• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN)

85-Chính vì là từ Alice nên em mới thích

0 Bình luận - Độ dài: 1,951 từ - Cập nhật:

Ánh nắng rực rỡ cùng nhịp sống náo nhiệt phủ đầy các con phố của đế quốc. Dù đã đến nơi này không biết bao nhiêu lần, lần này tôi lại thấy háo hức như lần đầu, mắt mở to, đầy thích thú.

“Cô chủ nhìn này! Đây là bút máy đời mới được phát minh năm nay đấy ạ. Dùng nó học có khi lại thấy vui hơn cũng nên?”

Cô chủ khoác chiếc áo choàng trắng, ánh mắt điềm đạm nhìn tôi.

“Người ta mà thấy cảnh này lại tưởng Alice sắp nhập học mất.”

“Chẳng phải cô cũng đang háo hức chờ ngày nhập học năm sau sao?”

Quả đúng như vậy.

Năm nay cô chủ vừa tròn mười bốn tuổi, sang năm sẽ chính thức bước vào học viện mà cô đã mong chờ bấy lâu. Cuối cùng, cô cũng sẽ có những người bạn đồng trang lứa.

Hôm nay chúng tôi ra ngoài để chuẩn bị trước vài món đồ cần thiết cho chương trình học tại học viện. Càng đi mua, tôi lại càng muốn chăm lo cho cô chu đáo hơn nữa.

Thế nhưng, trái với tâm trạng phấn khởi của tôi, cô chủ lại tỏ ra chẳng mấy hứng thú. Tay xách túi sách nặng trĩu hai bên, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi như thể chỉ mong được quay về nhà ngay lập tức.

Lẽ ra tôi đã nhận mang hộ mấy túi đồ đó, nhưng ở học viện sẽ không có người hầu theo cùng, cô phải tự làm mọi thứ một mình. Tốt hơn hết là cô nên quen dần từ bây giờ.

“Thật sự cần mua trước như vậy sao?”

“Nếu đợi tới kỳ nhập học thì có khi đông đến mức chen không nổi, thậm chí cháy hàng luôn ấy chứ. Làm sớm lúc nào vẫn hơn.”

“Nếu Alice đã nói thế… thì chắc là vậy rồi.”

Cô chủ khẽ thở dài, bước lại gần tôi, ánh mắt chăm chú nhìn cây bút máy được chạm khắc tinh xảo, đen tuyền như đá obsidian.

“Có vẻ không cần thiết lắm. Ở biệt thự ta có cả đống bút rồi còn gì.”

“Đâu thể nói thế được. Cô sắp vào học viện rồi, ít ra cũng nên sắm vài món mới để lấy tinh thần chứ. Cái này để tôi mua cho cô.”

Cô chủ tròn mắt nhìn tôi.

“Alice định mua thật sao?”

“Vâng. Coi như quà tặng trước khi nhập học.”

“Nhìn đắt tiền đấy?”

Tôi nhún vai đầy tự tin.

“Ha, cô nghĩ lương tôi không đủ mua nổi một cây bút này à?”

Nếu cô biết tôi đã để dành được bao nhiêu, chắc sẽ giật mình. Thật ra tôi đã có đủ để mở một quán cà phê nho nhỏ rồi. Làm thêm một năm nữa là có thể dư dả phòng bất trắc.

Nghĩ đến số tiền mình tích cóp được, tôi không khỏi thấy tự hào. Nhưng đồng thời, lòng lại chùng xuống khi nghĩ đến ngày phải chia tay cô chủ đang dần tới gần.

Tôi có hai mục tiêu. Một là nuôi dạy cô chủ đến nơi đến chốn và tiễn cô vào học viện. Hai là sau đó sẽ mở quán cà phê của riêng mình. Giờ thì mục tiêu đầu tiên gần như đã hoàn thành, chỉ còn chờ thực hiện giấc mơ thứ hai.

Thế nhưng… không hiểu sao, lòng tôi lại chẳng thấy hân hoan như mong đợi. Giấc mơ ấy tôi đã ấp ủ từ rất lâu, nhưng có lẽ tôi đã quá gắn bó với cuộc sống bên cạnh cô mất rồi. Chỉ nghĩ đến việc không còn sống cùng cô nữa, lòng đã thấy trống trải.

‘Thôi, để sau hãy nghĩ.’

'Dù sao cũng còn tận một năm nữa mà. Ít nhất đến lúc đó, ta vẫn có thể sống vui vẻ bên nhau, cô chủ à.'

“Vào thôi, để tôi mua cho cô.”

“…Vâng.”

Không như lúc nãy, ánh mắt cô chủ giờ lại ánh lên chút mong chờ.

“Nếu cứ mê quà thế này, coi chừng hói đầu đấy, cô chủ.”

“Em đâu có mê quà đâu…”

Cô chủ đỏ bừng cả mặt, tránh ánh mắt tôi, lí nhí nói nhỏ.

“Chỉ là… tại vì là Alice tặng nên mới thích thôi…”

Trời đất ơi…

Một khung cảnh đáng yêu mà lâu rồi tôi chưa được thấy vì cơn dở chứng tuổi mới lớn của cô. Tôi không kìm được, liền lao đến ôm chặt eo cô từ phía trước.

“Gần quá rồi đấy, Alice.”

Vì lý do nào đó, cô chủ đỏ mặt tía tai, nhìn chằm chằm vào bộ ngực chúng tôi đang chạm vào nhau.

“Đi, mình mua ngay bây giờ thôi.”

Vì cô chủ mà tôi có thể làm bất cứ điều gì. Nếu chỉ một cây bút thôi cũng đủ khiến cô mỉm cười, tôi sẵn sàng mua cả trăm cây.

“Một trăm đồng vàng?!”

“Ừ. Khá rẻ nhỉ?”

“Ý cô là một cây bút mà giá tới một trăm đồng vàng?!”

…Ờ thì, chắc không mua trăm cây nữa.

***************

Sau khi mua một cây bút đắt như cục vàng, tôi nắm tay cô chủ bước vào một quán trọ quen thuộc.

Trong phòng vương mùi hóa chất nồng nặc. Khắp nơi là những ống nghiệm thủy tinh trông vừa lạ lẫm vừa rối rắm. Giờ thì tôi đã quen thuộc với căn phòng này, nên chỉ giơ tay chào một cách tự nhiên.

“Tiện đường ghé qua thăm mặt cô chút.”

“Trên tay là gì vậy?”

“Bánh mì đó. Tôi mua cho cô đấy, cô Chloe.”

“Cảm ơn. Bỏ vào tủ đông đi.”

Khi mở cánh cửa thiết bị làm lạnh ma pháp ra, bánh mì tôi mua từ lần trước vẫn còn nằm trong đó. Tôi thở dài, vứt đi phần bánh hỏng rồi thay bằng mấy cái mới.

“Cô đến rồi à, thưa công tước.”

“Ừ, chào cô.”

Trong lúc tôi còn đang lầm bầm vì mấy ổ bánh, cô chủ và Chloe đã chào nhau thân thiết.

Khá bất ngờ là hai người họ lại hợp nhau đến thế. Lần đầu gặp, cô chủ còn dè dặt lắm, vậy mà chỉ qua vài lần trò chuyện, hai người đã trở nên thân thiết.

Thật sự khiến người ta ngạc nhiên.

Tính cách thì trái ngược, tôi không nghĩ họ sẽ hợp, vậy mà cô chủ—người vốn chẳng hay mở lời với người ngoài—lại đối với Chloe rất nhẹ nhàng.

Mà thôi, như vậy cũng tốt. Chloe là một nhà chiêm tinh xuất sắc, thân thiết với cô chắc chắn cũng có lợi.

“Dạo này có chuyện gì thú vị không?”

Tôi nằm dài trên sofa hỏi. Cô chủ liếc nhìn tôi, rồi ngồi xuống bên cạnh. Như thói quen, tôi liền gối đầu lên đùi cô, tựa mình thật thoải mái.

Chloe nhìn cảnh ấy, mỉm cười khẽ rồi đáp:

“Gần đây, đâu đâu cũng râm ran chuyện về Ma Vương.”

“Ma Vương?”

À phải rồi… Ma Vương.

Từ lúc cốt truyện chính bắt đầu, Ma Vương cũng bắt đầu chuyển động. Mà theo nguyên tác, khi Lucy nhập học cũng là lúc mọi thứ dần được hé lộ.

“Nghe nói là một con quỷ vượt ngoài mọi tưởng tượng.”

Chắc vậy rồi. Một Ma Vương đủ sức đọ sức cùng Lucy trưởng thành và cả ba đại chiến binh của đế quốc cùng lúc, đúng là không thể xem thường.

‘Dù sao thì cuối cùng họ cũng sẽ nằm xuống trước cô chủ thôi mà.’

Tôi ngước nhìn cô chủ, nụ cười rạng rỡ. Thường thì nhìn từ góc độ này gương mặt sẽ bị méo, nhưng với cô chủ thì chỉ càng thấy đẹp.

“…Nhìn em làm gì vậy?”

“Không có gì đâu. Vì cô đẹp quá đó mà, cô chủ.”

Cô chủ khẽ nhíu mày, rồi lập tức quay đi. Trước đây, cô còn biết ngại ngùng mỉm cười, còn bây giờ thì chỉ né tránh thôi.

Khổ ghê… Tuổi dậy thì ơi, mau trả cô chủ của ta lại đi.

“Alice, dạo này cô thế nào?”

“Tôi á?”

Tôi ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Chloe. Cô gật đầu, ánh mắt đầy tò mò.

“Có chuyện gì thú vị không? Hai mươi tuổi rồi, chắc cũng nên có chút chuyện tình cảm rồi chứ?”

“Tình cảm hả? Tôi không dính dáng tới mấy chuyện đó đâu. Không muốn, cũng chẳng thấy cần.”

Tôi phì cười, xua tay. Tôi với yêu đương ư? Nghe chẳng hợp tí nào. Nếu không thể quay lại như trước, tôi sẽ mở quán cà phê rồi về hưu sớm vậy.

Nghĩ đến đó, bất giác tôi cảm thấy một cơn lạnh buốt lạ thường lan khắp người.

…Ai bật tủ đông à?

Tôi ngó nghiêng xung quanh, thấy khó hiểu. Sao chỉ mình tôi cảm thấy lạnh? Cô chủ và Chloe vẫn bình thường như không có gì xảy ra.

Chloe chống cằm suy nghĩ một lát, rồi chậm rãi gật đầu, mỉm cười dịu dàng.

“À… Alice, cô ra ngoài một lát được không?”

“Gì cơ?”

“Tôi có chút chuyện muốn nói riêng với cô Công Tước. Xin lỗi, nhưng lần này cô nên tránh mặt thì hơn.”

“Tại sao…? Chuyện gì mà tôi không được nghe?”

“Là việc rất quan trọng liên quan đến tương lai của Nữ Công Tước Valaxar. Là bí mật quốc gia, đến cả cô cũng không thể biết.”

Tôi quay sang nhìn cô chủ, lòng hơi chùng xuống. Cô cũng chẳng bênh vực tôi gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn xa xăm. Bị chính cô chủ ngó lơ, tôi cảm thấy hơi tủi thân.

“Vậy là tôi chẳng là gì với các người à? Muốn làm gì thì làm đi.”

“À, tiện thể… khi nào rảnh thì ghé lấy mấy món này luôn.”

Chloe đưa tôi một tờ giấy ghi danh sách những thứ cần mua. Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy với ánh mắt lạnh lẽo, rồi hậm hực đạp cửa bước ra khỏi quán trọ.

Đứng cô đơn trước cửa, tôi thở dài, nhìn tờ giấy trong tay.

“…Thở dài.”

Tôi cảm thấy một nỗi hụt hẫng không tên.

Dạo gần đây, tôi thấy mình và cô chủ càng lúc càng xa cách. Dù chỉ là giai đoạn nổi loạn tuổi mới lớn, nhưng bị người mình từng thân thiết lạnh nhạt vẫn khiến tim tôi đau.

“Đi làm việc vặt thôi.”

Biết đâu qua được tuổi này thì mọi thứ lại tốt hơn. Bám víu vào chút hy vọng mong manh ấy, tôi chuẩn bị rảo bước thì…

Một bàn tay nắm chặt lấy vai tôi.

Tôi phản xạ theo bản năng, lập tức xoay người tránh ra sau.

“Ai đấy?”

Tôi nhìn thẳng vào kẻ trước mặt. Dù bình thường tôi rất nhạy cảm với sự hiện diện của người khác, nhưng lần này lại hoàn toàn không cảm nhận được. Người ấy khoác áo choàng, khuôn mặt bị che khuất, nhưng thân hình là của một người phụ nữ.

“Lần trước không phải nhầm… Ngươi… vẫn còn sống sao?”

Một giọng nói mang âm sắc kim loại vang lên từ miệng người phụ nữ. Cô ta vén nhẹ áo choàng, để lộ khuôn mặt vẫn ẩn trong bóng tối.

“Cái quái gì…”

Khuôn mặt ấy không thể gọi là bình thường. Một nửa mặt thì như người thường, nửa còn lại vặn vẹo đến đáng sợ, như thể bị hòa trộn với thứ gì đó không thuộc về thế giới này.

Cô ta nhìn tôi và nở một nụ cười méo mó.

“Lâu quá không gặp, Thỏ Đêm.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận