Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)
93-Nếu tôi không quay lại
0 Bình luận - Độ dài: 1,926 từ - Cập nhật:
Ban đầu, tôi định đưa cô ta trở về Hắc Nguyệt, nhưng ả ta đột nhiên phản kháng nên buộc phải xử lý luôn tại chỗ.
“–Mình sẽ báo lại với Nữ hoàng.”
Vernom nhếch môi cười lạnh.
Con thỏ đêm đó đúng là thứ gây ra quá nhiều biến số. Dù cho có là lệnh của Nữ hoàng đi nữa, loại rối bẩn thỉu đó cũng nên bị loại bỏ. Mất một con búp bê xinh đẹp thôi, Nữ hoàng chắc cũng không tức giận đến mức ấy.
“Cha ư? Nghe mà kinh tởm.”
Vernom cau mày, rùng mình lắc bàn tay. Một con rối được ghép từ xác chết mà cũng mơ đến việc có gia đình sao? Thật ô uế.
“Nếu có thể, ta cũng muốn giết luôn cả Nữ Công Tước.”
Valaxar đúng là cái gai trong mắt ta.
Ngay cả khi số Chín bị Đại Công Tước bắt được thì cũng chẳng sao. Ta đã khắc dấu ấn vào tận linh hồn nó rồi, bảo đảm không thể tiết lộ bất cứ thông tin nào về Hắc Nguyệt.
“Hehe… nghĩ lại mới nhớ, nếu từ chối khắc dấu thì sao nhỉ?”
À, đúng rồi.
Nổ tim mà chết, nhỉ?
“Thật tàn bạo, đúng là dã man thật. Nhưng mà chính tay ta làm đấy, haha!”
Trong cỗ xe ngựa lắc lư, tiếng cười khục khặc của một ông già vang vọng.
********
“Hắc Nguyệt sao?”
Sát khí lan tràn khắp phòng làm việc.
“Phải.”
“…Alice, rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”
Đôi mắt xanh băng của Đại Công Tước khẽ run lên. Ông đưa tay ôm trán, khuôn mặt tràn đầy bối rối. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ chờ phản ứng của ông.
Chắc chắn là ông sẽ giận dữ.
Vì tôi đã kể cho ông tất cả.
Sự tồn tại của Hắc Nguyệt, và cả những mệnh lệnh mà chúng giao cho tôi.
Hắc Nguyệt không phải là thế lực tôi có thể đối đầu một mình. Cùng lắm thì tôi cũng chỉ là một quân cờ phụ, tình cờ nhặt được vài cơ hội nhỏ nhoi. Làm sao tôi có thể chống lại một thế lực như kiểu boss phụ trong thế giới này chứ.
Nhưng mà...
Tôi chỉ cần báo cho người mạnh hơn là được.
Tôi lè lưỡi chế giễu Vernom, kẻ chắc đang cười khoái chí một mình.
Dám động đến cô chủ sao?
Nếu chỉ nhắm vào tôi thì tôi chẳng thèm bận tâm. Nhưng lại dám lôi cô chủ vào bằng cái miệng bẩn thỉu đó, thì đừng mong kết cục tốt đẹp.
Giờ Đại Công Tước đã biết đến sự tồn tại của Hắc Nguyệt, chúng sẽ không thể đụng đến cô chủ được nữa.
Tôi không nhất thiết phải khai ra rằng mình đến đây để ám sát ông ta. Nhưng tôi không muốn tiếp tục nói dối.
Dù sao thì, chuyện đó cũng sẽ bị phanh phui khi Đại Công Tước chạm trán với Hắc Nguyệt. Lúc đó viện cớ sẽ chỉ càng thảm hại hơn.
Nếu có bị Đại Công Tước giận dữ thì tôi cũng không ngại. Điều quan trọng bây giờ không phải là sự an toàn của tôi, mà là cắt đứt sự liên hệ giữa Hắc Nguyệt với cô chủ.
“Cô muốn ta tin chuyện đó sao, Alice?”
“Đại Công Tước, ông biết tôi không phải kiểu người thích đùa giỡn mà.”
Đôi mắt xanh của ông tràn ngập dao động. Ông liên tục đưa tay vuốt mặt, như thể không tài nào tin được tình huống hiện tại.
“Rồi, cứ cho là vậy. Thế tại sao cô lại nói với ta?”
“Vì tôi muốn bảo vệ cô chủ.”
“Adrielle sao?”
Từ giờ, tôi phải pha trộn lời nói dối một cách khéo léo. Nếu khai mình bị nhập hồn, chỉ càng khiến câu chuyện trở nên thiếu thuyết phục.
Thuyết phục được Đại Công Tước mới là ưu tiên hàng đầu.
“Ban đầu, tôi để tâm đến cô chủ vì tò mò. Một người như Nữ Công Tước phương Bắc, cớ gì lại mang vẻ mặt cô độc đến thế?”
“………”
Ánh mắt Đại Công Tước khẽ lay động, như thể bị chạm đến điều gì đó. Tôi khẽ bật cười trước phản ứng ấy rồi tiếp tục.
“Sự tò mò đó dần biến thành thương cảm, rồi từ thương cảm thành tình cảm. Tôi quý mến cô chủ đến mức quên luôn mệnh lệnh phải ám sát cô ấy.”
Phải, lúc đầu tôi thực sự chỉ thấy thương cô chủ. Nhưng trong quá trình chăm sóc, tôi đã xem em như con gái ruột của mình.
“Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên cô chủ, được trải qua những khoảnh khắc ấy.”
“Vậy là cô bỏ nhiệm vụ, rồi tới thú tội với ta?”
Không biết có phải tôi tưởng tượng không, mà giọng ông ấy có vẻ yếu hơn thường lệ, dường như thực sự bị sốc.
Tôi gật đầu, đồng ý với lời ông nói.
Ông lại thở dài lần nữa, ánh mắt phức tạp nhìn tôi, cảm xúc không rõ ràng cuộn xoáy trong đó.
“Được rồi. Vậy thì... ta chỉ cần tiêu diệt sạch lũ Hắc Nguyệt ngạo mạn đó thôi nhỉ?”
“…Gì cơ?”
“Dám động vào con gái ta à? Dù có xé xác ra cũng chưa đủ!”
Tôi hoàn toàn không hiểu vì sao ông lại gọi tôi là con gái. Phản ứng này của ông nằm ngoài dự đoán. Chẳng lẽ ông không nghe rõ lời tôi sao?
“Không, không, tôi đến đây để ám sát ông đấy, thưa Đại Công Tước. Đáng lý ông nên quát mắng tôi mới phải chứ?”
“Thì cô đâu có ý định làm thật nữa, đúng không?”
“Vâng… nhưng mà…”
Ông đang xem nhẹ chuyện này quá sao? Hay do hồi nhỏ bị ám sát nhiều quá nên quen rồi?
“Thật đáng giận. Ép một đứa trẻ ngoan như cô phải đi giết người… Chắc chắn là bị nắm thóp rồi.”
“…Gì cơ?”
Đại Công Tước vốn luôn tin tưởng tôi đến vậy sao? Dạo gần đây chúng tôi có gặp nhau thường xuyên hơn, nhưng tôi chưa từng nghĩ ông sẽ bênh vực cả kẻ từng định giết mình.
“Dẫn đường đi, Alice. Dẫn ta đến chỗ Hắc Nguyệt.”
Cảm nhận được khí lạnh lan ra, tôi vội vàng xua tay, giơ ba ngón lên trước mặt ông.
“Kho-Khoan đã, thưa Đại Công Tước. Để tôi xử lý bọn Hắc Nguyệt.”
“Hửm?”
Đại Công Tước nhướng mày đầy nghi hoặc. Dù vẫn còn hơi hoảng, tôi hít sâu lấy lại bình tĩnh. Nếu ông đã hợp tác thế này, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
“Thưa ngài, xin hãy bảo vệ cô chủ. Còn Hắc Nguyệt, cứ để tôi lo.”
“Ta nghe nói đây không phải là tổ chức nhỏ. Cô tính làm gì một mình?”
“Vì vậy, tôi mới muốn nhờ ông ba việc.”
“Nói đi.”
Đại Công Tước nghiêm túc gật đầu. Thấy vậy, tôi giơ ba ngón tay lên.
“Thứ nhất, là về kho thuốc súng. Tôi muốn lấy một ít… không, thật ra là rất nhiều vật liệu từ đó. Tôi sẽ trả tiền đầy đủ.”
“…Tại sao lại là chỗ đó?”
“Tôi cần chuẩn bị vài thứ.”
Đại Công Tước nhìn tôi chăm chú hồi lâu với vẻ khó hiểu, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.
“Được rồi. Còn gì nữa?”
“Như tôi đã nói, xin hãy bảo vệ cô chủ. Không chỉ trước Hắc Nguyệt, mà còn cả mọi hiểm họa khác.”
“Con bé giờ đủ mạnh để tự bảo vệ mình rồi. Ta không cần can thiệp.”
“Dù vậy...”
Trước ánh mắt khẩn thiết của tôi, ông im lặng. Cô chủ tuy đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng thế giới này vẫn đầy rẫy quái vật.
Em mới mười bốn tuổi. Dù có tài năng đến đâu, cũng không thể đảm bảo sẽ tránh được mọi nguy hiểm.
Nhưng nếu chính Đại Công Tước đứng ra bảo vệ, mọi chuyện sẽ khác.
“Còn điều cuối cùng?”
“Tôi sẽ xin nghỉ phép một tháng. Xin đừng để cô chủ biết chuyện này.”
Tôi có thể thành thật với Đại Công Tước, nhưng tuyệt đối không thể để cô chủ biết. Nhất là với quá khứ của em.
Nếu em biết tôi từng tiếp cận với mục đích khác, thì niềm tin càng lớn, nỗi đau càng sâu.
Năm em năm tuổi, từng bị Lilith – một người hầu thân cận – phản bội. Cái bẫy ấy đã cướp đi sinh mạng của Nữ Công Tước. Là người hầu hiện tại, tôi không thể để cô chủ bị tổn thương thêm lần nữa.
“Mỗi ngày, tôi luôn ở bên cô chủ, rất khó để giấu được.”
“Tôi sẽ nói với cô chủ rằng tôi về vì việc gia đình gấp. Đại Công Tước chỉ cần gật đầu không nói gì là được.”
“…Alice, cô không nghiêm túc đấy chứ?”
Đại Công Tước nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh băng. Tôi biết mà, ông thật sự tinh ý.
“Nếu chẳng may tôi không trở lại, xin ngài hãy giải thích rõ với cô chủ.”
Rầm!
“Alice!!”
Tiếng quát vang dội khắp căn phòng. Đại Công Tước đỏ mặt vì tức giận, ánh mắt giận dữ bừng bừng nhìn tôi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông nổi giận đến thế. Nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại không sợ.
“Thưa Đại Công Tước. Tôi chỉ xin đề phòng mà thôi.”
“Cô đang nghĩ chuyện vô lý gì vậy! Ta không cho phép. Để ta xử lý, cô—”
“Đại Công Tước.”
Trái ngược với ông, tôi lên tiếng một cách bình thản.
“Ông quên rồi sao? Tôi đến đây để ám sát ông mà. Chưa xử phạt tôi, sao lại lo lắng cho tôi chứ?”
“…Cô đúng là—”
“Chuyện này, tôi phải tự chịu trách nhiệm. Xin hãy để tôi làm.”
Ban đầu, tôi chỉ thấy oán hận.
Mình đã làm gì sai mà lại rơi vào cảnh này?
Chỉ muốn sống yên bình bên cô chủ, sao cũng không được?
Nhưng việc tôi bị nhập hồn vào người tên Alice đã định trước mọi chuyện rồi.
Dù bất công hay uất ức đến đâu, thì vẫn là sự thật tôi phải chấp nhận.
Kiếp trước tôi cũng từng trải qua nhiều hiện thực khắc nghiệt. Tôi không dễ gì gục ngã đâu.
Đây không phải là quyết định nhất thời. Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại hàng trăm lần, và tin rằng đây là lựa chọn giúp cô chủ được hạnh phúc nhất.
“Vả lại tôi chỉ nói là nếu không thể quay lại thôi. Ông đã bao giờ thấy tôi thất bại chưa, thưa Đại Công Tước?”
Ông chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Tôi bước lại gần, chân thành lên tiếng:
“Xin hãy tin tôi lần này. Tôi không nói đùa. Đây là quyết định tôi đã cân nhắc rất kỹ lưỡng.”
Đại Công Tước nhắm mắt, ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn. Tôi đứng yên chờ đợi.
Một phút.
Hai phút.
Mười phút.
Không gian im lặng đến nghẹt thở. Không ai lên tiếng.
“Alice.”
Cuối cùng, ông cũng cất lời. Đôi mắt đầy mệt mỏi nhìn tôi.
“Pha cho ta một tách trà được chứ?”
Một yêu cầu bất ngờ. Nhìn kỹ lại thì, Đại Công Tước cũng cố chấp không kém cô chủ.
Tôi khẽ mỉm cười trước nét giống nhau đó.
“Không.”


0 Bình luận