Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)
15-Người tôi phục vụ là cô chủ
0 Bình luận - Độ dài: 1,752 từ - Cập nhật:
"Ngươi..."
Chưa đầy một canh giờ sau khi bị đuổi khỏi phòng, tôi lại quay trở lại.
Cô chủ nhìn tôi với ánh mắt sửng sốt một lúc lâu, rồi nhanh chóng lộ rõ vẻ không hài lòng.
"...Ngươi. Bị điếc à? Hay đầu óc có vấn đề?"
Đôi mắt xanh lam của cô chủ nhìn tôi sắc như dao cắt.
Với người khác, trông cô có vẻ giận dữ… nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn kia, dù có cau có đến mấy, vẫn chỉ khiến tôi thấy đáng yêu mà thôi.
Tôi mỉm cười nhẹ, cúi đầu chào lễ phép.
"Xin được ra mắt cô chủ một lần nữa. Tôi là Alice, hầu gái riêng được chỉ định phục vụ cô từ hôm nay."
"Ta đã nói bao nhiêu lần là ta không cần hầu gái riêng rồi. Hay ngươi cố tình phớt lờ lời ta?"
Với những hầu gái khác, có lẽ lời đó mang đầy uy hiếp.
Trong thế giới này, quyền lực chính là sức mạnh. Một người bình thường khi đối mặt với Adrielle chắc hẳn đã bỏ chạy vì sợ hậu quả.
Nhưng tôi không giống những người hầu khác.
"Xin lỗi cô chủ, nhưng tôi chỉ làm theo lệnh của Đức Công tước. Miễn là ngài ra lệnh, dù cô có muốn hay không, tôi vẫn buộc phải phục vụ."
Dĩ nhiên, cô chủ chẳng lấy gì làm hài lòng.
Nhưng ngay cả trong tình huống thế này, tôi cũng không thể không dựa vào ông ta.
Nếu Adrielle và Công tước thân thiết, tôi đã chẳng dám làm liều. Nhưng hiểu rõ mối quan hệ giữa hai người, tôi hoàn toàn tự tin.
Adrielle sẽ không bao giờ dám chất vấn cha mình chỉ vì chuyện như thế này.
"Cha... lại phái hầu gái riêng cho ta sao...?"
"Vâng, đúng vậy. Vì vậy, xin cô đừng từ chối tôi như vậy nữa."
Nghe tôi nói xong, Adrielle có vẻ dao động rõ rệt, nhưng rồi cô nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, như muốn xuyên thấu tâm can.
"Ngươi đang lo cho ta sao? Ngươi làm sao hiểu được. Tại sao cha lại đột ngột chỉ định hầu gái riêng cho ta."
Với tính khí thất thường của Công tước, chuyện này chắc chắn không phải xuất phát từ thiện ý.
Nhưng lý do là gì, tôi cũng chẳng mấy quan tâm.
"Dù vì lý do gì đi nữa, với tôi cũng không quan trọng. Tôi chỉ đang làm theo mệnh lệnh của Công tước Valaxar. Nếu cô có điều gì không hài lòng, xin cứ phản ánh lên Công nương Valaxar."
"......"
Có lẽ lời đáp đó là đúng đắn, vì Adrielle không còn gì để cãi lại.
Cô càng thể hiện quyền uy, tôi lại càng phải kiên định hơn.
Chỉ cần tôi tỏ ra chùn bước, quyền chủ động sẽ thuộc về cô ấy.
Và tôi không có ý định để một cô tiểu thư bướng bỉnh kiểm soát mối quan hệ này.
Nếu để bị lấn át, tôi sẽ mãi bị dắt mũi mà chẳng đạt được gì.
Tôi chỉ là một hầu gái bình thường, không thể đối đầu với tiểu thư... nhưng nếu mượn danh Công tước, chuyện sẽ khác.
"Nhiệm vụ ngài ấy giao cho tôi rất đơn giản: chăm sóc bữa ăn và đảm bảo giờ giấc nghỉ ngơi của cô. Chỉ vậy thôi."
Khi đối mặt với Adrielle đang cảnh giác, thay vì cưỡng ép, cách tiếp cận nhẹ nhàng thế này lại hiệu quả hơn.
Adrielle lặng lẽ nhìn tôi một lát, rồi bất ngờ mỉm cười tinh quái.
"Thật sao? Vậy ngoài hai việc đó ra, ngươi phải nghe lời ta chứ? Vì ngươi là hầu gái riêng của ta mà."
"Dĩ nhiên. Dù chủ nhân của tôi là Công tước, nhưng người tôi phục vụ là cô chủ."
"Quỳ xuống."
Adrielle chỉ tay xuống sàn.
"...Cô nói gì ạ?"
"Ta bảo ngươi quỳ. Là hầu gái riêng thì phải phục tùng, đúng không? Hay là cha ta còn giao lệnh nào khác?"
"..."
Tôi im lặng nhìn cô chủ.
Tôi đã nói rõ rồi – chỉ có hai nhiệm vụ. Nếu giờ đây phủ nhận, sẽ mâu thuẫn với điều mình vừa khẳng định.
Không thấy tôi phản ứng, Adrielle bật cười khinh miệt, lắc đầu.
"Ngươi cũng thấy không vừa lòng đúng không? Nếu không phục vụ nổi thì đi nói lại với cha ta đi."
Trước khi cô kịp nói hết câu,
Tôi đã cẩn thận nắm lấy vạt váy bằng hai tay, khẽ nâng lên để không làm nhàu vải, rồi từ tốn quỳ xuống nền nhà.
"Ể...?"
Một âm thanh yếu ớt bật ra từ miệng cô chủ, nghe như hơi gió xì ra khỏi bong bóng.
"Nếu đó là điều cô chủ mong muốn, tôi có thể quỳ bao lâu tùy ý."
"...Ngươi không có lòng tự trọng à?"
Tự trọng sao?
Xét đến mức lương của tôi hiện tại, mấy chuyện nhỏ nhặt thế này có đáng là gì.
Chưa kể, nhờ chức danh hầu gái riêng mà lương tôi lại vừa được tăng thêm một bậc.
Thật lòng mà nói, với mức đãi ngộ này, bảo tôi sủa như chó chắc tôi cũng gật đầu không ngần ngại.
Tôi liếc nhanh lên chiếc đồng hồ treo tường, phủi bụi trên đầu gối, rồi đứng dậy.
"Tôi rất sẵn lòng quỳ tiếp, nhưng lại không thể trái lệnh Công tước."
"...Trái lệnh?"
Tôi chỉ tay về phía đồng hồ, nhìn cô chủ đang lộ vẻ lo lắng.
"Sắp đến giờ ăn trưa rồi, phải không ạ? Cô nên ăn chút gì đi."
"..."
"Ăn uống đúng giờ rất quan trọng cho sự phát triển. Để tôi chuẩn bị cho cô."
"Hừm."
Adrielle thở dài tỏ vẻ không tin tưởng.
"Vì sao ta phải tin ngươi mà ăn?"
"À thì..."
Phản ứng đó cũng nằm trong dự đoán của tôi.
Một cô bé từng bị đầu độc đến hai lần, quen ăn đồ sống từ phòng dự trữ, làm sao có thể dễ dàng ăn đồ ăn của một hầu gái vừa mới xuất hiện?
"Xin cô chờ một lát."
Tôi đã chuẩn bị sẵn một phương án nên nhanh chóng rời đi sau khi để lại lời dặn.
Trong phòng tôi có một chiếc xe đẩy lớn.
Đó là xe đẩy tôi mượn từ chị Lani, dùng để vận chuyển thức ăn cho các quý tộc.
Trên xe có một bếp ga nhỏ, một cái nồi lớn, năm củ khoai tây và đủ loại gia vị.
Sau khi kiểm tra kỹ mọi thứ, tôi đẩy xe trở lại phòng cô chủ.
"Đó là gì vậy?"
Adrielle cau mày nhìn chiếc xe đẩy đột ngột xuất hiện.
Tôi mỉm cười tự tin, lần lượt lấy nguyên liệu ra trước mặt cô.
"Tôi sẽ nấu ngay tại đây, trước mặt cô. Trước khi bắt đầu, tôi sẽ thử từng nguyên liệu. Thành phẩm cuối cùng cũng sẽ do tôi nếm trước. Cô yên tâm nhé."
Khoai tây tươi, gia vị đơn giản – không có gì đặc biệt hay đáng ngờ.
Tôi sẽ làm mọi công đoạn nấu nướng trước mắt cô chủ, từ đầu đến cuối.
Để lại Adrielle còn đang tròn mắt nhìn xe đẩy, tôi bật bếp gas, làm nóng nồi.
Hơi ấm tỏa ra, tôi bắt đầu chế biến.
Tôi gọt vỏ khoai, cắt thành miếng nhỏ vừa miệng cô chủ, rồi pha nước sốt bằng cách trộn nước, nước mắm, đường, tỏi và dầu ăn vào tô thủy tinh.
Dĩ nhiên, từng bước nêm nếm tôi đều thử trước.
Khi nồi đã đủ nóng để khoai không bị cháy, tôi đổ một ít nước sốt xuống đáy, cho khoai vào, rồi đổ phần nước sốt còn lại phủ lên trên.
Đậy nắp lại – và chờ.
Trong căn phòng bí bách, hương thơm ngọt ngào và đậm đà từ nồi khoai bắt đầu lan tỏa.
Một lúc sau, Adrielle, vẫn còn thẫn thờ, đã không rời mắt khỏi chiếc nồi.
Tôi khẽ cười vì dáng vẻ ngây ngô đó, rồi nhẹ nhàng mở nắp.
"Cô định nhìn chằm chằm tới bao giờ vậy?"
Adrielle mở to mắt, đỏ mặt tía tai rồi lắc đầu lia lịa. "Gì... Gì chứ! Ta đâu có!"
"Mời cô dùng."
Tôi đặt đĩa khoai hầm ra đĩa thủy tinh, cùng muỗng nĩa, đặt lên giường Adrielle.
Thông thường tôi sẽ dùng bàn, nhưng giường là chỗ sạch nhất phòng, tôi đành đặt tạm ở đó.
Sau này phải dọn lại căn phòng này mới được. Mở cửa thông gió, phủi bụi, sắp xếp lại đống hỗn độn này. Ít ra cũng phải sống được đã.
"Ta không ăn."
Adrielle liếc đĩa khoai nghi ngờ, rồi nhắm mắt quay đi.
Có lẽ nỗi sợ bị đầu độc vẫn chưa tan biến.
Tôi cắm nĩa vào miếng khoai, thổi nguội, rồi bỏ vào miệng.
Nóng hổi, ngọt ngào, đậm đà.
Quan trọng hơn, khoai mịn màng tan nơi đầu lưỡi khiến tôi hài lòng vô cùng.
"Ừm... Tuy là tôi nấu, nhưng ngon thật đấy. Cô định để món ngon thế này nguội lạnh sao?"
Adrielle im lặng nhìn tôi ăn khoai.
Để cô yên tâm hơn, tôi lại xiên thêm một miếng, nhúng thật đẫm sốt, rồi lại cho vào miệng.
Khi tôi vừa nhai vừa cười thỏa mãn, ánh mắt cảnh giác của cô dần dịu lại.
Ực—
Dù cố giấu, tôi vẫn thấy ánh mắt cô lấp lánh mong chờ.
Tôi nhẹ nhàng xiên một miếng khoai khác, đưa đến trước môi cô chủ.
"Không có độc đâu. Xin cô tin tôi lần này."
Adrielle đứng yên rất lâu trước món khoai bốc khói thơm lừng ấy.
Tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Đợi giây phút cô chịu mở lòng, dù chỉ một chút.
Và cuối cùng—
Cô chủ hé môi thật khẽ, đón lấy miếng khoai, chậm rãi nhai, rồi nuốt xuống cổ họng. Dù nóng đến bật tiếng rên khẽ, cô vẫn không từ chối.
Không chút chần chừ, tôi lại thổi nguội một miếng khác, đưa tới lần nữa.
"Ah—"
Lần này, đôi môi nhỏ ấy lại ngoan ngoãn hé mở.
Tôi đút miếng khoai vào miệng cô.
Trong khi Adrielle chậm rãi nhai,
Tôi mỉm cười, thỏa mãn với chút thay đổi nhỏ nơi cô gái ấy.
Hai má trắng bệch của cô chủ, thoáng hồng lên như cánh đào vừa chớm nở.


0 Bình luận