đôi mắt sưng đỏ thế kia, cô đã chợp mắt được chút nào chưa?”

Cô chủ thảm hại đến nỗi không nỡ nhìn. Mắt không chỉ đỏ mà còn thâm xanh, quầng đen to tướng, gương mặt thì hốc hác đến đáng thương.

“Em… ừm…”

Cô chủ ngập ngừng, rõ ràng là chẳng ngủ nổi. Với chuyện đã xảy ra, làm sao cô có thể yên tâm chợp mắt?

Vậy là không được rồi. Trước tiên phải cho cô chủ ăn uống tử tế đã.

Tôi cố gắng mở mắt thật to, gượng ngồi dậy khỏi giường.

“Ái, á…”

Nhưng chưa kịp ngồi dậy, cơn đau lại ập đến khiến tôi phải ngã xuống.

“Chết mất thôi…”

Cảm giác như bị châm kim khắp người. Không biết Lani đã đút cho tôi thứ gì, nhưng tuyệt đối không phải thuốc thông thường.

“Alice…!”

Cô chủ lo lắng đến mức sắp khóc đến nơi. Chỉ cần nhìn ánh mắt cô cũng đủ thấy bao cảm xúc dâng trào.

“Để em gọi thầy thuốc! Chờ một chút!”

Sự hoảng hốt của cô, vốn là người luôn điềm đạm, khiến tôi có chút bối rối.

…Cảm giác này là gì?

Đã bao lâu rồi mới có người thật lòng lo lắng cho tôi đến vậy? Nỗi bất an và quan tâm rõ ràng nơi cô chủ làm tim tôi bỗng nhói lên.

Cô chủ vừa buông tôi ra, tôi liền nắm lấy tay cô giữ lại.

“Cô chủ… cô định bỏ mặc tôi sao? Tôi đau lắm…”

“Ơ…?!”

Đôi mắt cô chủ khẽ run.

Tôi mỉm cười, cố trêu chọc.

“Cô nên ở bên tôi đi mà, cô chủ.”

“Nhưng… em còn phải gọi thầy thuốc…”

Gương mặt cô rối rắm, ánh mắt hoang mang không biết nên làm gì.

Bất kể trạng thái thế nào, cô chủ vẫn đáng yêu. Nhưng lúc này, vẻ rối bời ấy càng khiến người ta muốn ôm lấy mà dỗ dành. Tôi cứ mỉm cười ngắm nhìn cô như vậy.

Nhưng rồi, khi khoảng trống trong lồng ngực dần được lấp đầy, cảm giác tội lỗi lại len lỏi.

‘…Mình đang làm cái trò gì thế này, thật thảm hại.’

Tuy bề ngoài là 18 tuổi, nhưng cộng thêm ba năm trong thân xác này và cả quãng đời trước, tôi đã là người 25 tuổi. Còn cô chủ—mới chỉ là một đứa bé 12 tuổi.

Dựa dẫm vào một đứa trẻ để tìm kiếm sự an ủi sau cơn ác mộng… quá xấu hổ. Lẽ ra tôi đã bị trừng phạt vì không làm tròn bổn phận của một hầu gái.

Tôi vội rút tay lại, mặt đỏ bừng vì ngượng.

“Tôi chỉ đùa thôi, cô chủ. Cô chủ gọi thầy thuốc đi, tôi vẫn chưa thể cử động—”

“Chị nói đúng, Alice.”

Trái ngược với vẻ kích động lúc nãy, giọng cô chủ giờ đây lại trở nên điềm tĩnh lạ thường. Không chỉ giọng nói, ánh mắt cũng trầm xuống, toát lên vẻ nghiêm túc.

“Đừng lo. Em sẽ ở bên cạnh Alice. Từ bây giờ, mãi mãi. Suốt cả đời.”

Cô chủ nhẹ nhàng dùng ngón tay đẩy tôi nằm lại xuống giường.

“Alice, khi chị ốm, em nhận ra một điều.”

“Điều gì cơ…?”

Cô chủ ôm ngực như đang gìn giữ thứ gì đó quý giá, ánh mắt nhìn tôi đong đầy cảm xúc khó gọi tên.

“Cái cảm giác nghẹt thở đó… giờ em hiểu rồi.”

“…?”

Tôi nghiêng đầu bối rối trước lời nói đầy ẩn ý của cô chủ. Rồi đột nhiên, cô trèo lên giường, ngồi luôn trên bụng tôi.

“Cô… cô chủ?”

Không đau, nhưng cơ thể yếu ớt sau mấy ngày nằm liệt giường chẳng còn chút sức lực. Cả người cô, vốn rất nhẹ, lúc này lại nặng như cục đá.

“Giờ Alice không cần làm gì nữa. Em sẽ dậy trước rồi gọi chị, em sẽ nấu những món ngon cho chị ăn. Alice chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh em là được.”

“…Hả?”

“Cả đồ ăn, em sẽ nếm trước. Không biết điều gì có thể xảy ra, nên Alice nhất định phải luôn ở cạnh em. Ngủ cùng, thức cùng, tắm cùng, ăn cùng…”

Ánh mắt của cô chủ, vốn sáng như sao, nay bỗng u tối.

Những lời lẽ không dứt ấy khiến sống lưng tôi lạnh toát. Dù cô chủ nói vậy vì lo lắng cho tôi, nhưng tại sao lại thấy rờn rợn?

Chắc hẳn cú sốc khi tôi bị đầu độc và bất tỉnh quá lớn. Nếu không trấn an cô ngay, tôi e rằng tình hình sẽ rất tệ.

“Cô chủ, bình tĩnh một chút được không?”

“Không!! Alice không cần nói gì cả. Em sẽ bảo vệ chị. Kẻ nào hại Alice, em nhất định sẽ giết nó.”

Cô chủ hét lớn rồi giữ chặt lấy hai tay tôi. Lực tay của cô mạnh hơn người thường rất nhiều, khiến tôi không tài nào giãy ra được.

“Alice…”

Cô chủ nhìn tôi bằng đôi mắt mơ màng. Dáng vẻ kỳ lạ ấy khiến tôi choáng váng. Tôi chưa kịp phản ứng thì—

Rầm!

“Ồn ào gì thế này?! Alice tỉnh rồi à?!”

Cánh cửa phòng bật mở, một người đàn ông cao lớn bước vào với giọng nói vang dội.

Đại công tước—với đôi mắt xanh sắc sảo và khuôn mặt vẫn điển trai dù có chút tuổi—xuất hiện trong dáng vẻ như bước ra từ tiểu thuyết lãng mạn. Đôi mắt ông run nhẹ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Tôi thì nằm vật ra giường, còn cô chủ thì đang ngồi chễm chệ trên người tôi, tay vẫn giữ chặt tay tôi. Đại công tước nhìn cảnh ấy, lập tức khựng lại, môi mím chặt không thốt ra được lời nào.

Một bầu không khí gượng gạo lan khắp căn phòng.

Ánh mắt ba người chúng tôi vướng vào nhau như một khối tam giác. Đại công tước run run nhìn cô chủ, cô chủ thì vẫn nhìn tôi với ánh mắt mơ hồ, còn tôi—nhìn ông đầy ngượng ngùng.

Như cảnh tắc đường kẹt cứng, ánh mắt cứ thế trao qua lại không hồi kết. Không khí càng lúc càng nặng nề.

Một lúc sau, đại công tước lấy lại vẻ nghiêm nghị thường ngày, hít một hơi thật sâu rồi quay sang nhìn Adrielle.

“Con đang làm gì vậy, Adrielle. Mau xuống khỏi người Alice ngay.”

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Bắt gian hai đứa con gái tại trận lol
Xem thêm
TRANS
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Xem thêm